Câu chuyện nhỏ 1:
Nghe đồn, hồi mới mang thai được bốn tháng, bụng của Lô Vỹ Tinh đã bắt đàu nhô ra khá lớn. Không những dung mạo thay đổi mà tính tình của cô cũng thay đổi không ít.
Ví dụ như nóng tính, hay gắt gỏng, thấy đồ ném đồ, gặp chó đánh chó.
“Á... Lô Vỹ Tinh, em bị điên à? Sao lại đánh anh?”
Từ trong biệt thự nhà họ Ninh vang vọng một tiếng hét, đó không ai khác chính là Ninh Kiến Thần.
Một Ninh thiếu oai phong lưng lẫy ôm một bên mặt đã sưng phù đi ra ngoài từ phòng ngủ của mình.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Muốn tôi chọc mù hết mắt các cô không hả?” Ninh Kiến Thần hét lớn với mấy cô hầu nữ đứng ở ngoài đang bụm miệng cười.
Nghe Ninh thiếu nói vậy, tất cả đều vội vàng cúi đầu mà nín bặt, không dám hó hé gì.
“Tưởng tôi không biết trong đầu các cô đang nghĩ gì sao? Các người đang nghĩ là tôi sợ vọ chứ gì? Tôi nói cho mà biết, thật ra...”
“Thật ra gì vậy? Ông xã?” Giọng nói ngọt ngào của Lô Vỹ Tinh phát ra từ phía sau lưng khiến cho Ninh Kiến Thần giật mình, vội quay đầu nhìn lại.
NHìn thấy dáng vẻ đang ưỡn lưng để nâng cái bụng đã có chút nhô cao của vợ, Ninh Kiến Thần cười xòa, chạy lại đỡ lấy cô: “Ấy ấy, vợ ơi, sao em lại ra ngoài vào giờ này. Phải ngủ để cho con nghỉ ngơi nữa chứ.”
“Anh vừa nói gì cơ?” Lô Vỹ Tinh nheo mắt nhìn hắn, giọng nói vẫn ngọt ngào như chứa đường.
Có điều, đường này có tẩm thuốc độc. Ninh Kiến Thần tự nói trong lòng như vậy, chỉ là ngoài mặt vẫn nở nụ cười nịnh nọt: “Đâu có, đâu có. Anh chỉ nói là trên đời này anh yêu em nhất. Em phải mệt nhọc khi mang bầu mà anh không giúp được gì, cảm thấy mình thật có lỗi.” Ninh Kiến Thần nói dối không chớp mắt.
Lô Vỹ Tinh nghe hắn nói vậy rất mát tai, liền gật gật đầu, mắt khẽ liếc vào bên má đang sưng đỏ của hắn, nói: “Anh biết thế là tốt, em chỉ ra để đưa cái này cho anh thôi.” Nói rồi cô dúi vào tay hắn một lọ thuốc nhỏ, sau đó đi vào phòng mà không nói gì.
Ninh Kiến Thần đứng đó, miệng mếu máo.
Đấy! Vợ của hắn tuy hơi bạo lực một tý nhưng vẫn rất thương chồng đấy.
***
Câu chuyện nhỏ 2:
Hôm đứng chờ Lô Vỹ Tinh sinh, Ninh Kiến Thần sốt hết cả ruột cứ đi qua đi lại trước phòng sinh. Mồm lẩm bẩm cái gì đó không ai nghe rõ, hai tay chắp vào nhau, dường như là cầu nguyện.
Trong phòng bệnh chỉ có tiếng rên rỉ của Lô Vỹ Tinh. Hắn càng nghe lại càng không an tâm. Bỗng dưng cô hét lớn một tiếng, Ninh Kiến Thần không tự chủ được mà xô cửa chạy vào. Nắm lấy tay Lô Vỹ Tinh: “Vỹ Tinh, Vỹ Tinh, em sao vậy?”
NHìn mồ hôi trên trán Lô Vỹ Tinh, cùng với vẻ mặt đa đớn của cô, hắn xót xa.
“Hay là thôi vợ ơi, mình đừng đẻ nữa. Để anh đưa em về.”
Những bác sĩ và y tá ở đó thấy sự xuất hiện của Ninh Kiến Thần liền có chút hơi hoảng hốt. Ninh thiếu gia đã ở đây, bọn họ không thể để Ninh thiếu phu nhân đau đớn như thế này được.
“Ninh thiếu phu nhân, cô hãy nghĩ tới những gì cô ghét nhất đi. Sau đó hét thật lớn, như thế có thể sẽ tốt hơn một chút.”
“ÁAAaaaaa...... NINH KIẾN THẦN, ANH LÀ ĐỒ TỒI, ĐỒ BIẾN THÁI, ĐỒ XẤU XA.... AAAAAA.....”
“oe oe oe.....” Tiếng khóc báo hiệu cho sự chào đời của một tinh linh.
Mọi người ở đó đều vui mừng mà nở nụ cười, kể cả Lô Vỹ Tinh. Chỉ riêng một người duy nhất vẫn đang ngớ người ngơ ngác.
Đánh thương thay!!!
***
Câu chuyện nhỏ 3:
Dạo gần đây Ninh thiếu nhà ta bận bịu công việc lắm nên giành rất ít thời gian ở nhà, nhất là từ sau khi Lô Vỹ Tinh sinh hai đứa nhỏ thì lại càng ít khi về nhà, điều này khiến cô rất buồn.
Cô thường nhủ bản thân là mọi chuyện không giống như mình đang nghĩ đâu. Có thể là do hắn bận thật chứ không phải vì món cá kho cháy đen hôm trước đâu.
Để vun đắp tình cảm, hôm nay cô đã lôi kéo Ninh thiếu đi ăn tại một nhà hàng năm sao cao cấp.
Trên đường đi cả hai người không nói lời nào.
Ninh Kiến Thần im lặng lái xe, đầu óc suy nghĩ về chuyện đã sinh con được hơn một tuần rồi, có phati đã có thể “động phòng” rồi không.
Thật sự là chỉ vì chuyện này mà hắn đã khổ sở cả tuần nay. Dù sao cũng ăn kiêng gần cả tháng nay rồi chứ đâu ít.
(Na: Ninh ca, vậy là tận đầu tháng thứ 9 thì anh mới chịu buông tha cho chị sao?
Ninh tổng: *liếc* cô biết vì sao hôm đấy Vỹ Tinh lại sinh không? Lại đúng buổi tối nữa? Chẳng lẽ cô nghĩ chuyện đó là tự nhiên mà đến?
Na: *đơ cơ mặt, mắt giật giật* Cầm thú a!)
Để xua đi cái không khí u ám trong xe, Ninh Kiến Thần bật radio lên, radio đang phát bản tin về chương trình “chuyện kỳ thú“.
MC: Chào các bạn, hôm nay chúng tôi đưa đến cho các bạn một tin vô cùng lạ lùng, đó là nhà bà Triệu ở vùng X, ngõ Y, số nhà Z có nuôi một con chó cưng giống chó chihuahua, theo như lời bà Triệu kể thì trong năm nay mà nó đã giao phối tận 365 lần....bla...bla...
“Trời đất, vậy chẳng phải là mỗi ngày đều...” Lô Vỹ Tinh nghe bản tin thì há hốc mồm.
Ninh Kiến Thần nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của cô thì bĩu môi không cam chịu, nói: “Chồng em chả phải ngày mấy lần sao? Hơn nữa làm gì có con chó nào chỉ chung tình mà giao phối duy nhất một con cái trong cả năm.”
Thề có trời rằng cô chỉ đang nghĩ với tình trạng như thế thì con cho giống chihuahua này trong bao nhiêu lâu nữa sẽ chết vì kiệt sức.
Ninh Kiến Thần, anh thật đáng thương... thật đáng thương a!