Bắc triều, Hoành đế năm thứ ba.
Trong Ám điện của Lãnh cung, An Tây Nguyệt nâng hai tay của mình đỡ lấy cái bụng to tám tháng ngồi tựa sâu trong góc tường, một tháng qua nay, mỗi ngày đều có người đúng hạn đưa đồ ăn thừa canh cặn tới, chỉ vì hài tử trong bụng nên nàng không thể không ăn những đồ ăn buồn nôn này được.
Nàng là Hoàng Hậu tôn quý nhất của Đại Bắc Triều, nhưng một tháng trước, buồn cười thay nàng bị cầm tù ở nơi này, bên ngoài nói rằng nàng đã khó sinh mà chết còn muội muội của nàng là An Tây Lâm, lại thay thế nàng lên ngồi vào vị trí Hoàng Hậu, mà Hoàng Hậu đang nằm trong quan tài băng kia chính là surng phi Đồng Giai Nhu của Hoàng Thượng.
Nàng còn nhớ rất rõ ngày ấy, An Tây Lâm mặc Phượng Bào do Nam Cung Hạo sắc phong vào năm đó, đứng trước mặt nàng diễu võ dương oai, đắc ý vênh váo cười nhạo nàng ngu như heo.
An Tây Nguyệt nhìn lại Phượng Bào đã mất màu sắc từ lâu còn có mùi tanh tưởi khó ngửi, cả người chật vật, mà nắm chặt nắm tay lại, trong đáy mắt trần đầy sự tức giận và không cam lòng.
“Ngươi và ta đều là tiểu thư của Hầu Phủ, mà dựa vào cái gì ngươi là trưởng nữ còn ta là thứ nữ chứ? Dựa vào cái gì ngươi được gả cho Hoàng Thượng tôn quý nhất thiên hạ làm Hoàng Hậu, còn ta chỉ được gả cho một Thế Tử bình thường... Muội muội làm sao cam tâm so sánh được với Hoàng Hậu cao quý chứ.”
“Tỷ tỷ, ngươi không biết đâu. Nương tỷ cũng là bị độc chết đấy, lúc chết rất đau khổ, đệ đệ của ngươi Duẫn nhi ấy sinh ra là một thằng ngốc, cũng là bị độc nên ngốc đấy. Bây giờ Hoàng Hậu nương nương không còn nữa, sau này muội muội sẽ trông nom Duẫn nhi thật khỏe mạnh tỷ tỷ cứ yên tâm đi nha, chẳng qua hình như tỷ tỷ đã đụng phải muội muội không thoải mái, thì Duẫn nhi cũng sẽ nhanh chóng xuống dưới bồi tỷ tỷ thôi, muội muội sẽ để cho một nhà ba người các ngươi được đoạn tụ ở dưới đó.”
“Coi như là để ngươi chết cũng phải chết không toàn thây mới được.”
Đây là toàn bộ nguyên văn An Tây Lâm nói ra.
Nàng nhớ từng chữ ác độc trong lời của An Tâm Lam như đao, càng ngày càng xoắn sâu vào trái tim nàng cực đau đớn.
Xoa xoa cái bụng dần lớn lên theo từng ngày, mỗi ngày nó và nàng đều chuyển động cùng nhau, dù cho hiện tại có tăm tối đến mức không còn thấy ánh mặt trời đi chăng nữa, An Tây Nguyệt vẫn tràn đầy hi vọng, nhớ đến sinh mệnh nhỏ, khỏe môi của An Tây Nguyệt cũng hiện lên một tia cười dịu dàng và yêu thương, nàng nỉ non: “Bảo bối, Phụ Hoàng của con sẽ đến cứu chúng ta sớm thôi, con ngoãn ngoãn lớn lên trong bụng Mẫu Hậu đi nhé.”
Đột nhiên, tiếng cửa đá lại vang lên một tiếng “kẻo kẹt” thật lớn, một bóng người màu vàng đột ngột xuất hiện trước mắt nàng...
Nam Cung Hạo mặc trên người Long Bào màu vàng đi tới đây nhanh như gió, vóc người của hắn ta thon dài, sắc mặt đẹp như được điêu khắc tỉ mỉ và tinh tế, hắn ta vẫn giữ được đường nét tuấn mỹ thông minh như xưa.
Trong tròng mắt của An Tây Nguyệt tràn ra tia hi vọng, dường như nàng nắm được một cọng cỏ cứu mặng, ánh mắt nàng cũng nhòe đi nhưng khi nàng nhìn thấy phía sau Nam Cung Hạo là An Tây Lâm trong bộ Phượng Bào quý giá sang trọng thì con ngươi An Tây Nguyệt lại đầy thù hận và lạnh lùng bắn về phía nàng ta.
Trong chớp mắt, An Tâm Lâm cũng khiếp đảm mà mềm mại ôm lấy Nam Cung Hạo làm nũng: “Hoàng Thượng, tỷ tỷ... Tỷ còn không chịu tha lỗi cho thần thiếp nữa kìa.”
“Lâm nhi đừng sợ, có trẫm ở đây rồi.” Giọng của Nam Cung Hạo nghe rất êm tai, dịu vàng an ủi nàng ta.
Ngay sau đó, Nam Cung Hạo lại liếc con ngươi sắc bén, lạnh lùng không một chút tình cảm nào, từ trên cao tàn nhẫn trừng mắt nhìn An Tây Nguyệt, trong mắt của hắn ta hiện lên man mác tia tuyệt tình, quát: “Tiện nhân, ngươi hại chết Nhu nhi của trẫm, hại chết Hoàng tử của trậm, bây giờ ngươi còn muốn hại luôn cả Lâm nhi, nàng ấy là muội muội ruột của ngươi.”
“Bổn cung không có làm như vậy, Hoàng Thượng không nên tin những lời gièm pha, vu khống hãm hại thần thiếp.”
An Tây Nguyệt vờ không thấy Nam Cung Hạo như thế bao giờ, nàng chưa từng thấy nam nhân này lạnh lùng và vô tình đến như vậy, hắn ta vừa mới đến mảy may hỏi thăm lấy một lời mà tức giận chỉ vào mũi nàng và mắng.
Đột nhiên trong lòng của An Tây Nguyệt lạnh lẽo đến thấu xương, thấy Nam Cung Hạo đến đây, nàng còn tưởng đã nhìn thấy hi vọng, ai nào ngờ chỉ trong nháy mắt, hắn ta đã đạp nàng từ trên hi vọng xuống đáy vực sâu.
Ánh mắt của Nam Cung Hạo mang theo tia vô tình lạnh lẽo như dao, từng sợi chỉ vàng theo trên Long Bào kiêu ngạo chẳng khác nào Thần Linh, còn đâu một chút tình nghĩa đau lòng trên gương mặt tuấn lãng kia nữa chứ, hắn quát: “Lâm nhi cũng có cốt nhục của trẫm hai tháng rồi, sau khi ngươi biết lại muốn giết nàng ấy, ngươi ác độc và ghen tuông như vậy, trẫm nên sớm từ một độc phụ như ngươi.”
“An Tây Lâm mang thai à.” An Tây Nguyệt không thể tin vào tai mình, trong con ngươi lấp lánh lộ ra vẻ tức giận: “Nàng ta chưa vào cung cũng chưa được phong phi, tại sao lại có cốt nhục của Hoàng Thượng được.”
An Tây Nguyệt bừng tỉnh, bọn họ đã tạo ra bối cảnh rồi dùng lời thề để lừa gạt nàng, làm sao Nam Cung Hạo lại tuyệt tình như thế được chứ.
Đột nhiên, An Tây Lâm xinh đẹp lại không giống với người thường ngày, mà nàng ta quỳ gối trước mặt An Tây Nguyệt, trong viền mắt lóng lánh nước mắt như hạt châu, đôi tay thon dài, trắng nõn ôm lấy bụng mình, vẻ mặt hối hận đầy vô tội, giọng nói thê lượng mềm mại câu tâm người: “Muội muội tự biết đã phạm sai lầm lớn, không kìm lòng được, muội muội tình nguyện để tỷ tỷ xử phạt, dù là đổi lấy tính mạng của muội thì muội cũng cam tâm tình nguyện, nhưng chỉ cầu xin tỷ tỷ hạ hỏa, đều là lỗi của muội nên xin tỷ đừng trách cứ Hoàng Thượng.”
Trách cứ sao, ai dám trách cứ Hoàng Thượng đây, An Tây Lam này muốn đội mũ tử lên đầu An Tây Nguyệt để chọc cho Hoàng Thường ngày càng tức giận.
Nam Cung Hạo nhìn An Tâm Lâm vô cùng thương tiếc yêu thương và đầy thâm tình, hắn ta dùng giọng nói ôn hòa dỗ dành An Tây Lâm: “Lâm nhi, bây giờ nàng là mẫu nghi của một quốc gia, thân phận cao quý, không cần ăn nói khép nép trước mặt độc phụ này.”
“An Tây Lâm, Bổn Cung không ngờ con người của ngươi lại tâm cơ như vậy, ngươi hại Nhu phi rồi lại quay sang mưu hại Bổn Cung.” An Tây Nguyệt sắp bị hành động của An Tây Lâm làm cho tin là thật, nếu như nàng không biết rõ chân tướng chỉ sợ nàng còn cho rằng hai người các nàng là tỷ muội tình thâm lắm đấy.
Bây giờ, nàng càng kể lỡ biện bạch thì Nam Cung Hạo vẫn đồng ý tin tưởng An Tâm Lâm chứ không tin tưởng vào thê tử kết tóc với hắn ta đâu.
Trong phút chốc, Nam Cung Hạo đá một cước thật mạnh vào bụng của An Tây Nguyệt, chứ không thèm nghe bất kỳ lời giải thích nào của An Tây Nguyệt: “Trẫm muốn con trai của ngươi chôn cung với Nhu nhi, Lâm nhi thân thiện với ngươi thế mà ngươi còn muốn vu hại nàng, bây giờ ngươi còn nói cái chết của Nhu phi không liên quan gì tới ngươi, tất cả mọi chuyện đều là do Lâm nhi gây ra, đúng là độc phụ mà.”
Bỗng nhiên, An Tây Nguyệt cảm thấy từng đợt đau đớn nổi lên, giờ phút này hạ thân An Tây Nguyệt bắt đầu rong máu.
An Tây Nguyệt vuốt lấy vết máu ở hạ thân mình, trong mắt chứa đầy sợ hãi, kêu lên: “Máu, máu... Con của ta, nó là con của chúng ta mà, sao chàng lại có thể tàn nhẫn giết chết con của chúng ta được chứ, Đồng Gia Nhu chết rồi, Bổn Cung không có hại nàng ta, không có hại nàng ta.”
Bây giờ, trong đôi mắt xinh đẹp như họa của An Tây Nguyệt, lệ đã chảy thành sông, nàng cảm giác được đứa con sắp rời bỏ nàng đi, nàng và nó vẫn chưa kịp gặp mặt nhau.
Ánh mắt An Tây Nguyệt trống rỗng tuyệt vọng, kéo lơ người đầy huyết đến trước mặt Nam Cung Hạo, van xin: “Hoàng Thượng, cầu xin chàng hãy cứu lấy con của chúng ta, nó vẫn chưa sinh ra, ta còn chưa thấy được mặt của nó ra sao, cầu xin chàng cứu lấy nó.”
Nam Cung Hảo không thèm quan tâm đến lời cầu xin khổ sở của An Tây Nguyệt, làm lại đám một cược mạnh vào người An Tây Nguyệt, với ánh mắt hung ác như dao cạo làm cho An Tây Nguyệt lạnh buốt tim: “Trầm không có Hoàng Hậu nào đĩ thỏa như ngươi, con trai của ngươi làm trẫm rất buồn nôn.
Đưa Bảo Thiện tới đây.”
Ngay sau đó, Bảo Thiện khúm núm đi vào, nhìn thấy Hoàng Hậu nương nương chất vật như vậy, trong nháy mắt cũng khóc nức nở: “Nương nương, người chảy nhiều máu quá, An Thanh và An Tĩnh đều chết hết rồi, nương nương Hoàng Thượng đã biết chuyện Nguyên Thế tử và ngài thông đồng, không thể che giấu được nữa.”
Trong mắt của An Tây Nguyệt hiện lên muôn vàng sự sợ hãi, từ khi nào nàng và Nguyên Thế tử lại tư tình với nhau rồi, An Tây Nguyệt đẩy Bảo Thiện ra, tức giận quát: “Bổn Cung không có tư tình gì với Nguyên Thế tử hết, Bảo Thiện, Bổn Cung không bạc đãi ngươi, tại sao ngươi lại vu khống cho Bổn Cung như thế.”
Trong lòng An Tây Nguyệ bắt đầu có một dự cảm xấu. Nàng bị giam ở đây hơn một tháng, chỉ gặp mỗi An Tân Lâm, nên nàng cố gắng kêu người cũng chỉ có không khí lạnh lẽo và tĩnh mịch đáp lại nàng, nàng khổ sở dày vò ở đây một tháng, cuối cùng, kết quả chờ đợi nàng là như thế này sao.
Nàng nhớ vì sao nàng lại bị giam ở đây, cũng bởi vì nàng uống một liều thuốc dưỡng thai của Bảo Thiện, sau đó bất tỉnh nhân sự...
“Bảo Thiện là ngươi.” An Tây Nguyệt đã hiểu ra tất cả.
“Đại tiểu thư, người nhận đi.” Bảo Thiện liên tục dập đầu, thúc giục.
Được lắm, chứng cứ xác thực. Nha hoàn thiếp thân bên người nàng chính là bằng chứng tốt nhất, nàng làm sao có thể biện minh được.
“Lâm cô nương... Không, Hoàng Hậu nương nương nhân từ thì sẽ giúp cho Đại tiểu thư cầu xin. Hoàng Hậu nương nương đã sắp xếp xong mọi chuyện, để giáng tiểu thư thành thứ dân và mai danh ẩn tích...”
An Tây Nguyệt tức giận kéo lấy tay của Bảo Thiện, trên tay tất cả đều là máu tươi của nàng. Nàng quá ngu, thật hận, hận không thể ăn sống lột da An Tây Lâm: “Bảo Thiện, ngươi nên nhớ “Phúc sào chi hạ vô noãn noãn-Tổ đổ không có trứng lành”, hôm nay ngươi phản bội Bổn Cung, ngày sau An Tây Lâm sẽ giết ngươi để diệt khẩu.”
Cả người Bảo Thiên run lẩy bẩy, dường như tỏ ra vẻ rất sợ hãi, quỳ rạp xuống mặt đất liên tục cầu xin Hoàng Thượng tha mạng.
Bảo Thiện vẫn là người của An Tây Lâm nàng, nàng đúng là ngu ngốc mới dùng tình cảm tỷ tỷ thân tình đến đối xử Bảo Thiện, bây giờ kết cục như thế cũng quá đáng đời.
Lúc này, từng giọt nước mắt lớn của An Tây Lâm rơi xuống: “Tỷ tỷ, Nguyên Thế tử đã có hôn ước với muội muội, nhưng hắn vẫn luôn chậm chạp không chịu thành hôn với muội, bây giờ hóa ra muội mới biết lòng hắn đã có tỷ tỷ, Thể tử còn nói kiếp này hắn không thể ở cùng với tỷ, hắn sẽ chờ kiếp sau...”