Lấy Giang Sơn Làm Sinh Lễ Cưới Đích Nữ

Chương 4: Chương 4: Dạy dỗ điêu nô




“Điêu nô lớn mật, dám to gan tự ý dùng hình sau viện, ai cho các ngươi cái lá gan này hả?” Vẻ mặt của An Tây Nguyệt âm lãnh, nếu như nàng tới chậm một bước có phải An Ni Tử đã bị các nàng dằn vặt đến chết rồi hay không.

Đợi đến khi nhìn rõ người đứng trước mặt là Đại tiểu thư, bà lão kia lập tức câm miệng, không còn nhớ đến đau đớn trên mặt nữa mà vội vàng nói: “Lão nô không biết là Đại tiểu thư, mong Đại tiểu thư thứ tội.”

Trong phòng đám ma ma đều lập tức ngậm miệng, họ không phải thật lòng e ngại mà ngầm nhìn nhau nháy mắt, vì sao Đại tiểu thư đang hôn mê lại xuất hiện ở nơi này.

Họ nhớ lại Đại tiểu thư cũng nghe lời Lâm di nương nên cũng không để trong lòng chuyện hôm nay, đã quá để mặt mũi cho Đại tiểu thư rồi, trước mặt cũng chỉ xưng nàng một tiếng Đại tiểu thư mà thôi. Lâm di nương có đến cũng ra vẻ trách mắng họ vài câu, cũng chẳng có chuyện gì nữa.

“Lâm di nương lòng muông dạ thú, hai mắt của Đại tiểu thư bị che đi rồi hay sao mà tin vào lời lừa gạt của Lâm di nương chứ. Ngay cả hài cốt của nương của mình ở nơi nào, ta đến giờ cũng không biết.”

Đôi mắt của An Ni Tử khóc đến sưng cả lên, mặt của nàng ấy cũng chỉ to bằng lòng bàn tay. Khương ma ma vừa sinh ra An Ni Tử đã đưa nhi nữ mình đến Hầu phủ làm vú nuôi của Đại tiểu thư, lúc đó sữa của Khương ma ma cũng chỉ cho Đại tiểu thư uống còn nữ nhi ruột thịt của Khương ma ma có đói kêu gào đến khàn cổ cũng chỉ có thể uống nước cơm nước cháo để lớn lên.

Nếu như Khương ma ma còn dư sữa thì An Ni Tử mới có thể uống một chút, từ nhỏ đến lớn nàng ấy không có phụ thân, chỉ có duy nhất nương là ngươi thân nhất với nàng ấy. Bây giờ, Khương ma ma đã chết rồi, An Tử Ni cũng không có suy nghĩ nào để sống tiếp.

An Tây Nguyệt nhìn An Ni Tử bị thương nghiêm trọng, viền mắt nàng ửng đỏ lên, con ngươi đẹp đẽ linh động óng ánh lên nước mắt long lanh, nhỏ giọng thầm thì: “Ny Tử, ta biết rồi.”

An Ny Tử nhìn lại người trước mặt có chút không giống với Đại tiểu thư mình biết, âm thanh bắt đầu nức nở: “Đại tiểu thư, nương của ta chết rồi, bà ấy bị đánh đến chết, bà ấy bị Lâm di nương lòng dạ độc ác kia đánh chết, Đại tiểu thư...”

An Tây Nguyệt nhìn An Ny Tử qùy hai chân xuống đất, trán cũng chảy ra máu tươi, nước mắt nàng ấy giàn giụa đổ ra, cả người đều mang theo vẻ tuyệt vọng. Nàng cũng bị cảm động lây, kiếp trước nàng cũng bị cùng đường mạt lộ, kêu trời trời không thấu, gọi đến mất cả linh hồn, lòng nàng đã nguội lạnh như trò tàn, nàng cũng tuyệt vọng đến cùng cực, không có một người nghe được tiếng kêu cứu của nàng. Hóa ra, đây mới chính là người thật lòng tốt với nàng, nàng có chết cũng phải bảo vệ người của mình.

Nàng nhớ tới lúc đó, Khương ma ma đã nhiều lần nhắc nhở bản thân mình không được tin lời di nương dễ dàng, nhưng nàng lại không nghe, nàng ngu ngốc, nàng đần độn, nàng không nghe lọt bất cứ lời nào vào trong tai, nàng đã hối hận không còn kịp, nàng đã hại đến tính mạng của vú nuôi rồi.

An Tây Nguyệt cũng không có thời gian quan tâm đến ánh mắt khác thường của bà lão kia, nàng cởi áo choàng trên người bao lên người của An Ny Tử, trong mắt lóe lên một tia địch ý, giọng nói âm lạnh trầm thấp, thầm thì bên tai của An Ny Tử: “Mối thù của vú nuôi, ta tất sẽ báo, bây giờ ta đưa muội về.” Nói xong, nàng muốn đưa An Ny Tử đi.

“Đại tiểu thư không có Lâm di nương cho phép, con tiện tỳ này không thể rời khỏi đây được.” Mấy ma ma thấy Đại tiểu thư muốn đỡ lấy An Ny Tử ra khỏi cửa phòng chứa củi, đột nhiên tiếng tới chặn cửa lại, ánh mắt lộ ra tia hung hãn, dáng vẻ giống như nếu Đại tiểu thư cố chấp muốn dẫn người đi thì họ sẽ không nể mặt Đại tiểu thư nữa.

An Ny Tử nhìn mấy người ma ma ác độc trước mặt, đôi mắt nàng ấy cũng hiện lên vẻ hận thấu xương, nhưng nghĩ đến Lâm di nương nhẫn tâm kia chắc chắn sẽ gây bất lợi cho Đại tiểu thư, nên nàng không thể liên lụy đến Đại tiểu thư được.

Trong lúc này, An Ny Tử lật tay lại nắm lấy tay của An Tây Nguyệt, thiên ngôn vạn ngữ nói: “Đại tiểu thư, muội biết muội không có đường sống nữa, ngàn vạn lần người phải đề phòng Lâm di nương, tâm địa bà ta quá rắn rết, người cũng tuyệt đối đừng có tin vào Tam tiểu thư, hai người họ sẽ hại người và Đại phu nhân, chỉ có nương ta và ngoại tổ phụ của Đại tiểu thư mới có thể đảm bảo cho Đại tiểu thư được bình an vô sự. Đại tiểu thư, người mau đi đi.”

An Tây Nguyệt sống cực khổ cả đời, làm sao để cho An Ny Tử tiếp tục nhún nhường nữa, mấy cây châm được giấu trong tay áo nàng dùng tốc độ nhanh như chớp đâm thẳng đến huyện của mấy ma ma kia.

Đột ngột đám ma ma mặt mày hung thần ác sát kia tay chân bị co giật liên tục, sau đó liên tiếp lăn lộn trên mặt đất mấy vòng, trong miệng không ngừng thốt ra những lời chửi bới ác độc.

Kiếp trước không biết vì đâu mà Nam Cung Hạo bị chứng bệnh gì đó, thường kéo đến cơn đau đầu, từ đó nàng cũng cố gắng khổ sở học tập y thuật dường như đạt được toàn bộ chân truyền từ ngoại tổ phụ. Một châm này chỉ là sự trừng phạt nho nhỏ của nàng mà thôi.

Giọng An Tây Nguyệt lạnh lùng như U Linh trong ngục tối, nhẹ nhàng vang lên: “Đợi ta bẩm báo chuyện này cho phụ thân và tổ mấu, để xử lý đám điêu nô các ngươi.”

Lâm di nương khoác lên ngoài một áo choàng lông chồn cổ tròn, bên trong mặc một bộ váy dài thêu hoa Mẫu Đơn, trên búi tóc cài một đôi trâm Kim Phượng và hai cây châm Loan Liễu Diệp Mi, bộ dáng đều mang theo sự phong tao dồi dào, khóe môi mang theo nụ cười yếu ớt, đôi mắt mềm mại ôn nhu như trong suốt, đột ngột bước vào...

Phía sau bà ta có vài bảy tám nha hoàn và bà lão, chỉ là di nương trong Hậu phủ thế mà dàn trận cũng hơi quá lớn rồi đấy.

Tiền nương nhìn thấy Lâm di nương đến đây, lập tức kêu khổ: “Di nương cứu mạng, Đại tiểu thư muốn giết chúng nô tỳ.”

Lâm di nương lạnh mắt nhìn mấy bà lão chật vật đến vặn vẹo cả mặt, tức giậ quát một tiếng: “Chuyện gì thế này, tất cả đều nằm trên mặt đất còn ra thể thống gì nữa?”

Ánh mắt An Tây Nguyệt lạnh thấu xương, nàng mỉm chặt môi nhìn chằm chằm người vừa đến, đây là di nương tốt cho nàng dựa dậm ở kiếp trước-Lam Uyển.

Ngược lại, Lâm di nương lại mỉm cười, nụ cười xinh đẹp hòa ái tràn trên mặt, đau lòng nói: “Đại tiểu thư vừa mới rơi xuống nước mà sao lại đến nơi ô uế thế này, trời lạnh như thế không ở trong phòng dưỡng bệnh, lại ra ngoài này thì bệnh làm sao khỏi được.” Trong lời nói của Lâm di nương như đang trách cứ, vờ như đau lòng vẫn giống như từ trước đến nay.

An Tây Nguyệt nhìn Lâm di nương như thế, trong lòng cũng trần đầy sự thù hận hơi lộ ra trên đầu lông mày, đến chết nàng mới biết, hóa ra Lâm di nương hạ độc mẫu thân của mình, hại Duẫn nhi ngu dại, cuối cùng mẫu thân nàng mất, Lâm di nương được ngồi lên vị trí chủ mẫu.

“Xảo nhi, mau đỡ Đại tiểu thư trở về.” Lâm di nương không đợi An Tây Nguyệt đưa ra chủ ý, mà vội vàng dặn dò nha hoàn thiếp thân của mình kéo An Tây Nguyệt về, trong giọng nói của bà ta mang đầy cách thức của chủ mẫu của cái nhà này, đợi đến khi bà ta đến kéo lấy An Tây Nguyệt, thì đã bị An Tây Nguyệt nhanh nhẹn né tránh.

Đáy lòng An Tây Nguyệt cười lạnh, trên mặt vẫn giữ đúng mực, nhẹ giọng tự nhiên nói: “An Ny Tử là phải đến tội gì sao? Lâm di nưỡng muốn nàng ấy phải chết.”

Kiếp trước, An Tây Nguyệt gặp Lâm di nương cũng như thế, bà ta đều kiêu ngạo kéo lấy ta nàng trông như nàng với Lâm di nương là mẹ con ruột và nàng cho rằng dáng vẻ của di nương là đang quan tâm đến nàng còn hơn cả mẫu thân ruột thịt, bây giờ nàng mới biết tất cả đều là diễn kịch.

An Tây Nguyệt nhìn kẻ thù trước mắt mình mà nắm chặt lấy nắm đấm nhỏ gầy của mình, nàng vô cùng tức giận. Lúc trước nàng làm sao không nhìn được người này lòng muông dạ thú, lá mặt lá trái rồi đi hại chính mẫu thân sinh thành, hại cả nhà ngoại tổ phụ bị chém đầu. Nhưng lý trí nói cho nàng biết, nàng không thể vụng về giống như kiếp trước nữa, nàng kích động cũng không thể chèn ép được Lâm di nương.

An Tây Nguyệt giả vờ ngây ngốc, kiếp trước nàng không biết An Ny Tử bị bán vào kỹ viện, ngay cả bà vú của mình cũng bị người ta đánh chết, nàng cũng bị lấp liếm cho qua chuyện này, việc này cứ thế sống chết cho qua.

Kiếp này, nàng nhất định phải thay bà vú đã chết của mình và An Ny Tử đang thương tích đầy mình ở đây đòi lại công đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.