Lấy Lại Những Gì Đã Mất

Chương 13: Chương 13: Người Mới




Nói là như vậy nhưng chiều hôm đó,hôm sau và hôm sau nữa cũng chưa thấy Tử Kỳ về.Khiêm Từ đi công tác về đến nhà cũng ngạc nhiên,gọi điện cho Tử Kỳ:“Tại sao còn chưa về?”

”Dạ,tại bên này hồ sơ có chút chậm trễ,phía nhà trường đang khắc phục,có lẽ sáng mai em mới về được”_Giọng Tử Kỳ vui vẻ,nhưng trong đó dường như che dấu sự mệt mỏi

Khi hắn chuẩn bị cúp máy,Tử Kỳ mới khẽ hỏi:“Anh,có thể...cho Amy đến ở đó một thời gian được không?”

Amy là đại tiểu thư của nhà họ Diệp,từ bé đã là thanh mai trúc mã với Tử Kỳ.Khi cậu đi du học,cô ấy cũng sắp xếp cùng nhập học với cậu.Cô rất hoạt bát,nhanh nhạy và xinh đẹp,ai gặp cũng quý mến.

”nếu em ấy muốn,có thể”_Khiêm Từ mỉm cười đứng ở bếp nhìn Băng Linh nấu nướng.

”Vâng...”_Tử Kỳ cúp máy,hắn lại tiếp tục nhìn Băng Linh nấu.Cô làm rất nhanh,mùi thơm lan tỏa quanh căn bếp làm tăng phần ấm áp như một gia đình vậy.

Không hiểu sao trong đầu hắn có suy nghĩ đến gần rồi ôm eo cô,tựa cằm vào vai cô,cùng cô nấu ăn,giống như...vợ chồng? Cái gì thế này,sao hắn có thể nghĩ như vậy chứ? Cũng phải nói thêm,mấy hôm nay,A Hảo nói bà ta muốn về quê một thời gian,người hầu trong nhà hắn cũng chỉ giữ lại 1,2 người làm theo giờ đến dọn dẹp rồi về.Hắn thích nhìn cô đứng nấu cơm,dọn dẹp căn nhà,đợi hắn về ăn cơm...

Nghĩ vậy nhưng trên môi hắn bất giác nở nụ cười đẹp mê hồn.Cô quay lại,nhíu mày:“Anh cười gì chứ?”

”Không có gì,em mau nấu cơm đi,tôi lên phòng khách xem tivi””_Hắn khẽ ho một tiếng rồi đi lên.Cô nhìn theo một lúc rồi cũng quay lại nấu ăn.Người này thật khó hiểu.

Sáng hôm sau,khi chiếc xe BMW đậu trước cổng,Tử Kỳ đưa hành lý cho ông quản gia,bước vào nhà.Cô vui mừng ra đón,phát hiện đằng sau cậu còn một người nữa,là một cô gái rất xinh,mái tóc dài màu nâu xoăn nhẹ phần đuôi được thả xuống.Nước da trắng hồng,đôi mắt trong veo,dáng người rất đẹp,nói chung là hoàn hảo.

Cô khẽ gật đầu nhìn cô gái kia,người kia cũng mỉm cười,cất giọng nói dịu dàng:“Chào chị,em là Amy,tên thật là Cảnh An Tích.Em là...bạn của Tử Kỳ”_nói đến chữ “bạn”,An Tích có vẻ hơn buồn.

”Chị là Băng Linh,rất vui được gặp em”_Băng Linh mỉm cười nói,quả thật cô gái trước mặt rất đáng yêu.

”Tạm thời cậu cứ ở đây,tôi dẫn cậu đi xem phòng”_Tử Kỳ đưa An Tích lên lầu.

”Cô bé ấy đáng yêu quá”_Băng Linh cười,Khiêm Từ cũng gật đầu tán thành,hắn thầm nghĩ:'Em cũng đâu có kém gì'

Nhưng chỉ là nghĩ,thực tế hắn vẫn chưa nói ra.

Sau bữa ăn,ai về phòng nấy,bỗng cửa phòng Băng Linh có tiếng gõ cửa.Cô vừa mở cửa thì thấy An Tích,mời cô ấy vào.

”An An,có chuyện gì không?”_Cô khẽ hỏi,hình như An Tích có gì đó muốn nói với cô.

”Chị...chị có phải người yêu của Khiêm Từ không?”_An Tích ngập ngừng hỏi.

”Cái này...a,không phải”_Cô đỏ mặt,xua tay

Vẻ mặt thất vọng của An Tích khiến cô bối rối,nhẹ nhàng hỏi:“Có chuyện gì vậy? Sao em lại hỏi thế?”

”Không có gì,thôi em về phòng đây”_Nói rồi An Tích đi ra ngoài,nét mặt hiện rõ nỗi buồn và thất vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.