Lấy Lòng Vương Phi Lạnh Lùng

Chương 57: Chương 57: Ẩn hiện ký ức xưa!






Bồng bềnh trong làn sương mờ ảo ta cảm thấy thân mình nhẹ bẫng, cảm giác thư thái lạ thường không còn đau đớn khác xa lúc nãy… ta hình như lại chết rồi. Thế cũng tốt, chứ quay lại thể xác trần gian ấy chịu đựng đau đớn ta thật nản lắm!

Ánh sáng chói mắt đằng xa khiến ta chú ý, mỗi lần ta hồn lìa khỏi xác đều gặp sự lạ xem ra làm linh hồn cũng có cái thú riêng của nó. Người từ quầng sáng hiện rõ dần dần là nữ nhân sao… khá quen thuộc thì phải?

- Ngươi tới rồi, sớm hơn ta tưởng đấy!

- Ân nhân! Là nàng rồi!

- Quả nhiên mắt nhìn người của bổn yêu cũng khá, ngươi thật không phụ lòng ta.

Ngọc Đình cười gian xảo nhưng ánh mắt vẫn lóe lên tia thưởng thức. Phàm nhân bình thường chỉ bằng một chút ít yêu lực của nàng truyền thụ mà có thể luyện tập đến đẳng cấp thả hồn bay tứ tung kiểu này không nể phục thì đánh giá cũng quá nghiêm khắc đi.

- Ta lại chết rồi cũng chưa làm được những điều đã tuyên bố trước kia, nàng thất vọng về ta nên đợi sẵn ở đây tính toán sao?

- Đầu óc ngươi sao giống ta chỉ toàn là ý tưởng hắc ám không vậy hả? Ta tốt xấu gì cũng là sư phụ của ngươi đấy!

Nàng mặt dày nhận đồ đệ mặc cho nữ tử kia nhướng mày nghi ngờ. Bọn họ gặp mặt tính cả lần này mới là lần thứ hai nói chuyện năm ba câu lấy đâu ra nghi thức bái sư nhận đệ tử hồi nào đâu.

- Nàng khi nào từ ân nhân chuyển thành sư phụ ta rồi ?

Linh Nhiên nhàn nhạt hỏi lại, nhận yêu pháp của yêu nữ này chỉ là một cuộc đổi trác thôi lấy đâu ra quan hệ sư đồ. Nhưng là chuyện đó giờ cũng chẳng có gì quan trọng, nàng ta là yêu nữ nàng là hồn ma, đi theo nàng ta kiếm trác chắc cũng không thiệt thòi gì!

- Sao hả ta lại không xứng đáng làm sư phụ ngươi ?

- Không phải, Linh Nhiên lúc này xin bái người làm thầy, đệ tử lần đầu ra mắt quà cáp chẳng có mong sư phụ chớ phiền lòng.

- Không gặp lâu ngày ngươi mồm mép hẳn lên lần trước ngươi đâu có nhiều chuyện như thế này! Quà cáp thì ta đương nhiên cần giờ chưa có sau này ta lấy cũng được, nhớ là đưa trễ thì phải hậu hĩ hơn là được rồi!

“Yêu pháp của ta đúng là có công dụng thần sầu nha có thể khiến tâm tính thay đổi theo chiều hướng khó ngờ ” kẻ nào đó âm thầm cười tự sướng trong bụng quá tự mãn nên không để ý đến phạm vi xung quanh đã có sự chao đảo do sự xuất hiện ngoài dự kiến của một âm hồn khác. Linh Nhiên thì còn lơ đãng hơn vì nàng đang bận xoi mói vị sư phụ mới nhận liền tức thì kia, sao cảm thấy bọn họ hai người nói chuyện thật quái đản.

Hắn không thể tiến sâu hơn vào vòng sáng hai sư đồ đang đứng nhưng phạm vi đủ gần để nghe hai người tán gẫu về chuyện gì. Mắt nhìn thấy thân ảnh mờ ảo của hồng y nữ tử xinh đẹp đằng xa hắn liền mỉm cười hạnh phúc, trân bảo ta bắt kịp nàng rồi!

- Ngươi chưa chết đâu chỉ là yêu lực đạt đẳng cấp mới nên phải chịu chút ít hành hạ thôi! Ngươi rất có tố chất làm yêu nữ, ta có lời khen đấy! Sư phụ giỏi giang đồ đệ cũng đâu thể tầm thường được chứ!

- Sư phụ đã nói thì chỉ có chuẩn xác tuyệt đối!

- Ta từng nói tơ tình không còn cuộc sống sẽ rất đơn điệu, ngươi đã biết tiếc nuối chưa?

Linh Nhiên chớp mi lắc đầu nhẹ bẫng, nàng hối hận nhất đời này chỉ có một việc là từng yêu nam nhân không xứng đáng thôi, mọi việc khác chẳng có gì phải đắn đo suy xét cả. Nàng vì cái gì khi xưa lại yêu hắn mê muội, vì cái gì mà mê đắm đến khó hiểu như thế.

- Ta vẫn dõi theo ngươi đấy vì cảm thấy ngươi đặc biệt, ta nhìn ra hắn rất si tình ngươi, tâm ngươi không cảm nhận được vậy lý trí hẳn lả nhận ra chứ?

- Sư phụ nàng hẳn biết rõ nhất sao còn hỏi ?

- Thì bổn yêu nghĩ ngươi khác thường nên hỏi, ta từng đoán ngươi ngay khi tỉnh dậy liền giết hắn chứ. Nhớ lại luồng khí tức tối sầm đầy uất hận ta gặp ngươi ngày đó, hắn còn sống chẳng phải là kích thích trí tò mò của ta sao?

- Hắn còn sống là do sao chiếu mạng của hắn chưa tắt.

- Vậy sao? Ta còn đang mong đợi một cái gì đột phá đây! Xảy ra trên người ngươi thì tốt quá!

Ngọc Đình cười một cách bí hiểm khiến Linh Nhiên bất giác thấy gai gai sống lưng, yêu nữ vạn năm có khác cười thôi cũng khiến kẻ khác bất an rồi. Nàng ta không tính kế gài bẫy gì với nàng chứ, sao thấy nghi ngờ lắm à!

- Đệ tử muốn sư phụ thất vọng nên người bỏ cái ánh mắt long lanh gian xảo đó đi, thứ lỗi Linh Nhiên nói lời thẳng thắn!

Tơ tình đánh mất vẫn còn yêu được có phải khi đó trong thể xác của phàm nhân sẽ sản sinh ra một loại tơ mới quý hiếm hơn chăng? Cái nhìn háo hức của nàng ta đúng là dùng từ “gian tà xảo quyệt” là vẫn nhẹ nhàng lắm.

Nàng ấy muốn từ trên người nàng tìm kiếm một cái gọi là “ngoại lệ” sao ? Không khả năng, tuyệt đối không, hoàn toàn không! Trí nhớ nàng nguyên vẹn thì ký ức cũng hiển hiện như vừa mới xảy ra, nàng chẳng thể quên, khúc mắc trong lòng chẳng thể giải, tâm không động, lý trí càng sáng suốt. Bất kể ai muốn nàng một lần nữa rơi vào tình ái đều là hy vọng điều không tưởng.

Ngày ấy tại buổi tiệc tối khi nàng bị quy vào danh sách khách không mời vẫn mặt dày mò tới, hắn đã xua đuổi nàng thậm tệ ra sao thái độ bài xích ghét bỏ rõ ràng như thế nào nàng cho dù có chết đi sống lại cũng chẳng thể quên.

Khóc thì đã khóc nhiều rồi, hận ý cũng đã phai mờ theo thời gian nhưng nỗi nhức nhối ám ảnh ăn sâu vào trong lòng thì nàng còn nhớ mãi. Ánh mắt đầy thâm tình của hắn ngày sau không khiến cho ấn tượng về đôi mắt đỏ rực chứa sự ghê tởm hắn giành cho nàng ngày xưa nhạt nhòa đi.

Lời yêu thương hắn nói với nàng mỗi ngày không gạt bỏ được trong đầu nàng âm thanh nhục mạ chửi mắng thậm tệ trước đây. Vòng tay hắn ôm lấy nàng đầy che chở chỉ khiến nàng liên tưởng đến chính đôi tay ấy đã vung lên đẩy ngã nàng biết bao lần.

- “ Người đâu lôi nữ nhân này ném ra ngoài cho ta!”

- “ Chàng đừng đuổi ta… ta … ta xin chàng đấy!”

Nàng khi đó đã hất bỏ kiêu hãnh tự trọng của bản thân qua sau đầu, nức nở cầu xin hắn. Tay vừa đưa ra hắn còn chưa kịp đụng tới tà áo của hắn đã bị hắn tàn nhẫn đẩy lăn ra sàn nhà.

- “Tránh ra không được đưa đôi tay dơ bẩn của ngươi đụng vào bổn vương!”

Linh Nhiên chật vật dưới đất ngước đôi mắt bàng hoàng lên nhìn hắn, căn phòng rộ lên tiếng cười khúc khích của nữ nhân, bọn họ ai nấy đều nhìn nàng hả hê. Nước mắt giàn giụa khóe mi, nàng cắn chặt môi ngăn tiếng khóc lớn bật ra.

Phu quân của nàng vô tình quay lưng ôm choàng lấy một tỳ thiếp khác âu yếm bẹo má nàng kia nào bận tâm đến hành động đẩy ngã kia của hắn tổn thương nàng đến mức độ nào. Nàng có là gì trong mắt hắn đâu hắn cần gì phải lưu ý đến nàng chứ?

- “ Vương gia, thiếp thân cáo lui trước”.

Nàng đưa tay gạt lệ loạng choạng vịn tay Ngọc Nhi đứng dậy, chủ tớ hai người lủi thủi rời đi trong ánh mắt chế nhạo và những lời xì xầm vô cùng ác ý. Họ đón ý hùa theo mong mỏi của chủ nhân nên thấy vương gia ra tay bá đạo liền chẳng nhân nhượng nhục nhã người yếu thế.

- “Ngươi đứng lại khoan đi đã”.

- “ Vương gia gọi thiếp!”

- “ Ái thiếp của ta thương tình ngươi nể mặt nàng ta cho ngươi quay lại, người đâu lấy ghế cho nữ nhân đó ngồi đi”.

Nha hoàn nhanh chóng tiến lên bày biện vị trí ngồi cho nàng, thái độ không có chút cung kính các nàng ấy biểu lộ sự khó chịu ra mặt. Bốn nàng là thiếp thân nữ tỳ của vương gia tự thấy mình vị trí cao cơ hơn kẻ khác nay bị chủ tử sai phái hầu hạ vương phi thất sủng này sao có thể cảm thấy vui vẻ cho được.

- “Vương phi mời ngồi!”

Nha hoàn áo xanh, người đã tới lãnh phòng mời nàng cười nhạt, ném cho nàng ánh mắt coi thường rồi cất giọng mời ngồi với âm điệu vô lễ cực độ. Chủ nhân ghét vương phi các nàng cũng sẽ ghét nàng ấy, kẻ nào không vừa mắt chủ nhân kẻ ấy liền được liệt vào danh sách chướng mắt của các nàng.

- “ Ngươi không cám ơn ái thiếp của ta sao thật là một chút phép tắc cũng không có”.

- “ Vương gia hẳn là tỷ tỷ có chút mệt mỏi nên quên chàng đưng khó chịu mà”.

Mạn Giao nũng nịu lên tiếng, bàn tay trắng muốt mềm nhẹ vuốt lên mặt Thiên Lãnh, ánh mắt nhu hòa như muốn làm dịu đi sự phẫn nộ của hắn. Các tỳ thiếp khác nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng nghiến răng kèn kẹt nhưng biết điều im lặng chờ thời. Vương gia chưa bao giờ độc sủng một ai, các nàng cũng không phải lo mình mất phần, giận quá mất khôn thì nguy.

- “Tiểu thư sao phải chào nàng ấy chứ, vương gia ngài thật không công bằng với tiểu thư!”

- “ Lôi ra ngoài đánh cho ta, ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?”

Tỳ thiếp Tương Liên chẳng chịu thua kém Mạn Giao chớp ngay cơ hội bày tỏ sự trung tâm vì tướng công suy nghĩ của mình. Hiếp đáp vương phi và người của nàng có vẻ khiến vương gia hài lòng các nàng chẳng phải thiếu não nhìn không ra mấu chốt lợi hại này.

- “ Thi hành đi!”

- “Dạ phu nhân!”

Cầm Tố nhanh miệng thốt ra câu cuối cùng không thể bỏ xót cơ hội cống hiến đóng góp chút công lao. Linh Nhiên tâm hãy còn bàng hoàng vừa ngồi xuống ghế đã hốt hoảng bật dậy, nhìn thấy Ngọc Nhi bị đám thị vệ lôi ra ngoài nàng sợ hãi nức nở bật khóc lớn.

- “ Vương gia, cầu ngài tha cho nàng ấy, Ngọc Nhi chỉ là bất bình vì thiếp…”

- “Bất bình điều gì, ngươi có ý nói bổn vương đối xử không tốt với ngươi sao?”

Kẻ nào đó mạnh bạo đẩy nữ nhân mềm mại đang ôm trong lòng ra, hắn quay sang nhìn nàng dung nhan anh tuấn bỗng chốc tối sầm. Giọng điệu lạnh tanh vô cảm, ánh mắt nham hiểm, thái độ giận dữ thật giống như một người quân tử vừa bị một tên tiểu nhân nào đó xúc phạm danh dự nhân phẩm trước bàn dân thiên hạ.

- “ Sao hả bổn vương có chỗ nào bất công mà tỳ nữ của ngươi phải bất mãn?”

- “ Thiếp…”

- “ Chủ tớ vô lễ như nhau đều phải đánh bất quá…”

Hắn dừng lại giữa lưng chừng câu nói, đôi mắt kia lấp lánh tia hiểm độc khiến Linh Nhiên cảm giác cực kỳ bất an.

- “ Lệnh dừng đánh tiện tỳ đó cho ta, còn nữ nhân ngươi quỳ xuống!”

- “ Thiếp…”

- “ Cãi lời bổn vương sao, ngươi sẽ làm thế đúng không?”

“Ngươi cứ lấy thân phận vương phi ra đối kháng với ta đi, bổn vương sẽ cho ngươi biết ngươi có xứng không”. Hắn nhếch môi cười nhạt, tay mân mê chén rượu, ngồi yên bình thản chờ phản ứng của Linh Nhiên.

Nữ nhân! Muôn đời vẫn chỉ là nữ nhân thôi!

Ngu ngốc! Hám danh lợi, háo tiền tài!

Ngươi tưởng bước chân qua phủ của ta thì có thể an nhàn ngồi ở vị trí vương phi mà hưởng phước thật ư? Nực cười!

- “Tỷ tỷ quỳ xuống, thôi để muội giúp vậy!”

Hoàng thất Phong quốc dành đặc quyền cho vị trí vương phi rất cao, nàng ấy đứng trước mặt quý phi cũng không cần thiết phải hành lễ. Thiên Lãnh ép nàng quỳ trước mặt tỳ thiếp của mình như vậy là hạ uy thế vốn đã vô cùng thê thảm của nàng xuống mức thấp không thể thấp hơn.

- “Chàng…”

Tương Liên vốn đứng gần Linh Nhiên nhất, qua khóe mắt thấy vương gia nháy mắt với mình liền vung tay đẩy ngã vương phi thật mạnh. Thâm tâm vốn đã ghen ghét sẵn có lại cộng thêm được khuyến khích nàng ta sao có thể nương tay thương tình cho được.

Rầm…

Thân nữ nhi yếu đuối bị người hết đẩy lại xô, vùi dập tơi tả như vậy thử hỏi nàng chống cự mãi được sao?

- “ Tỷ tỷ khóc lóc gì chứ, vương gia bảo tỷ quỳ thì lo mà quỳ đi, tỷ cứ giả vờ như mình bị ủy khuất lắm vậy đó!”

- “ Đúng nha tại tỷ tỷ mà bữa tiệc tối nay của vương gia hôm nay hư hết cả, tỷ thật là biết reo rắc xui rủi mà!”

- “ Tỷ tỷ là nữ nhân của vương gia mà chẳng biết yêu thương lo lắng cho ngài gì cả, tỷ không để ngài ăn một bữa cơm an ổn được sao?”

- “ Tỷ thật là làm mất mặt vương gia mà cũng còn may là hôm nay vương phù không có khách… tỷ nhìn lại tỷ đi ăn mặc lôi thôi lếch thếch khóc lóc thê thảm như vậy… để người ngoài nhìn thấy còn tưởng phủ chúng ta có chuyện thảm họa.



Nàng này một câu trách móc nàng kia một câu mắng nhiếc, tỳ thiếp này một câu chê bai tỳ thiếp khác lại một câu buộc tội. Miệng lưỡi của nữ nhân một khi muốn ngọt ngào liền ngọt ngào đến đường mật cũng phải hổ thẹn một khi muốn cay độc liền cay độc đến tởn rợn hết tóc tai.

Các nàng không lo sợ vương gia nhìn thấy sự đanh đá của mình, hắn ghét thê tử của mình đến nỗi nữ nhân nào có ác chiêu độc đáo càng làm khó vương phi hắn càng sủng ái kẻ đó. Trong phủ có hai nha hoàn vừa leo được lên vị trí phu nhân vì một nàng hắt thùng nước lạnh vào người Linh Nhiên còn nàng kia đẩy vương phi té va đầu vào cột nhà vô tình để hắn nhìn thấy. Quả là “một bước lên mây” thoát khỏi thân phận kẻ hầu người hạ nhờ biết hùa đón ý chủ, biết lãnh khi cần lãnh, biết mềm dẻo khi cần mềm dẻo.

- “ Thôi đủ, ồn ào lắm rồi!”

- “ Thiếp thân xin lỗi vương gia!”

Mặc cho thê thiếp chửi bới nửa ngày hắn mới thấy chán, đúng là kẻ máu lạnh trái tim bằng đá, tâm tính biến thái mà.

Ác nhân hơn là sau màn thi triển võ mồm xem ai cao cấp hơn này, các nàng quay lại bàn tiệc tiếp tục ăn uống như chưa có gì bất thường xảy ra. Kẻ nào ăn cứ ăn kẻ nào quỳ cứ quỳ, nhân thế có một chữ tình người sao?

Ai biết ?

Ai thấu hiểu ?

Ai sẽ trả lời ?

Lệ rơi dù đã cố kìm nén, muốn ngửa mặt nhìn trời gạn hỏi “nàng làm sai điều gì nàng đã phạm lỗi gì để phải chịu sự trừng phạt này” nhưng là…

Hỏi rồi sẽ có câu trả lời sao?

Hỏi rồi sẽ tìm được phương án thoát khỏi hoàn cảnh bi ai này sao?

Hỏi trời, trời không thấu.

Hỏi đất, đất lặng im!

Hỏi người… người nhìn ta… ánh nhìn khinh miệt…

Hỏi người… người nhìn ta… phun ra lời độc địa…

- “ Nữ nhân ngươi đi chết đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.