Ngọc Nhi đang bưng khay trà đánh rớt cái xoảng vỡ nát tan tành trên
nền nhà. Nàng đứng nhìn tiểu thư một thân hắc y tay phe phẩy quạt giấy
đường hoàng bước ra cửa đi xuống cầu thang mãi mới hoàn hồn đuổi theo.
Tiểu thư muốn đi thanh lâu tìm mỹ nữ thật sao?
- Công tử đợi thuộc hạ với!
- Cũng muốn đi?
- Công tử đi đâu thuộc hạ đi theo tới chỗ đó.
Ngọc Nhi tặc lưỡi tiếc rẻ tiểu thư vận nam y quả thật tuấn tú phong
độ khí khái mê hồn nếu như nàng ấy sinh ra đã là thân nam nhân thì tốt
biết bao. Chủ tớ hai người vì để tránh sự truy tìm tung tích của vương
gia nên cải nam trang nhưng việc đó cũng kéo tới không ít rắc rối. Trên
đường đi dừng lại ở bất cứ nơi nào chỉ cần có nữ nhân là tiểu thư lập
tức thu hút được ánh nhìn của các nàng. Dung nhan lạnh lùng sương giá hờ hững vô cầu vô lo khiến nàng tự động tản mát thứ khí chất tiên nhân bất phàm. Nữ nhân nhìn nàng liền lúng túng e lệ nhiều nàng còn tìm mọi cách gây chú ý nhưng kết quả đều tốn công vô ích đa phần là bị dọa cho thất
kinh hồn vía. Tiểu thư đâu có thích mỹ nữ đâu vậy hôm nay nàng tới thanh lâu để làm gì?
- Công tử tại sao phải tới đó chứ?
- Hỏi ít thôi! Thích thì đi theo không thích về ngủ đi!
Kiều Hoan lâu.
Thanh lâu danh tiếng nhất Yên Diên thành kết đèn treo hoa rực rỡ,
khách nhân ra vào đông đúc nhìn sơ qua liền biết nơi đây tiên cảnh nhân
gian dành cho nam nhân. Nhân sĩ giang hồ cho dù là kẻ mù mờ tin tức nhất cũng biết được Kiều Hoan lâu thuộc chủ quản của tổ chức sát thủ thiên
hạ đệ nhất Huyền Băng Cung. Khách đến đây cứ cho rằng hắn thuộc loại bặm trợn thô lỗ coi trời bằng vung cũng phải nể sợ Huyền Băng Cung vài phần không dám làm càn quấy rối.
Linh Nhiên vừa bước tới cửa đã bị các cô nương xanh đỏ tím vàng tay
đẩy tay kéo chào mời, nàng cau mày liếc bọn họ một cái nhìn rét lạnh
thấu xương. Mỹ nhân đứng gần liền cảnh giác buông tay lui lại giữ khoảng cách nàng gần nhất cũng xa tới hai bước chân. Nam nhân này thật đẹp vừa nhìn liền thích thú nhưng bị hắn bắn cho ánh mắt thù địch như vậy muốn
không sợ hãi cũng khó.
- Công tử lần đầu ghé qua đúng không? Hoan nghênh hoan nghênh!
Tú bà muôn đời vẫn cao tay hơn xuất hiện luôn đúng lúc lại chỉ cần
vài lời liền hóa giải không khí nặng nề căng thẳng. Linh Nhiên đến thanh lâu là có việc nàng đâu có nhu cầu “gõ cửa tìm giai nhân” để thỏa lòng
mong nhớ hay là thỏa mãn vài thứ “không cần nói thiên hạ đều hiểu” như
nam nhân thật sự được. Phòng nhỏ lầu hai nàng được tú bà cho người dẫn
tới cửa rồi bỏ đi ngay, nàng bảo Ngọc Nhi đứng ngoài đợi không thèm gõ
cửa mà thản nhiên đẩy bước vào luôn.
- Công tử đã tới!
- Các hạ cho mời đương nhiên ta phải đến rồi!
- Công tử không muốn hỏi lý do tại sao ta mời đến đây ư?
Hoàng Vĩ đang đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài bầu trời đêm bỗng đột
ngột quay người lại cười ý nhị thật tươi. Hắn cho mời người thì người
liền tới xem ra hôm nay đúng là ngày tốt.
- Nếu các hạ muốn nói ta không cần phải hỏi còn nếu các hạ không có ý tiết lộ ta hỏi có ích chi?
- Ha ha… công tử tính tình thật hào sảng, tại hạ Hoàng Vĩ xin có lễ.
Hoàng Vĩ chắp tay hơi cúi đầu thi lễ trước, hắn chủ động muốn làm
quen đương nhiên phải hành xử mở màn rồi. Hắc y công tử xếp quạt lại
cũng chắp hai tay nhàn nhạt mở miệng đáp lễ.
- Gia Đằng Linh Hồ.
Gia công tử hay là Gia Đằng công tử đây, Hoàng Vĩ trong bụng cười
thầm thật sự có chút bất đắc dĩ không biết nói sao. Vị công tử này tự
giới thiệu rồi cũng như chưa nói gì một giuộc như nhau. Hắn dường như
không hào hứng với cuộc hẹn bất ngờ này nên chẳng có ý kết tình giao hảo cho lắm.
- Vùng Nam Thanh có họ tộc Gia Đằng nổi danh y thuật cao minh chẳng hay công tử có thân thích gì với họ chăng?
- Nói là có chút dính dáng cũng không sai.
- Hân hạnh quen biết Gia Đằng công tử! Mời ngồi!
Linh Nhiên chẳng khách sáo ngồi xuống trà bánh trên bàn cầm lên ăn tự nhiên nửa điểm khách khí cũng không thấy đâu. Lam y nam tử này mời nàng tới thanh lâu có ý định gì chẳng cần quan tâm, nàng đã tới liền ăn uống một chặp chán chê thì đi về không muốn nghĩ nhiều.
- Điểm tâm này không tệ, đúng chứ ?
- Không tệ!
Hắn mời nàng tới ăn bánh trái thật ư, xem ra thiên hạ đúng là nhiều
người rảnh suy nghĩ độc chiêu không giống ai. Linh Nhiên thờ ơ cầm bánh
lên, nhai, nuốt, uống trà… ăn chán quay qua nhìn hắn. Mắt đen nháy, mũi
cao, môi mỏng, da trắng sáng như ngọc, nhìn quen quen… đánh giá là mỹ
nam thì chuẩn xác không trật vào đâu được. Hắn nhìn nàng, nàng nhìn hắn, hai người nhìn nhau… không nói gì hết.
- Ta về đây!
- Ta đi chung với công tử.
- Không dám làm phiền các hạ.
- Đâu có ta cũng phải về khách điếm Toàn Phát mà!
Hắn biết nàng lưu lại ở đâu mà theo như lời hắn nói thì bọn họ trọ
chung một nơi. Hâm, dở hơi, bệnh thần kinh… mấy từ ngữ đó áp lên người
hắn thật không sai mà. Nam nhân gì lại mời một nam nhân khác đến thanh
lâu ăn mấy cái bánh rồi về, hắn có phải nam nhân hoàn bích từ trên xuống dưới không?
- Về thôi!
- Vâng, công tử.
Ngọc Nhi trố mắt nhìn nam tử bước theo sau lưng tiểu thư hắn thật là
dễ nhìn nha. Bằng hữu của tiểu thư sao? Không đúng, tiểu thư đâu có quen nhiều nam tử cho lắm còn nàng từ nhỏ tới lớn luôn bên cạnh tiểu thư mà!
Hoàng Vĩ không hiểu mình bị trúng tà ma hay bị yểm bùa gì nữa, hắn rảnh
rỗi nhàn tản lâu quá nên trí óc trì trệ đi chăng? Hắn muốn kết giao bằng hữu với nam tử kỳ lạ này, nam nhân với nhau nên địa điểm hẹn gặp ở
thanh lâu là lý tưởng nhất rồi. Nhưng khi họ Gia Đằng kia xuất hiện cất
giọng nói thanh thanh, ngước gương mặt bình thản yên lặng như nước hồ
nhìn hắn thì hắn lúng túng. Vốn dĩ muốn gọi các mỹ nhân vào đánh đàn,
múa hát, rót rượu hầu hạ góp vui… chỉ là nhìn hắn không khách sáo tự
nhiên ngồi ăn khí thế thì không muốn hắn mất hứng ăn uống. Thiên hạ có
nam nhân thưởng thức đồ ăn vặt nhiệt tình như vậy khiến hắn ngạc nhiên
không nhỏ.
- Gia Đằng công tử!
- Mời nói!
- Ta muốn kết bằng hữu với công tử.
- Tốt thôi, ta không có ý kiến.
- Tuyệt, ta còn lo công tử không đồng ý.
Bằng hữu ư? Linh Nhiên nàng trước giờ hình như không có bằng hữu, xem ra sau khi chết đi sống lại bản thân tự động thu hút người ngoài kết
thân với mình. Tên lục y thiếu niên bí ẩn đó không phải cũng nằng nặc
đòi kết giao tình nghĩa với nàng sao? Hành tẩu giang hồ cũng nên có bằng hữu chứ đồng ý với hắn cũng không mất mát gì.
Ba người bọn họ lãng đãng đi trên phố không lâu sau đó liền cảm nhận ánh mắt theo dõi. Đối thủ không kém cỏi! Linh Nhiên cảm nhận cỗ nội lực
mạnh mẽ tỏa ra quanh thân khi họ di chuyển bám theo. Người bình thường
muốn đạt được cảnh giới nội lực thâm hậu phải dày công khổ luyện gian
nan nhưng nàng là bán yêu nữ không luyện theo kiểu của con người. Hồ ly
yêu nữ kia truyền vào người nàng một luồng yêu khí nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không phải.
Linh Nhiên không biết thế nào là tuyệt đỉnh công phu hay là nội lực
cực đại nhưng khi đối diện với người khác nàng cảm nhận được kẻ nào đủ
lực uy hiếp nàng, không tính cái tên thiếu niên bí ẩn có tiên pháp kia.
Hắn phong bế toàn thân nàng chẳng cách nào phá vỡ nên không thể đo lường hắn mạnh hơn hay yếu hơn nàng được. Tính con người bình thường thì trừ
cái tên Thiên Lãnh đáng ghét kia ra trước giờ nàng chưa đụng độ kẻ nào
có nội lực cao hơn mình. Tên Hoàng Vĩ này rất khá nếu cộng gộp khoảng
sáu tên theo đuôi kia lại hắn cũng dư sức đánh bại.
Đánh đấm thì phải dùng cả chiêu thức với nội lực kết hợp lại mới biết
hơn thua. Chiêu thức nàng dùng nếu để tên đầu heo Thiên Lãnh nhìn thấy
chắc đủ định lực chọc hắn tức ói máu. Cái ngày đầu tiên nàng với hắn
khai chiến hắn đánh nàng một chưởng thổ huyết ngất xỉu kia tính kiểu gì
nàng vẫn lời chán. Nàng lúc đó căn bản chỉ có nội lực đánh kiểu gì cũng
không trúng hắn. Mấy ngày nay hành tẩu giang hồ mỗi khi cần kíp nàng ra
tay chiêu thức đều bài bản như được học từ lâu rồi. Mọi động tác xuất ra tự động cứ như nó phải như thế mới đúng, nàng lúc đầu còn băn khoăn
chẳng hiểu vì sao. Nhưng là nàng vừa mới ngẫm nghĩ ra nguyên do, mười
phần chắc chín là “học lỏm trong vô thức” từ hắn đi. Hắn không biết điều đó hiển nhiên là vĩnh viễn cũng sẽ không nhận thức được bởi vì nàng sẽ
chẳng đời nào xuất hiện trước mặt hắn nữa.