Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

Chương 32: Chương 32: Kết thúc là khổ tận cam lai




Ngày hôm sau, khi ánh bình minh chan hòa khắp nơi, nắng vàng nhuộm thắm cả hoàng thành phồn hoa.

Thẩm Tố Nhi một mình trong phòng, cảm giác ngọt ngào xâm lấn trái tim nàng. Bỗng, một bóng người vụt từ cửa sổ vào. Chẳng cần nhìn kỹ cũng có thể đoán ra, người đến là Tư Mã Lạc, với bộ y phục màu đen quen thuộc. Ngài lặng đứng gần bên cửa sổ, chăm chú nhìn về phía nàng, ánh mắt bình đạm pha lẫn cảm giác buồn đau khó nói.

“A Lạc?” Thẩm Tố Nhi lặng người một thoáng rồi mỉm cười nói “Tại sao mới sơm vậy mà ngài đã tới đây?”

“Sơ Tuyết bảo ta tới gọi nàng đi dùng bữa.” Giọng nói ngài vẫn đặc biệt dịu dàng.

Thẩm Tố Nhi nhẹ mỉm cười, đáp “Những chuyện này cứ để người dưới làm là được, tại sao lại phiền ngài đến tận nơi này?”

“Sao thế? Nàng không muốn thấy ta sao?” Tư Mã Lạc cau chặt đôi mày, tâm trạng hoàn toàn không vui chút nào.

“Không đâu, chỉ là…” Thẩm Tố Nhi bỗng ngây người.

Bởi vì ngay lúc sau, Tư Mã Lạc đã bay vụt tới, đứng ngay trước mặt nàng. Nhìn người phụ nữ quen thuộc trước mặt, ngài khẽ gọi tên “Tố Nhi…” Thanh âm lưu luyến mà thê lương, lẽ nào ngài vẫn chưa thể buông tay?

“Tố Nhi, ta muốn làm phụ thân của Mục Nhi và Tình Nhi.”

“Phụt…” Thẩm Tố Nhi bật cười thành tiếng. Ngài… ngài… ngài… đang nói gì chứ?

Tiếp đó, ngài ghé sát mặt lại gần nàng, khiến nàng ngần ngại lùi lại phía sau vài bước. Thế nhưng nàng cứ lùi lại một bước, ngài lại tiến thêm một bước, nhưng trước sau vẫn giữ đúng khoảng cách một sải tay, mãi cho đến khi nàng lùi đến tận mép giường.

Chất ngất! Tư thế này trông thực quá mức…

“A Lạc, chuyện đó… chuyện đó… ngài phải bình tĩnh lại.”

Nàng thoáng hoang mang, không muốn bầu không khí trở nên ngại ngùng. Tối qua vẫn rất ổn, tại sao hôm nay lại thành ra như vậy? Nàng sợ cảm giác đột nhiên mất tất cả, không còn gì nữa.

Tư Mã Lạc nhướng cao đôi mày “Tố Nhi, chi bằng… nàng bỏ Mộ Dung Cảnh đi? Người đó thì có gì tốt? Tính tình cáu kỉnh, cứng nhắc, lại không đủ tận tâm, càng không biết dịu dàng với phụ nữ. Thực chẳng thể sánh bằng ta được.”

Thẩm Tố Nhi nghe vậy, liền thấy có phần ái ngại. Vừa rồi Tư Mã Lạc nói gì chứ? Thực đúng là biết cách làm người khác vã mồ hôi mà.

Thế nhưng, nàng thấy dường như… có điều gì đó bất ổn.

Tư Mã Lạc lại khẽ cất lời “Tố Nhi, vứt bỏ Mộ Dung Cảnh rồi theo ta có được không?”

“Không.” Nàng không suy nghĩ nhiều liền đưa lời từ chối, hơn nữa lúc nói ra câu này, nét mặt nàng có phần cổ quái.

“Vậy thì… ta lui một bước, chỉ làm người tình của nàng thôi có được không? Dù gì, ta với người đó tướng mạo cũng không có gì khác biệt, nàng cứ coi ta là huynh ấy, hoặc coi huynh ấy là ta cũng không sao.” Nói rồi, ngài tiến lại gần nàng hơn. Chỉ là, lúc nãy ngài vừa nói lăng nhăng gì thế?

“TƯ… MÃ… LẠC!” Đột nhiên, một tiếng gầm vang lên, khuôn mặt nghiêm trọng dường như chỉ muốn ngay phút sau xé Tư Mã Lạc thành tram ngàn mảnh.

Tư Mã Lạc điềm nhiên quay người, thậm chí còn bình thản vươn vai ưỡn ngực, sau đó bĩu môi “Có phải huynh lại tức giận rồi?”

“Đúng thế, đệ vẫn nhận ra được điều này sao?”

“Tức giận rồi? Vậy thì được, như vậy là ta đã đạt được mục đích. Ha ha, thực chẳng có chút thách thức nào cả…” Nói rồi, ngài phẩy ống tay bước ra ngoài, chẳng buồn quay đầu lại lấy một lần. Khi ra đến ngoài cửa, giọng nói đáng ghét của ngài lại vọng vào, không biết là đang nói những lời này với ai “Đã nghe thấy chưa hả? Huynh ấy vừa thừa nhận là tức giận rồi, ta thắng nhé. Ha ha! Một ngàn lạng, mau nộp ra đây.”

Ha ha! Một ngàn lạng? Rốt cuộc là chuyện gì chứ?

Lúc này, họ lại nghe thấy giọng nói chẳng mấy hài lòng của Sơ Tuyết “Lúc nãy… không thể tính như vậy được, tại sao lại có thể dùng chiêu đó chứ? Thật quá là bỉ ổi! Huynh chẳng có chút đạo lý nào cả…”

“Việc đó không liên quan đến đệ, chỉ cần đạt được mục đích là được rồi, nhanh gọn mà đơn giản.” Giọng nói khoa trương, ngang ngạnh đến mức khiến người ta muốn xông tới đánh cho một trận.

“Không được, huynh làm vậy, hoàng huynh tức giận là đương nhiên rồi.”

“Lúc đánh cược, đệ cũng đâu có nói không được dùng mấy cách bỉ ổi thế này? Mau đưa tiền đây. Đường đường hoàng đế Bắc Uyển, lại định quỵt nợ sao? Hừm!...”

“Thế nhưng… thế nhưng…”

“Thế nào?...”

Giọng hai người càng lúc càng nhỏ, xem ra Sơ Tuyết đã chịu nhượng bộ. Đúng là Sơ Tuyết không thể là đối thủ của Tư Mã Lạc. Ngay đến một người thông minh tuyệt đỉnh như Mộ Dung Cảnh mà cũng thường xuyên thất thủ trước ngài cơ mà.

Khi biết rõ chân tướng sự việc, Thẩm Tố Nhi thực muốn thổ huyết tại chỗ. Đánh cược! Nàng đoán A Lạc tới đây hoàn toàn vì mục đích khác, nhưng thực không thể ngờ lại vì lí do vớ vẩn thế này. Tư Mã Lạc dám lấy nàng ra làm trò đùa? Điều quan trọng hơn nữa là ngài còn dạy Sơ Tuyết thuần khiết lương thiện những trò hư.

Thế nhưng, khi nàng nhìn sang nét mặt ngần ngại, xấu hổ của Mộ Dung Cảnh, đột nhiên cảm xúc hoàn toàn thay đổi.

“Phụt!... ha ha…”

Mộ Dung Cảnh lườm người phụ nữ đang vui mừng trước nỗi đau của người khác, rất muốn hỏi ông trời, lẽ nào, cuộc đời này của ngài đã định sẵn sẽ bại trong tay những người thân thiết của ngài sao?

Lúc hai người Tư Mã Lạc và Sơ Tuyết ra khỏi cung Triều Phụng, liền bắt gặp Hoàng Phủ Dịch đang đùa giỡn cùng Mục Nhi.

Một lớn một bé, đuổi bắt nhau hồn hiên giữa thanh thiên bạch nhật, tiếng cười vang lên không dứt. Nhớ lại vẻ lạnh lùng, vô tình, hỷ nộ thất thường trước kia, nay đã vui vẻ lại gần gũi, thực hết sức bất ngờ. Nhưng Tư Mã Lạc lại xem ra rất hiểu chuyện.

Bởi lẽ trước đó ngài đã từng tranh chấp, đối địch cùng Hoàng Phủ Dịch. Lúc đó, tuy rằng chàng chỉ là một đứa nhỏ, nhưng trên thân người lại toát lên thứ cảm giác áp bức lớn lao, không phải ai cũng có được. Tuy nhiên, ngày nay, vị thiếu niên tuyệt thế ôn nhu tựa ngọc kia đang nở nụ cười của tình phụ tử sâu sắc, thực khiến người khác chẳng thể tưởng tượng ra đó lại là một người.

“Sơ Tuyết, tương lai sau này… Ha ha, cảm giác như thể sẽ vô cùng thú vị, ba người chúng ta…”

Sơ Tuyết bất giác ớn lạnh sống lung, tại sao cứ thấy lời nói có mưu đồ tính toán gì? Có điều, ba người họ thật đặc biệt. Trong lòng mỗi người đều có niềm tiếc nuối vô cùng lớn. Thế nhưng, đây đã có thể coi là kết thúc hoàn mỹ nhất rồi.

Chỉ là chuyện muốn làm tiếp theo…

“Ca ca, đệ muốn lập Mục Nhi làm thái tử.”

“Phụt.” Tư Mã Lạc toàn thân rung động, suýt nữa vấp ngã, liệu có phải mong muốn nhỏ nhoi kia của bản thân đã bị nhìn thấu?

“Đệ thậm chí đã lập thánh chỉ, bất cứ lúc nào cũng có thể chiếu cáo thiên hạ.”

Khóe miệng Tư Mã Lạc thoáng co giật, không, nói chính xác thì ngay cả đuôi mắt cũng đang co giật. Thế này là sao chứ?

Tiên hạ thủ vi cường. Tư Mã Lạc lập tức giả bộ bình tĩnh, khẽ ho một tiếng rồi dùng ngữ điệu huynh trưởng đưa lời kiến nghị “Sơ Tuyết, chuyện này không thể vội như vậy được. Mục Nhi vẫn còn nhỏ, đệ cũng còn trẻ… cứ để vài năm nữa đi. Đệ nên biết, lúc này lập Mục Nhi làm thái tử, vậy Hoàng Phủ Dịch sẽ thế nào? Chúng ta cũng không nên quá tuyệt tình.”

“Đệ sẽ mời Hoàng Phủ Dịch nhập cung, vừa làm phụ thân vừa làm sư phụ.”

“Hoàng Phủ Dịch đã nhận lời chưa?” Tư Mã Lạc có phần bất ngờ, một con người kiêu ngạo là vậy sao có thể chấp nhận sống tại nơi này?

“Đã nhận lời rồi!”

“Tại sao ta lại không thấy ai nói…”

“Thì lúc đó huynh không có mặt.” Sơ Tuyết thuận miệng nói ra, cứ như thể đó là sự thật hiển nhiên. Cùng lúc, trong lòng ngài vô cùng hoảng hốt. Thánh chỉ? Lại còn bất cứ lúc nào cũng có thể chiếu cáo thiên hạ? Và Hoàng Phủ Dịch đã nhận lời? Chỉ là, người trước nay chưa từng nói dối bao giờ như Sơ Tuyết sẽ khiến người khác khó lòng nghĩ ra là ngài đang nói dối. Ngay cả người tinh ranh, sáng suốt như Tư Mã Lạc cũng không hề hoài nghi.

Thực là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, núi cao còn có núi cao hơn.

“Mục Nhi!” Sơ Tuyết thân thiết gọi tên cháu. Ngài muốn nhanh chóng chuyển đổi chủ đề nói chuyện.

Thấy Tư Mã Lạc và Sơ Tuyết bước tới, Hoàng Phủ Dịch gật đầu coi như lời chào. Lúc này, chàng đã biết, thì ra Mộ Dung Cảnh và Tư Mã Lạc thực sự là huynh đệ ruột thịt, nhưng bí mật này không thể truyền ra ngoài. Nếu chuyện Mộ Dung Cảnh và đế vương Nam Man là huynh đệ ruột thịt bị tiết lộ, sẽ tạo thành lời uy hiếp đáng sợ cho các nước lân bang. Chỉ là trước mặt, ba huynh đệ họ dường như chưa có dã tâm này.

Chàng cúi đầu nhìn Mục Nhi vẫn lặng người đứng cạnh bên, dịu dàng lên tiếng “Mục Nhi, mau chào mọi người đi.”

“Tam thúc thúc, chào thúc. Dung thúc thúc, chào thúc.”

Ngất! Tam thúc thúc thì không sai nhưng Dung thúc thúc thì hoàn toàn nhầm lẫn.

“Mục Nhi, phải gọi là nhị thúc thúc.”

“Nhị thúc thúc? Trước kia không phải vẫn gọi là Dung thúc thúc sao?”

“Người này… người này không phải là Dung thúc thúc, mà là một người khác…” Sơ Tuyết nhất thời cũng không biết phải giải thích thế nào cho rõ.

“Ồ, Dung thúc thúc còn lại đúng không ạ? Phụ thân con đã nói như vậy.”

“…” Tư Mã Lạc cũng Sơ Tuyết tức thì ngây lặng tại chỗ.

Trong khi Hoàng Phủ Dịch cảm thấy vô cùng oan ức, chàng đã nói như vậy lúc nào?



Đứa nhóc này đúng là vô cùng thông minh. Sau đó, ba người chơi cùng thằng bé một lúc.

Một hồi lâu, Sơ Tuyết đứng lên khẽ ho một tiếng, nói rằng trong triều còn có việc giải quyết, bèn rời đi trước, để lại Tư Mã Lạc với ánh ánh đầy toan tính.

Khi Sơ Tuyết đi khuất tầm nhìn mọi người, ngài liền gọi Trần Thủ lại.

“Ngươi mau truyền lệnh xuống, bắt đầu từ bây giờ, bất cứ ai cũng không được xuất cung, nhớ đấy, bất cứ ai, cho dù là hoàng huynh ta hay mẫu hậu cũng không được. À đúng rồi, tiện đây…” Sơ Tuyết vội gọi tên mấy vị đại thần trong triều, bảo thái giám tổng quản đứng một bên tuyên họ vào cung, nói rằng có chuyện cần thương lượng.

Sau khi Trần Thủ và thái giám tổng quản rời khỏi, ngài liền bước nhanh về hướng ngự thư phòng, lập tức sai người chuẩn bị mọi thứ để soạn thảo thánh chỉ, lập thái tử. Hiện nay ngài không thể chậm một giây một phút nào nữa, bởi ngài có một dự cảm… không hay.

Gần như cùng lúc đó…

Tư Mã Lạc ẩn ý sâu xa đưa lời hỏi Hoàng Phủ Dịch “Ta cảm thấy rất bất ngờ, khi hay tin cậu đồng ý với Sơ Tuyết sẽ ở lại cung.”

“Chuyện này phải bắt đầu nói từ đâu nhỉ?” Hoàng Phủ Dịch cười nhạt hỏi lại.

Tư Mã Lạc lúc này mới chợt bừng tỉnh.

Đột nhiên trong đầu bùng lên một suy nghĩ. Nguy rồi! Không ngờ Sơ Tuyết dám dở thủ đoạn cả với ngài?

Sauk hi triệu kiến đại thần, nói ra ý định muốn lập con trai của hoàng huynh làm thái tử, Sơ Tuyết liền rơi vào tâm trạng phiền muộn. Mặc dù các đại thần không hề phản đối, nhưng họ lại đưa ra yêu cầu là Mục Nhi không được mang họ ngoại tộc, mà phải mang hộ Mộ Dung.

Sơ Tuyết vừa tức giận lại vừa căng thẳng, nhưng giờ chỉ cần chậm một khắc thôi sẽ xảy ra bất ngờ khó dự đoán. Nhị hoàng huynh là nhân vật thế nào chứ, lúc này hẳn là đã có hành động cụ thể. Chỉ là làm thế nào mới để Mục Nhi phục hồi lại họ trước kia để nhận tổ quy tong?

Trước mắt, Sơ Tuyết cảm thấy bản thân sắp gặp ‘đại dịch’, chỉ một cái chớp mắt cũng có khả năng bị thua trắng “Người đâu! Mau đi mời Vân công tử tới ngự thư phòng gặp ta một chuyến, nói rằng trẫm có việc gấp.”

Không ngờ, còn chưa mời được Hoàng Phủ Dịch, một thị vệ đã vội chạy vào bẩm báo, khiến Sơ Tuyết kinh ngạc đến độ đứng bật dậy.

Cùng lúc này, trước cửa lớn hoàng cung, trên quảng trường lát đầy đá đen bóng loáng, rộng lớn, Tư Mã Lạc đang cưỡi một con tuấn mã, trong lòng còn bế theo cả Mục Nhi nữa.

“Dung thúc thúc, người muốn đưa Mục Nhi đi đâu thế? Phụ thân con đâu?” Ngồi trên lung ngựa, Mục Nhi tựa vào lòng Tư Mã Lạc, chớp đôi mắt đầy nghi hoặc.

“Thúc thúc đưa con ra ngoài cưỡi ngựa chơi.” Tư Mã Lạc nhẹ đáp, hành động của người đệ đệ thuần khiết kia không ngờ nhanh hơn ngài dự tính nhiều lần. Không ngờ còn tính trước được cả phản ứng, hành động của ngài sau khi biết được chuyện này? Lúc nãy, khó khăn lắm ngài mới lừa được Hoàng Phủ Dịch đi chỗ khác, định đưa Mục Nhi xuất cung. Kết quả, thị vệ ngoài cửa cung đã tầng tầng lớp lớp, chẳng khác nào đang đối kháng đại địch, thậm chí còn do Trần Thủ trực tiếp chỉ huy? Điều đáng sợ hơn là, đội ngũ cấm quân càng lúc càng được tăng cường.

Kết quả, hai người họ thành ra tranh giành trực tiếp. Lúc này, nếu ngài không hành động nhanh nhẹn, dứt khoát, Sơ Tuyết sẽ đạt được mục đích của mình. Đến lúc đó, mục đích tới Bắc Uyển lần này của ngài coi như hoàn toàn sụp đổ.

Thời gian gấp gáp, ngài không thể trễ nải thêm nữa. Đột nhiên, ngài cho ngựa quay đầu, phi thẳng về cung Triều Phụng.

Bởi vì, ngài nghĩ ra một hạ sách…

Sơ Tuyết vội đưa một đội người theo sau tới cung Triều Phụng. Hoàng huynh đang ở cung Triều Phụng, nếu hạ chỉ, đương nhiên hoàng huynh sẽ phải tiếp nhận thánh chỉ.

Trên đường đi, ngài bất ngờ gặp Hoàng Phủ Dịch “Hoàng Phủ huynh, hãy giúp trẫm một việc, được không?”

“Có chuyện gì?”

“Hãy để Mục Nhi… nhận tổ quy tong, làm thái tử của Bắc Uyển ta nhé!”

“Hả? Chuyện này… không phải do ta quyết định là được.” Hoàng Phủ Dịch có phần do dự.

“Nói như vậy, huynh đã đồng ý?” Qua được ải của chàng thì chắc việc này không còn trở ngại gì.

“Ừm.” Việc này đối với Mục Nhi cũng tốt.

“Đa tạ nhiều, sau này Mục Nhi sẽ có hai thân phận, một là con trai của huynh, Hoàng Phủ Mục, thân phận khác chính là thiên tử tương lai cảu Bắc Uyển chúng ta, Mộ Dung Mục. Ha ha!” Không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy. Sơ Tuyết cảm thấy khá kích động, lại nói “Sau này, Mục Nhi còn cần huynh chỉ dẫn, dạy dỗ nhiều.”

Khoảnh khắc, Hoàng Phủ Dịch chìm trong im lặng. Thực ra, chàng không hề muốn Mục Nhi làm hoàng đế, chỉ có điều con đường sau này của đứa trẻ dường như đã được ông trời định sẵn, nói cho cùng, xuất thân của cậu bé cũng bất phàm. Trong mấy người bọn họ, luận về quyền lực và xuất thân, chẳng có ai là tầm thường hết cả. Cho nên tiền đồ của Mục Nhi xán lạn vô ngần.

Lúc Sơ Tuyết tới cung Triều Phụng, chỉ thấy Mộ Dung Cảnh và Thẩm Tố Nhi đang chơi đùa cùng Tình Nhi, chẳng hề thấy Mục Nhi, cũng chẳng hề thấy Tư Mã Lạc. Trong lòng ngài bỗng dâng trào cảm giác bất an. Đêm dài lắm mộng, ngài phải lập tức tuyên chỉ.

Kết quả, vừa nghe thấy thánh chỉ muốn lập Mục Nhi làm thái tử Bắc Uyển, Mộ Dung Cảnh lặng người, nét mặt của Thẩm Tố Nhi cũng có phần quái lạ.

Lúc này, Mộ Dung Cảnh liền cho người hầu lui hết ra ngoài, Tình Nhi cũng được cung nữ đưa đến cung Thiên Thọ “Sơ Tuyết à, đệ… đã chậm một bước rồi!”

“Thế nào được gọi là chậm một bước? Nhị hoàng huynh hiện nay khẳng định vẫn ở trong cung. Huynh ấy không ra ngoài được, chứ đừng nói là đưa theo Mục Nhi đi cùng.” Sơ Tuyết cảm thấy có điều gì đó không ổn, thế nhưng, chỉ cần nhị hoàng huynh vẫn còn trong cung, vậy thì ngài vẫn có thể thắng.

“Hô hô hô, Sơ Tuyết của ta, tại sao ta lại xuất cung chứ? Ở lại nơi này chơi rất vui vẻ… Ha ha!” Một giọng nói tà ác truyền vào.

Lúc ngài bước vào, sau lung còn có một đứa bé nữa.

Tư Mã Lạc cung kính cầm lấy bàn tay Mục Nhi, cử chỉ cung kính một cách khó hiểu. Cung kính đến mức quái lạ, cung kính đến mức đáng sợ.

“Ngô hoàng chậm bước, cẩn thận vấp ngã.”

Một tiếng động lớn vang lên do Sơ Tuyết đứng dậy đột ngột, chiếc ghế đổ bật ra sau.

Ngô hoàng? Ngô hoàng nghĩa là sao chứ?

Thay đổi bất ngờ này thực khiến Sơ Tuyết ngây lặng cả người, kết quả, ngài vẫn là người thua cuộc.

Tư Mã Lạc ngược lại vô cùng đắc ý, tuy rằng làm vậy khi quay về Nam Man sẽ gặp phải một đống rắc rối, thế nhưng không phải không thể giải quyết được. Thì ra ngài đã truyền lại đế vị một cách chóng vánh cho Mục Nhi ngay trước mặt Mộ Dung Cảnh. Tuy rằng đế vương truyền vị không thể qua quýt, thế nhưng, Nam Man cho phép trong một số trường hợp đặc biệt, hoàng đế chỉ cần giao lại ngọc ấn, đích thân khâm điểm cho người tiếp vị là coi như hợp lệ.

“Ta đã hạ thánh chỉ rồi!” Sơ Tuyết mím chặt đôi môi tuyệt đẹp, nhìn Tư Mã Lạc bằng cặp mặt bi ai mà oán giận. Có điều đầu óc vẫn không ngừng suy tính, liệu có thể tìm được cách nào níu kéo cục diện hay không?

Tư Mã Lạc bật cười chọc ghẹo “Không sao, đệ cứ chờ đi, đợi Tố Nhi sinh thêm vài nhóc nữa, đệ muốn lập ai mà chẳng được.”

Đến lúc đó, ngài cũng có thể tiêu diêu được vài năm. Gần đây, sư phụ luôn nhìn ngài chăm chăm bằng ánh mắt u sầu, oán than, thực sự chỉ muốn đâm đầu vào tường chết quách đi. Ngày nào sư phụ cũng bực bội nói mỗi một câu “Tại sao ta lại thu nhận một đồ đệ hoàng đế thế này chứ? Trời ơi…” Tiếng than thở đó thực khiến ngài cảm thấy ai ngại.

“Khụ khụ!” Sơ Tuyết khẽ ho “Nhị hoàng huynh à, có vài việc, chúng ta cần phải nói trước. Đệ đã lập Mục Nhi làm thái tử, còn huynh lập làm hoàng đế sau. Hơn nữa, trước khi đến cung Triều Phụng, đệ đã nhận được lời đồng ý của phụ thân Mục Nhi rồi. Mục Nhi còn nhỏ, huynh tự đưa ra quyết định nên xem như không tính.”

“Hả? Như vậy có nghĩa là sao?” Tư Mã Lạc mỉm cười cổ quái: “Đệ có thể hỏi xem…” Rồi, ngài đưa mắt ra hiệu Sơ Tuyết nhìn sang Mộ Dung Cảnh.

“Ha ha! Sai rồi! Phụ thân hiện nay của Mục Nhi là ai chứ?”

“Đệ…” Tư Mã Lạc đã bắt đầu hiểu ra ngụ ý của Sơ Tuyết.

“Phụ thân.” Lúc này, Mục Nhi liền xông về phía Hoàng Phủ Dịch, bám chặt lấy chàng. Đứa nhóc làm sao mà hiểu được chuyện làm đế vương hay thái tử là thế nào. Lúc này, Mục Nhi chỉ muốn ở cùng phụ thân, mẫu thân thôi.

Hoàng Phủ Dịch khẽ bế Mục Nhi lên, vuốt ve khuôn mặt non nớt, ngây ngô của nó, trong lòng cảm thấy cực kỳ luyến tiếc. Đứa nhóc này cũng có con đường của riêng mình. Cho dù chàng cảm thấy lưu luyến đến độ nào thì cũng không thể ích kỉ đến nỗi trói chặt thằng bé với mình cả đời được.

Sơ Tuyết đột nhiên có phần hứng khởi.

Xem ra lại có kịch hay để xem rồi!

Trong khi Mộ Dung Cảnh và Thẩm Tố Nhi thực không biết nên khóc hay nên cười. Chuyện này họ không quản, để mặc cho hai huynh đệ tranh đấu. Hai người càng can thiệp lại càng khiến sự việc thêm hỗn loạn, bởi lẽ kết quả ai thắng thì cũng là chuyện tốt với Mục Nhi. Hai vị phụ mẫu chính hiệu này đã nghĩ thông rồi, liền đứng gọn sang một bên chờ xem kịch hay.

Tư Mã Lạc nhìn Sơ Tuyết đầy hứng thú, thật không ngờ người đệ đệ này cũng biết cách giở trò? Ban đầu ngài còn tưởng mọi chuyện đã xong, xem ra Sơ Tuyết rõ ràng cố tình gây cản trở. Ngài nhìn về phía Mục Nhi đầy phòng bị, quả nhiên, không đưa thằng bé về Nam Man, ngài chẳng thể an tâm được.

Cùng lúc đó, Hoàng Phủ Dịch suy ngẫm kĩ càng, bất giác hồi tưởng lại chuyện lúc nãy, hình như chàng đã đồng ý. Chuyện của Mục Nhi, chàng thực sự có thể làm chủ sao? Chàng đưa mắt nhìn về phía Mộ Dung Cảnh và Thẩm Tố Nhi, nhẹ nhàng lên tiếng “Mục Nhi là con trai của ta? Ta có thể làm chủ sao?”

Mộ Dung Cảnh và Thẩm Tố Nhi quay sang nhìn nhau, lại gật đầu, ánh mắt ôn hòa, chân thành của hai người như một lời khẳng định.

“Vậy thì đa tạ.” Hoàng Phủ Dịch đưa Mục Nhi bước ra khỏi thềm cửa, vào lúc bước ra, khóe miệng chàng cong lên thành một nụ cười, đồng thời cũng cảm thấy mọi chuyện càng lúc càng thêm thú vị. Chỉ có điều, chàng đang đứng quay lung lại, nên không ai nhìn thấy được.

Ba huynh đệ tụ lại một chỗ.

Thẩm Tố Nhi liền sai người chuẩn bị trà nước và điểm tâm.

Sau khi tán gẫu một lúc về chuyện trời nam đất bắc… bất giác, lại quay về chủ đề Mục Nhi.

Tư Mã Lạc uống một ngụm trà, bình tĩnh nói “Sơ Tuyết, hiện nay Mục Nhi đã trở thành đế vương của Nam Man chúng ta rồi!”

“Điều đó cũng chưa hẳn, chẳng phải, Mục Nhi cũng đã là thái tử Bắc Uyển sao?”

Nghe vậy, Mộ Dung Cảnh âm thầm ngần ngại.

Tố Nhi cũng mỉm cười đầy bất lực, nàng nhìn qua là biết bọn họ đang có ý định gì. Mục tiêu của họ không phải là Mục Nhi, mà chính là Mộ Dung Cảnh. Bởi lẽ Mục Nhi đi về đâu, Mộ Dung Cảnh sẽ đi đến đấy. Đến lúc đó, bọn họ có thể tùy ý vứt bỏ thân phận, muốn tiêu diêu đến nơi nào cũng hoàn toàn an tâm, dù gì cũng không phải lo triều chính không người quản sự.

“Sơ Tuyết à, giờ Mục Nhi vẫn còn nhỏ, cũng chưa thể đảm nhiệm trọng trách gì, tạm thời… chúng ta cũng đừng tranh giành vội.” Tư Mã Lạc giả bộ bất lực, bình thản uống một ngụm trà nữa rồi buông lời “Hai huynh đệ tranh cướp một đứa cháu để làm gì chứ? Truyền ra ngoài, lại thành trò cười cho thế nhân, đệ nói có đúng không?”

Sơ Tuyết nghĩ một hồi, rồi đưa lời phụ họa “Huynh nói cungc đúng, chuyện này cứ như vậy đi, đợi khi nào Mục Nhi trưởng thành sẽ tự quyết định. Nói không chừng, đến lúc đó… nhị hoàng huynh cũng đã có con rồi? Ha ha.”

Tư Mã Lạc tức thì rơi vào cảm giác thẹn thùng. Sơ Tuyết càng giảo hoạt. Kéo ngài vào chuyện này, sao lại không nghĩ đến bản thân mình chứ?

“Đệ nói rất có lý, đợi đến khi Mục Nhi trưởng thành, hoàng cung của Sơ Tuyết đoan chắc cũng đông vui lắm rồi!”

“…”

Mộ Dung Cảnh cúi đầu, trong lòng không ngừng cười lớn.

Hai người đệ đệ này càng lúc càng thú vị, không ngờ lại vòng vo, quanh quẩn giống như đám đại thần kia, toàn nói kháy nhau.

Thẩm Tố Nhi nghe vậy cũng muốn bật cười thành tiếng. Chỉ có điều, nàng không giống Mộ Dung Cảnh, có một điểm khiến nàng không thể cười được. Mỗi khi nhìn thấy Tư Mã Lạc, trong lòng nàng đều trào dâng cảm giác áy náy.

… Chính là vì Thẩm Tố Nhi thực sự của trước kia.

Phải nói thế nào nhỉ? Bởi vì nàng đã quay lại thời hiện đại một chuyến, cũng biết được Thẩm Tố Nhi không hề chết đi mà chỉ sống ở một khoảng không gian khác. Nàng do dự liệu có nên nói ra điều này hay không. Thực ra, điều nàng lo lắng nhất chính là nếu nói ra sự thật liệu có tăng thêm gánh nặng cho Tư Mã Lạc? Bởi Tư Mã Lạc không hề biết gì về chuyện xuyên không, vẫn coi nàng là Thẩm Tố Nhi trước kia. Sau khi ngài đã bình tâm, nhắc đến chuyện đó liệu có quá tàn nhẫn?

Dần dần, đôi mày nàng giãn ra, ánh mắt cũng ôn hòa hơn trước.

Hai người sống cách nhau đến ngàn năm, làm sao có thể gặp được? Nghĩ vậy, nàng cũng đồng thời quyết định vĩnh viễn chôn vùi bí mật xuyên không xuống đáy lòng mình.

Lúc này, Tư Mã Lạc khẽ ho một tiếng, dường như chợt nhớ ra chuyện gì “A, hôm nay ta còn chưa qua cung Thiên Thọ thăm nom, mọi người cứ nói chuyện tiếp đi. Ta đi một lát rồi sẽ về ngay.” Sau đó, ngài liền đứng dậy, vươn vai ưỡn ngực chậm rãi đi ra ngoài, chẳng có bất cứ hiện tượng lạ thường nào.

Sơ Tuyết thoáng cau mày.

Còn Mộ Dung Cảnh không khỏi lén cười.

Tư Mã Lạc đúng là tự chuốc khổ vào thân, muốn ra ngoài mà không biết tìm lí do hợp lý, từ bao giờ ngài lại cởi mở cho người khác biết bản thân quan tâm đến mẫu hậu chứ? Cho dù trong lòng muốn, ngài cũng sẽ tìm cách che mắt mọi người. Giờ ngài nói muốn qua cung Thiên Thọ, ngược lại càng khiến người ta sinh nghi.

“Hoàng huynh, huynh nói… nhị hoàng huynh có phải quá kì lạ không, câu nói khi nãy…”

“Phụt!” Thẩm Tố Nhi bật cười thành tiếng.



Lúc này, Tư Mã Lạc đã ra ngoài, thế nhưng không hề tiến về cung Thiên Thọ, mà vội vã đi đến cửa cung kiểm tra tình hình.

Cửa cung đã được mở, điều này cho thấy Sơ Tuyết đã giải trừ lệnh cấm. Khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười hoàn mỹ, lại tiện tay kéo một thái giám đi ngang lại, lấy thân phận Mộ Dung Cảnh ra lệnh cho hắn chuẩn bị một con tuấn mã.

Sau đó hỏi người dưới, ngài biết Hoàng Phủ Dịch đã đưa Mục Nhi đến mai Viện chơi.

Lúc vừa đến nơi, ngài đã nghe thấy tiếng cười từ Mai Viện truyền ra.

“Ha ha ha, nhóc con, con đang ở đâu thế? Hi hi, ta tới bắt con đây…”

“Con ở đây, con ở đây!”

“Ha ha…”

Tư Mã Lạc mới thò đầu vào liền thấy Hoàng Phủ Dịch đang che mắt, chơi trò bịt mắt bắt dê với Mục Nhi.

“Khụ khụ.” Tư Mã Lạc khẽ ho nhẹ một tiếng.

Hoàng Phủ Dịch nghe thấy tiếng ho liền ngừng lại, kéo tấm vải đen xuống. Lại đưa mắt nhìn qua chỗ Tư Mã Lạc, mỉm cười bình thản.

Lúc này, ánh mắt đứa trẻ đột nhiên sáng lóe lên, mỉm cười hân hoan níu lấy tay áo chàng.

“Ồ, ta sẽ lại bế con đây.”

Tư Mã Lạc thấy vậy liền nói “Sơ Tuyết nói có chuyện cần nói riêng với cậu, đứa trẻ tạm thời để ta trông thay cho.”

“Hả?” Hoàng Phủ Dịch có phần khó xử. Có điều, do dự một thoáng, chàng vẫn gật đầu đồng ý “Mục Nhi ngoan nào, phải nghe lời của thúc thúc đấy, khi nào quay về, ta lại chơi tiếp cũng con, được không?”

“Không được, con cũng muốn theo cùng.”

Lúc này, Tư Mã Lạc lại gần, bế Mục Nhi lên dỗ dành “Ngoan nào, đừng bám riết phụ thân con mãi thế, phụ thân tức giận sẽ không cần con nữa đâu. Sau này, phụ thân không chơi cùng Mục Nhi nữa thì phải làm thế nào?” Lời nói vừa dỗ dành vừa mang tính dọa dẫm, thực khiến đứa trẻ ngoan ngoãn trở lại.

Tư Mã Lạc mắt nhìn Hoàng Phủ Dịch rời khỏi, lập tức bế Mục Nhi tiến về phía cửa cung. Thế nhưng lúc ra đến cửa cung, thứ đợi ngài không phải là tuấn mã, mà là một cỗ xư ngựa hoa lệ, quý giá “Bản vương đã nói ngươi chuẩn bị tuấn mã cơ mà?”

Tiểu thái giám run rẩy, ấp a ấp úng mãi mới nói rõ được nguyên do “Lúc nô tài định chuẩn bị tuấn mã… thì người chủ quản lại nói… hoàng thượng… hoàng thượng nói không cho phép sử dụng ngựa… Nô tài nói ngài cần sử dụng… bọn họ chỉ có cỗ xe ngựa này thôi, nói rằng đây là thứ mà ngài thường xuyên sử dụng.”

Giờ Tư Mã Lạc chẳng còn thời gian giằng co với tên nô tài này nữa “Xe ngựa cũng được.”

Ngài vội bế Mục Nhi lên. Đồng thời điểm huyệt ngủ để tránh Mục Nhi quấy khóc, rồi buông rèm, ra lệnh “Lập tức xuất cung.”

“Dạ! Thế nhưng nhị ca, huynh định đưa Mục Nhi đi đâu thế?” Chỉ một câu nói bình thản khiến Tư mã Lạc suýt chút nữa ngất ngay tại chỗ.

Sơ Tuyết, Sơ Tuyết đang ở đâu chứ?

Lúc nãy, ngài đã nhìn kĩ, quanh đây rõ ràng không có ai cả. Nhưng dường như ngài đã bỏ quên một người… phu xe trong cung?

Lúc này, ngài mới vén tấm rèm lên.

Sơ Tuyết trong bộ y phục của một tiểu thái giám, đang mỉm cười tươi tắn nhìn về phía Tư Mã Lạc.

Tư Mã Lạc thoáng kinh ngạc, ngưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Cùng là bậc đế vương, ngài có sẵn trong người bản lĩnh cần có, thế nên liền mỉm cười nói “Không có chuyện gì cả, ta chỉ muốn đưa Mục Nhi ra ngoài chơi một lúc thôi… ha ha…”

“Xuất cung chơi? Đệ biết ngay là vậy mà, cho nên… cũng muốn lén ra ngoài chơi cùng hoàng huynh một chuyến, hi hi.” Sơ Tuyết mỉm cười tà ác, rồi khom người chui vào xe, chẳng đợi Tư Mã Lạc đáp lời, ngài lập tức ra lệnh cho người bên ngoài. “Xuất cung! Cần làm những gì thì hãy mau làm đi.”

Dứt lời, Sơ Tuyết bình thản ngồi xuống, tâm trạng thư thái đến kỳ lạ nhìn đứa trẻ đang ngủ lịm trong lòng hoàng huynh, mỉm cười lên tiếng “Mục Nhi đã ngủ rồi sao?”

“Đúng thể, sao trẻ con lại thích ngủ thế chứ?” Tư Mã Lạc cười xòa cho qua chuyện. Lúc này, chiếc xe đang từ từ tiến thẳng ra ngoài cung. Tư Mã Lạc có phần khó hiểu, trong lòng thoáng gợn dự cảm không lành “Này, Sơ Tuyết, thế nào được gọi là ‘cần làm những gì thì hãy mau làm đi’?”

“Chẳng có gì hết. Đệ chỉ dặn người dưới báo tin chúng ta xuất cung cho hoàng huynh, để tránh họ phải lo lắng. Hơn nữa, đệ muốn tiễn huynh xuất cung, tiện đường… cũng ra ngoài coi cuộc sống của lê dân, bách tính ra sao, hoặc giả cùng hoàng huynh đến Nam Man cũng được.” Giọng Sơ Tuyết rất bình thản, cho thấy tâm trạng không tệ chút nào.

“Sơ Tuyết, đệ muốn đưa Mục Nhi về Nam Man?” Tốt nhất cứ nên nói thẳng hết mọi việc mới được.

“Hầy, về đó thì về, chứ biết làm sao. Ai bảo huynh là hoàng huynh của đệ chứ? Đệ đành vất vả một chuyến, cùng lắm làm hoàng đế Bắc Uyển thêm vài năm.” Sơ Tuyết thản nhiên nói. Xe ngựa vẫn không ngừng chuyển bánh, và ngài thì không ngừng ngân nga một khúc hát.

Tư Mã Lạc càng lúc càng thấy kì lạ.

Sơ Tuyết lúc này hoàn toàn khác với khi còn trong cung, chắc chắn đang có ý định xấu xa nào đó? Đột nhiên, ngài có cảm giác như bị người ta xỏ mũi dắt đi. Vốn ban đầu là bản thân tính kế lừa người, sao giờ lại thành ra rơi vào hố của người ta? Ngài đang bị Sơ Tuyết lợi dụng sao? Cảm giác này thực chẳng vui vẻ chút nào, như có thứ gì đó tắc nghẽn ở lồng ngực, không thuận khí mà vô cùng khó chịu.

“Sơ Tuyết, khụ khụ. Đệ từ bỏ rồi sao? Thực sự đã chịu buông tay? Không tranh giành Mục Nhi với ta nữa?”

“Dạ, đệ không tranh giành nữa.”

Nhìn nụ cười vừa thuần khiết lại vừa vô hại của Sơ Tuyết, Tư Mã Lạc nhẹ vén một góc rèm lên, khi thấy xe đã thực sự xuất cung liền thở phào nhẹ nhõm. Tiếp đó, ngài thấy Sơ Tuyết lấy một tai nải từ trong một góc khuất của chiếc xe, rồi thay vội bộ đồ thái giám ra. Rất nhanh Sơ Tuyết đã biến thành một công tử tuấn mỹ, phong độ.

Sắc mặt Tư Mã Lạc không ngừng biến đổi, Sơ Tuyết thậm chí còn chuẩn bị những đồ này từ trước. Sao ngài cứ thấy như là Sơ Tuyết đang trên đường chạy trốn? “Mau nói thật mọi chuyện đi, mục đích của đệ là gì?”

“Đệ chẳng có mục đích gì cả, thuần túy là muốn tiễn huynh. À đúng rồi, đệ còn phái người thông báo cho thuộc hạ của huynh, chắc họ đang chờ huynh.” Sơ Tuyết lại nói, lời vừa dứt thực khiến Tư Mã Lạc muốn thổ huyết tại chỗ. Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Quả nhiên, Sơ Tuyết đã lên kế hoạch cho những chuyện này từ đầu.

Khi Tư Mã Lạc đến trước cổng thành, ngài liền thấy đám thị vệ đã đợi mình, người nào người nấy tuấn mã sẵn sàng.

“Sơ Tuyết!” Tư Mã Lạc thét lớn, ngài thực không thể kìm nén thêm được nữa, mọi chuyện là thế nào chứ?

Sơ Tuyết bật cười rồi nói “Ha ha, thực may là có huynh. Câu nói ở cung Triều Phụng đã khiến đầu óc ngốc nghếch của đệ tỉnh táo hơn nhiều. Tội gì phải vất vả thêm vài năm chứ? Ha ha!” Mục đích họ tranh giành qua lại là vì cái gì? Không phải là có thể tiêu diêu tự tại trước vài năm hay sao? Nói cho cùng Mục Nhi vẫn còn nhỏ, không thể quản lí truyện triều chính ngay được, người có thể đảm nhiệm trọng trách chẳng phải chính là vị đang ở hoàng cung kia sao? Nghĩ vậy, Sơ Tuyết liền tìm một cái cớ vô cùng chính đáng… bảo người dưới đi thông báo với hoàng huynh, ngài đuổi theo nhị hoàng huynh rồi nhất định sẽ đưa Mục Nhi về. Hoàng huynh cứ yên phận xử lí mọi chuyện trong triều chính Bắc Uyển một thời gian đi.

Có ai ngờ rằng, chính ngài mới là người đưa Tư Mã Lạc cùng Mục Nhi xuất cung?

Giây phút đó, Tư Mã Lạc bừng tỉnh hoàn toàn, thực không thể ngờ.

Ngài kéo theo Mục Nhi quay về Nam Man, có một nửa lí do là muốn Mộ Dung Cảnh đến Nam Man. Giờ lại thành ra người mà ngài đưa theo là Sơ Tuyết. Vậy thì, Sơ Tuyết không ở lại Bắc Uyển, ai sẽ là người quản lí chuyện triều chính? Nếu Mộ Dung Cảnh không theo tới Nam Man thì một thời gian dài nữa,ngài vẫn phải tự xử lí mọi chuyện của Nam Man. Đến lúc đó, ngài làm sao mà tiêu diêu tự tại?

“Nhị ca, đã đến lúc giải huyệt đạo cho Mục Nhi rồi! Điểm huyệt ngủ của đứa nhỏ quá lâu, khí huyết khó lưu thông, không tốt cho sức khỏe đâu.” Sơ Tuyết cười hân hoan đưa lời nhắc nhở.

Tư Mã Lạc thoáng lặng người, sau đó trợn mắt lườm Sơ Tuyết, có điều, rất nhanh liền giải huyệt cho Mục Nhi.

“Nhị thúc thúc, tam thúc thúc.” Đứa bé vừa tỉnh dậy đã bật tiếng gọi, hơn nữa còn bất ngờ nhận ra Tư Mã Lạc?

Tư Mã Lạc vui mừng, bế bổng đứa nhóc lên, “Ngoan quá, cuối cùng con đã gọi ta đúng rồi!”

Nét mặt Sơ Tuyết hoàn toàn trái ngược, thậm chí khi nghe những lời này còn tột cùng kinh ngạc…

***

Lúc này, tại cung Triều Phụng, hoàng cung Bắc Uyển.

Khi Mộ Dung Cảnh nghe lời người dưới truyền lại, suýt nữa làm đổ cả ly trà.

Thẩm Tố Nhi thì bật cười thành tiếng, nhưng khi nhìn ánh mắt Mộ Dung Cảnh, nàng thấy thương vô cùng.

“Mẫu thân, Dung thúc thúc, chúng con đã quay về rồi!” Lúc này, một bóng hình bé nhỏ hân hoan chạy từ ngoài vào, đầu tóc đầm đìa mồ hôi, nét mặt cực kỳ hạnh phúc.

Trời đất quỷ thần ơi, đây là ai chứ? Mục Nhi? Mục Nhi vẫn ở đây sao?

Mộ Dung Cảnh nhảy bật khỏi ghế, ngay cả Thẩm Tố Nhi cũng vô cùng bất ngờ. Đứa trẻ đứng trước mặt họ đích thực là Mục Nhi?

Lúc này, Hoàng Phủ Dịch cũng bình thản bước từ ngoài vào, tựa bên thành cửa, khóe miệng cong lên, xem ra rất hứng thú.

Nhìn nét mặt, hành động, cử chỉ của Hoàng Phủ Dịch, Mộ Dung Cảnh tức thì hiểu ra mọi chuyện. Tiếp đó, không khỏi bật cười sảng khoái “Ha ha! Thì ra là vậy… Ha ha!” Hai tên ngốc kia đã tính toán mọi thứ, tốn bao công sức, cuối cùng vẫn không địch lại được mưu kế dơn giản của người ta.

“Ta định đưa Mục Nhi rời khỏi đây một thời gian, đến Linh Vân sơn trang gặp ông ngoại của ta một chuyến, hơn nữa cũng chưa biết khi nào sẽ quay lại. Nếu hai người nhớ Mục Nhi, có thể đến Linh Vân sơn trang làm khách.” Hoàng Phủ Dịch đã nhận Mục Nhi làm con, đương nhiên sẽ phải cho mọi người biết sự tồn tại của Mục Nhi, rồi liệt vào danh sách cần bảo vệ tuyệt đối của Linh Vân sơn trang. Hơn nữa việc này là hoàn toàn có lợi cho tương lai của Mục Nhi.

Mộ Dung Cảnh cau mày, cười nhạt nhưng không hề có ý phản đối. Thẩm Tố Nhi cũng gật đầu tán đồng.

Hơn nữa, ngữ khí của Hoàng Phủ Dịch không hề có ý thương lượng, từ lâu chàng đã quyết định chuyện này. Thế nên lời nói này chỉ mang tính chất thông báo, chứ không phải hỏi xem ý kiến thế nào.

“Vậy lúc nào cậu định rời khỏi?”

“Bây giờ.”

“Vội vã vậy sao?” Thẩm Tố Nhi kinh ngạc, trong lòng không nỡ rời xa lũ trẻ.

Mộ Dung Cảnh lại mỉm cười cảm thông, vừa rồi ngài dùng kế tráo đổi thân phận của hai đứa nhóc, nếu không đi sớm, đợi hai người kia phát hiện, quay về thì sao có thể đưa Mục Nhi đi một cách thoải mái, bình an?

Hoàng Phủ Dịch đưa mắt nhìn về phía Thẩm Tố Nhi, chàng biết nàng lưu luyến đứa trẻ.

Trong ba người, Tư Mã Lạc, Mộ Dung Sơ Tuyết và ngài, không phải không còn bi thương, cũng không phải không còn nuối tiếc. Chỉ là, họ lựa chọn chôn vùi nỗi bi thương, đồng thời nỗ lực quên đi niềm tiếc nuối trong lòng. Cho dù họ có làm được hay không thì cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.

Vào lúc này, tranh giành Mục Nhi đã trở thành niềm vui của bọn họ.

Rất nhanh, Thẩm Tố Nhi và Mộ Dung Cảnh tiễn hai người ra tận cửa cung, nhìn chiếc xe ngựa càng lúc càng xa, dù trong lòng đau đớn, dù lưu luyến không rời, thế nhưng nàng cũng chỉ có thể nén chặt trong lòng mà thôi.

Kết cục thế này cũng được coi là tốt đẹp lắm rồi.

“Tiểu Bảo nói, không biết năm nào tháng nào mới đưa Mục Nhi về…”

Mộ Dung Cảnh nhẹ ôm nàng vào lòng, dịu dàng đưa lời an ủi “Ngốc quá! Đứa trẻ nào mà chẳng có ngày xa phụ mẫu. Hơn nữa, Mục Nhi ở Linh Vân sơn trang cũng tốt, chúng ta muốn gặp thằng bé lúc nào mà chẳng được.”

“Ừm…”

“Tố Nhi, chỉ cần chúng ta còn sống, tan tan hợp hợp, biệt biệt ly ly xưa nay đã chẳng còn là chuyện hiếm.”

Cuộc sống muôn màu, khổ tận rồi sẽ tới cam lai.

***

Lại nói, Tư Mã Lạc cùng Sơ Tuyết lúc này đang nhìn về phía Tình Nhi đầy kinh ngạc, lần đầu tiên thẹn đến mức không nói thành lời.

Do hai đứa nhóc này vẫn còn nhỏ, tướng mạo lại giống nhau. Hôm nay, Tình Nhi lại mặc bộ y phục của Mục Nhi, vấn tóc theo kiểu Mục Nhi vẫn vấn, nên họ mới nhất thời không lưu tâm.

Hoàng Phủ Dịch? Họ đã bị Hoàng Phủ Dịch lừa gạt?

Bi ai! Nếu cứ thế này mà quay về, không những mất mặt, thậm chí còn bị hoàng huynh cười cho thối mũi.

Hai người quay sang, bốn mắt giao hòa, vô cùng ăn ý.

“Sơ Tuyết, đây là Mục Nhi, không phải Tình Nhi. Chúng ta tiếp tục lên đường thôi!”

“Đúng vậy, là Mục Nhi. Nhị ca, chúng ta chẳng biết chuyện gì cả, tiếp tục đến Nam Man thôi…”

“!!!”

“?”

“…”

The End


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.