Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

Chương 6: Chương 6: Không luận quá trình, luận thắng thua




Cung Triều Phụng

Bữa tối đã được cung nữ chuẩn bị sẵn sàng, nhưng Thẩm Tố Nhi lại chẳng muốn ăn, toàn thân mềm nhũn, mệt mỏi. Nàng quyết định đi tắm qua loa rồi lên giường ngủ. Có điều, nằm trên giường cả đêm, nàng chẳng thể nào chợp mắt. Đây là lần đầu tiên mất ngủ kể từ khi nàng vào cung.

Quyết định đặt cược cả tương lai của mình thực sự quá nông nổi, bởi khả năng giành chiến thắng của bản thân chẳng được mấy phần.

Bây giờ bình tĩnh lại, càng nghĩ nàng càng cảm thấy mình điên rồi.

Trời đã sáng bừng, nàng vẫn nằm bất động trên giường.

Đầu óc u mê, ngày đầu tiên, Thẩm Tố Nhi nhốt bản thân trong tẩm cung, không bước ra ngoài một bước. Ngày tiếp theo, nàng vẫn không cách nào ngủ được.

Tâm trí rối loạn, Thẩm Tố Nhi rất muốn tìm cách để bản thân có thể bình tĩnh lại. Bỗng, nàng nghĩ tới một người, miệng liền nở nụ cười tươi tắn. Tuy rằng thời gian tiếp xúc không dài, lại chỉ gặp nhau có vài lần, thế nhưng toàn thân ngài phát ra khí tiết thuần khiết, ở cùng ngài nàng chắc chắn rất dễ chịu, bình an.

Nàng bật dậy, thay bộ y phục sạch sẽ, ngồi trước gương, trang điểm nhẹ nhàng, che đi nét mặt tiều tụy do mất ngủ, ăn qua loa bữa sáng, sau đó nàng hỏi cung nữ liền biết Mộ Dung Sơ Tuyết ở Mai Viện, cách cung Triều Phụng khá xa. Còn về việc tại sao đường đường một Tam vương gia quyền uy lại không có phủ đệ riêng, ngược lại còn được phá lệ ở lại trong cung, điều này thực khiến người ta cảm thấy khó hiểu. Thẩm Tố Nhi tuy không có ưu điểm gì lớn, nhưng điều đáng tán thưởng là trước nay không tò mò chuyện riêng tư của người khác, luôn luôn tôn trọng quyền tự do của mọi người.

Do tính cách lười biếng ăn sâu vào tiềm thức, nàng liền lệnh cho người dưới chuẩn bị kiệu đến Mai Viện. Thời cổ đại, cửa thường có hình bán nguyệt, lại làm bằng gỗ, qua khe hở nàng có thể nhìn thấy hoa mai ngợp trời.

Lúc này, Thẩm Tố Nhi lại biết thêm một chuyện, Mai Viện của Tam vương gia chỉ có hoàng thượng, thái hậu mới có thể tùy tiện ra vào, người khác nếu không được phép, nghiêm cấm tới lui làm phiền Tam vương gia tịnh dưỡng. Nàng thân là hoàng hậu, lại đang trong hạn định ba ngày tự do đi lại, nên sau khi để đám cung nữ đứng ngoài liền từ tốn bước vào Mai Viện.

Vừa bước chân qua cửa, nàng đã ngửi thấy mùi hoa mai ngào ngạt, ánh mắt tức thì ngất ngây trước cảnh tượng trước mặt. Thanh tao, ưu nhã, từng đóa mai trong tiết đông tỏa hương thơm ngát, sắc màu tươi tắn đẩy lui không khí ảm đạm, lạnh giá. Giọt sương long lanh khẽ rơi, gió nhẹ thổi qua, rung rinh động hồn, khiến người ta lặng nhìn say đắm, thật đúng là thiên đường giữa chốn nhân gian.

Đi dọc hành lang uốn lượn một lúc, vẫn chẳng thấy tòa lầu đình các, nàng nhẹ dừng bước chân, ngoái đầu nhìn lại, ngoại trừ hai bờ tường cao, chẳng còn thấy cửa vào đâu nữa. May mà ở đây chỉ có một con đường duy nhất tiến vào, không lo bị lạc. Ngước mắt nhìn biển hoa mai rộng lớn, mang theo tâm lí mạo hiểm, nàng tiếp tục bước về phía trước.

Đi một hồi, trước mắt bỗng thoáng đãng hơn nhiều, một lầu các nho nhã, thanh tao xuất hiện.

Xung quanh tòa lầu trồng rất nhiều lan quân tử, có thể thấy chủ nhân nơi này đặc biệt yêu thích hoa lan.

Trong không khí tuyệt đối thanh tịnh, trái tim con người cũng vì thế mà an lành, tĩnh tại.

Mới đến lần đầu, Thẩm Tố Nhi đã cảm thấy vô cùng yêu thích nơi này, thậm chí còn thích hơn cả cung Triều Phụng.

Nàng bước nhanh về phía trước, dưới mai hiên lầu các trước mặt, có đặt một chiếc giường trúc hình chữ nhật. Mới liếc qua, Thẩm Tố Nhi đã thấy lưu luyến không muốn dời mắt.

Trên giường trúc, một thiếu niên tuấn tú đang nằm, ngũ quan hài hòa không tì vết, khiến người đối diện chẳng biết phải dùng từ gì để miêu tả. Cảnh tượng trác tuyệt, lầu các đẹp đẽ, vườn mai thanh tịnh, hoàn toàn hài hòa với dung mạo khuynh thế, khó cưỡng của vị thiếu niên kia. Đây chính là thứ cảm giác khiến người ta không khỏi thầm cảm thán.

Tuyệt mỹ! Tuyệt thế!

Thoáng ngờ bản thân lạc vào chốn tiên cảnh, Thẩm Tố Nhi hoàn toàn chấn động trước cảnh vật trước mắt, trong lòng nảy sinh cảm giác nhẹ nhàng, chỉ sợ hành động ủy lậu của mình sẽ ảnh hưởng tới giấc mộng đẹp của thiếu niên trước mặt. Thật không thể tưởng tượng người thiếu niên từng hung hăng đối đãi với nàng, lúc này khí chất lại cách biệt quá xa, cảm giác hoàn toàn khác lạ.

Bỗng đôi mắt Sơ Tuyết khẽ động, từ từ mở ra, ngài nhìn người mới đến, ánh mắt thuần khiết, tuyệt đẹp…

Chỉ một ánh mắt thôi!

Ngài khẽ lặng người, tiếp đó, bật dậy, đưa tay dụi mắt theo bản năng.

“Tiểu Tố Nhi…” Có phải ngài đang nằm mơ?

Người trong mộng đứng dưới gốc mai, nhìn ngài mỉm cười dịu dàng.

Ngài thoáng ngây người… nhìn nàng si mê, ánh mắt tràn đầy tình ý.

“Tiểu Tam, gặp ta sao lại không chào hỏi gì thế?” Thẩm Tố Nhi bước đến gần Mộ Dung Sơ Tuyết. Trái tim đập thình thịch không ngừng, mỗi lúc tiến gần đến thứ gì tuyệt đẹp, con người ta thật khó tránh được cảm giác hứng khởi, hân hoan. Hơn nữa nhìn xem Sơ Tuyết lúc này tóc buông xõa vai, tóm lại, nhìn từ góc độ nào cũng tuấn mỹ tuyệt thế.

Nghe giọng nàng, Sơ Tuyết hoàn toàn bừng tỉnh, cúi mặt xuống tầm ba giây, khuôn mặt thoáng ửng đỏ. Lúc nãy mình đang nghĩ gì chứ? Không ngờ bản thân lại ngỡ như đang nằm mơ.

Trong lúc Sơ Tuyết đang âm thầm kiểm điểm bản thân, Thẩm Tố Nhi đã bước qua bậc thềm, chuẩn bị tiến đến trước mặt ngài.

“Tiểu Tố Nhi…” Ngài vội đứng dậy, do quá căng thẳng đã làm chiếc chăn lông rơi cả xuống đất. Thẩm Tố Nhi lúc này vừa hay bước tới, và ngài thì vì vội cúi đầu nhặt đồ quá nhanh…

“Cộc…” Hai đầu va mạnh vào nhau.

“Ây dô! Đau quá đi mất…” Thẩm Tố Nhi nhăn nhó mặt mày, lớn tiếng kêu than.

Sơ Tuyết cũng đau, nhưng lại thấy xót xa nhiều hơn: “Xin lỗi, xin lỗi nhé, ta không cố ý, tất cả là lỗi của ta.” Ngài vội kiểm tra, thấy vầng trán trắng ngần của Thẩm Tố Nhi ửng đỏ lên, vừa lo lắng lại vừa hối hận, không ngừng thổi thổi, xoa xoa.

Trong khoảnh khắc, Thẩm Tố Nhi ngây ra như gà gỗ.

Trước sự quan tâm của ngài, nàng cảm thấy cực kỳ ấm áp, phải chăng đã quá lâu rồi không được ai quan tâm? Cảm giác giống như đang ở bên người thân vậy. Dường như quay lại khi còn nhỏ, lúc nàng bị thương, mẫu thân cũng từng lo lắng như thế…

Nàng không ngờ… thì ra bản thân lại yếu đuối nhường này.

Nàng cũng không biết… thì ra bản thân lại khát khao được người khác quan tâm, yêu thương đến vậy. Ngay lúc sau, nàng tiến sát lại gần Mộ Dung Sơ Tuyết, nhẹ gối đầu lên vai ngài.

Mọi thứ chìm trong im lặng, nàng chỉ mong cứ như vậy mãi mãi, chỉ có như vậy nàng mới cảm nhận được đôi chút hơi ấm tình người.

Bởi vì trái tim nàng… thực sự quá lạnh.

Sơ Tuyết toàn thân bất động, cũng không dám động đậy. Ngài rất muốn đưa tay ôm nàng vào lòng, nhưng nội tâm vạn phần mâu thuẫn. Nàng là hoàng hậu nước Bắc Uyển, là thê tử của hoàng huynh, là hoàng tẩu của ngài.

Khoảnh khắc, trong tim ngài tràn ngập cảm giác thống hận.

Tại sao họ lại gặp nhau muộn màng như thế?

Trong lòng Mộ Dung Sơ Tuyết tột cùng đau đớn, tình ý chôn vùi, chẳng ai hay biết, lại không thể giãi bày, cứ khốn khổ che giấu.

Hoặc có đôi khi, ngài chỉ muốn chết đi…

Vào lúc Mộ Dung Sơ Tuyết hạ quyết tâm định ôm nàng vào lòng thì Thẩm Tố Nhi đã rời khỏi. Nàng đập tay vào lồng ngực ngài bật cười trách móc “Tiểu Tam đáng chết, ta buồn là vậy mà ngài chẳng nói được vài câu an ủi. Thật uổng công quen biết ngài mà!”

Nói xong, nàng đi vòng qua người Sơ Tuyết, nằm xuống chiếc giường trúc, bay ra dáng vẻ giống ngài khi nãy, khóe miệng cong lên, xem ra cực kỳ thư thái, dường như nỗi buồn khi nãy chỉ là một ảo giác thoáng qua.

Trước ngực Sơ Tuyết bỗng trống trải, trái tim cũng theo đó mà lạc lõng.

Thẩm Tố Nhi rõ ràng đang chiếm lĩnh địa bàn của người khác, hơn nữa vì Sơ Tuyết vừa mới đứng dậy nên chỗ nằm vẫn còn hơi ấm, lại tỏa ra mùi hương dịu nhẹ, không biết là hương hoa mai phảng phất trong không khí hay tỏa ra từ cơ thể của Sơ Tuyết. Bất ngờ nàng tóm lấy tay áo rộng của người đàn ông ngô nghê trước mặt, đưa mũi hít ngửi. Quả nhiên là mùi hương tỏa ra từ cơ thể ngài. Phải chăng do nhiều năm sống trong Mai Viện, nên ngài đã ám mùi hoa mai dịu nhẹ, thanh tao?

“Ngồi xuống đi, hôm nay chiếm chỗ ngủ của ngài một lát. Ha ha, dễ chịu, thoải mái quá!” Thẩm Tố Nhi không suy nghĩ nhiều, tùy tiện kéo Sơ Tuyết ngồi xuống giường trúc, còn nàng nằm gọn về phía sau một chút.

Sơ Tuyết do dự một hồi, không nỡ làm trái ý nàng, từ từ ngồi xuống mép giường thế nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Giây phút ngài chẳng biết phải che giấu tâm trạng của mình thế nào, hai người ngồi cùng một chiếc giường, trong mắt người khác, quan hệ của họ đã nhuốm màu ám muội.

“Tiểu Tố Nhi, như vậy… hình như không hay lắm, để người khác nhìn thấy thì sao đây?”

“Nhìn thấy thì mặc kệ họ, có gì phải lo lắng?” Đầu óc Thẩm Tố Nhi đột nhiên lại không linh hoạt, ánh mắt tràn đầy hoài nghi. Không thể trách nàng được, cảm giác của nàng với Sơ Tuyết là hoàn toàn thuần khiết, trong lòng không hổ thẹn cho nên tất nhiên không sợ người khác nhìn thấy.

Sơ Tuyết có chút lặng người, xem ra rất bất ngờ trước câu trả lời của nàng. Ngưng lại đôi lát, ngài bỗng bật cười. Đúng vậy, nhìn thấy thì nhìn thấy, có gì đáng sợ chứ?

“Tiểu Tố Nhi, sao đột nhiên lại tới nơi này? Tìm ta có việc gì sao?” Dù thế nào đi nữa, ngài cần phải suy nghĩ chu đáo cho nàng, nghĩ vậy Sơ Tuyết liền đứng dậy, trải tấm chăn lông xuống đất, ngồi xuống, tựa lưng vào chân giường trúc.

Thẩm Tố Nhi đưa mắt nhìn ra, chỉ thấy gương mặt cắt ngang tuyệt mỹ của Mộ Dung Sơ Tuyết “Ta thấy buồn chán, nên mới tính đến chuyện đi gặp ngài, lại muốn ngắm vườn mai nên tới đây thôi.”

Sơ Tuyết mỉm cười, dịu dàng hỏi “Có cần ta pha một ấm trà nóng mời người không?”

“Được, ta cũng cảm thấy có chút khô miệng.”

“Ừm, vậy người ngồi đây đợi một lát nhé.” Dứt lời Sơ Tuyết đi vào phòng. Không bao lâu đã bê ra một chiếc khay bạc, trên đó đặt một bình trà bằng ngọc, ly cũng bốc khói, nóng hổi.

“Uống một ngụm đi.” Sơ Tuyết đưa ly trà tới trước mặt Thẩm Tố Nhi.

Nàng nhỏm dậy, đưa tay đỡ lấy nhưng không uống ngay.

Sơ Tuyết thấy vậy, mỉm cười nói: “Không nóng lắm đâu, lúc này uống vừa ngon.”

“Không phải ngài mới pha xong à? Tại sao lại không nóng?” Thẩm Tố Nhi nghi ngờ hỏi. Thế nhưng nàng hoàn toàn tin tưởng Sơ Tuyết, liền đưa lên, nhấp một ngụm, ánh mắt lộ rõ nét ngạc nhiên.

Sơ Tuyết mỉm cười đáp: “Đúng thế! Thấy không, ta đã nói là không nóng mà.”

“Trà rất ngon! Trà hoa cúc hả? Uống vào miệng man mát, ngọt họng, lại nói về nhiệt độ, trong khoảng thời gian ngắn vậy, ngài làm cách nào thế?” Nước sôi sao có thể hạ nhiệt nhanh vậy được? Thật là kì diệu!

“Người chưa từng uống sao?” Sơ Tuyết cảm thấy có phần kì lạ, đây vốn là cách pha trà rất bình thường mà.

“Đương nhiên là chưa từng uống rồi, ngài đã pha trà cho ta uống lần nào chưa?” Nàng hỏi lại, giọng điệu có phần vô lại, nhưng đặc biệt đáng yêu, lém lỉnh.

Sơ Tuyết mỉm cười, đưa lời giải thích: “Cho cúc trắng vào, lại thêm một ít lá sen tươi non thái mỏng, ngoài ra ta còn cho thêm mật ong và một ít nước lạnh, cho nên người mới không thấy nóng.” Cách pha trà này thực ra rất đơn giản, bất cứ phi tần nào trong cung cũng biết.

“A, nghe ngài nói có vẻ rất đơn giản, hơn nữa mùi vị xem ra cũng không tệ đâu.” Nàng không uống cũng phí, lại đang khát nên tức thì uống hết cả ly, sau đó đặt chiếc ly không lên khay bạc, hưng phấn nói “Thêm ly nữa nào, ta vẫn chưa uống đã, ha ha…”

“Được, người đợi một chút nhé!” Nói xong, Sơ Tuyết lại hớn hở đi vào trong phòng.

Thẩm Tố Nhi lười biếng nằm xuống giường trúc, đưa mắt nhìn ra phía xa, vườn mai tuyệt sắc ngợp trời, thật đắm say lòng người, gió tới mang theo hương thơm dịu nhẹ, cho dù hơi lạnh, nhưng vẫn khiến người ra ngây ngất, luyến lưu.

Một lúc sau, Sơ Tuyết đã quay trở lại. Ngài đặt chiếc khay lên bàn, rồi ngồi xuống chiếc khăn lông vừa nãy.

Xem ra hôm nay Sơ Tuyết rất vui, nàng nhất định sẽ nhờ vả thành công.

Được Tam vương gia đích thân hầu hạ, trong thiên hạ chẳng mấy người có được diễm phúc này. Cứ nghĩ như vậy, Thẩm Tố Nhi lại cảm thấy lâng lâng sung sướng: “Chỗ này chỉ có một mình ngài ở sao? Cung nữ và thái giám, không có bất cứ ai ở lại hầu hạ hả?” Ngồi được một lúc lâu rồi, ngoại trừ Sơ Tuyết, nàng tuyệt không thấy bóng dáng bất cứ ai. Đây chẳng khác nào thế ngoại đào… à không, thế ngoại “Mai Viện”, cách xa trần tục lại nằm ngay giữa hoàng cung, chốn đầy rẫy thị phi.

“Có, thế nhưng họ không ở đây, chỉ mỗi sáng sẽ tới đây quét dọn, ba bữa lại đưa đồ tới cho ta dùng.” Sơ Tuyết mỉm cười dùng ngữ khí hòa nhã, không bi ai cũng không hề vui vẻ.

Thẩm Tố Nhi khẽ cau đôi mày: “Ngài đã ở đây bao lâu rồi?”

Sơ Tuyết nghĩ một hồi, đáp: “Năm mười hai tuổi, ta dọn tới đây, trước đó, ta vốn ở cùng mẫu hậu tại cung Thiên Thọ. Mấy năm nay ta có tập chút võ công, sức khỏe cũng tốt hơn nhiều, thế nên không cần người chăm sóc như trước nữa.”

“Ừm, thế nhưng ở đây một mình ngài có thấy buồn không?” Nàng nghĩ nếu mình là ngài chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng buồn bã. Con người là loài động vật bầy đàn, nên không thể rời khỏi “bầy đàn” quá lâu được.

Nghe vậy, Sơ Tuyết thoáng lặng người, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Thẩm Tố Nhi, ngài lại cong miệng mỉm cười, hoàn toàn không có ý che giấu, đáp: “Một mình ở đây, không buồn chán trái lại ta còn cảm thấy có phần tự do. Là ta đã yêu cầu hoàng huynh để ta ở lại nơi này, đồng thời cũng lệnh cho người khác không được phép tới đây quấy rầy. Thực ra… mấy năm gần đây, mỗi khi cảm thấy buồn, ta thường lén mẫu hậu và hoàn huynh xuất cung chơi. Có điều lần trước bị hoàng huynh bắt gặp… Xem tình hình, ngài đã biết từ lâu, chỉ làm bộ không biết mà thôi.”

“Ha ha!” Thẩm Tố Nhi bật cười, xem ra bản thân đã lo lắng thừa “Ở ngoài cung vui hay ở trong cung vui hơn?”

“Ngoài cung!” Hai mắt Sơ Tuyết sáng bừng, chẳng nghĩ nhiều thuận miệng đáp luôn. Có điều, ánh mắt hứng khởi đó chỉ kéo dài trong tích tắc, sau đó trở lại như bình thường. Sơ Tuyết do dự một hồi giải thích: “Ở ngoài cung, ta cảm thấy rất vui, thế nhưng đôi lúc lại thấy nhớ hoàng huynh và mẫu hậu… suy cho cùng họ vốn là người thân của ta. Ta nên thường xuyên gặp họ.”

Lời vừa dứt, trong lòng Thẩm Tố Nhi tức thì trào dâng cảm giác xót xa. Ai nói thiếu niên không sầu muộn?

Không muốn làm trái với mong muốn của người thân, ngài cố gắng làm một tiểu vương gia ngoan ngoãn, đối xử với người khác nho nhã, hiền hòa, cử chỉ hợp lễ, thế nhưng bản thân ngài không thích bị những quy tắc cứng nhắc trói buộc, lúc nào cũng muốn hướng về cuộc sống tự do tự tại.

Giống như lúc này, cùng nàng vui vẻ, cùng nói, cùng cười, cùng thưởng trà, ngoại mai.

Thực ra, Thẩm Tố Nhi cũng chẳng hiểu rõ họ đang nói chuyện gì, chỉ là nghĩ gì nói đó, đi liền với phong cách lém lỉnh, hài hước khiến Sơ Tuyết bật cười vui vẻ.

Sau một hồi, Thẩm Tố Nhi quyết định đi thẳng vào vấn đề. Hôm nay tới, nàng muốn tìm chút hy vọng chiến thắng Mộ Dung Cảnh từ chỗ Sơ Tuyết. “Tiểu Tam à, ngài nói… phải làm thế nào để khiến cho một người đã có phòng bị từ trước bật cười thành tiếng, lại phải thực lòng vui vẻ?” Nàng có tình nhấn mạnh vào bốn chữ “đã có phòng bị”.

“Đã có phòng bị?” Sơ Tuyết thấy có phần kì lạ, theo trực giác hỏi lại “Người đã có phòng bị thì việc gì phải chọc cho họ bật cười thành tiếng, lại thực lòng vui vẻ nữa?”

Thẩm Tố Nhi mỉm cười khổ sở, mang theo chút kì quái, nàng biết Sơ Tuyết hỏi vậy cũng không thể trách ngài được.

Khẽ ho một tiếng che giấu sự áy náy trong lòng, nàng nói “Ta chỉ đưa ra thí dụ thôi.”

“Rất đơn giản.”

“Hả?...”

“Người không trách thì ta mới nói.” Sơ Tuyết mỉm cười thần bí.

Vậy là có chủ ý rồi sao? Nếu giúp được thì làm gì có chuyện trách cứ? Kể từ khi gặp mặt, đây là lần đầu tiên đôi mắt Thẩm Tố Nhi sáng nhất. Lúc này, đôi mắt đó đang háo hức nhìn về phía Sơ Tuyết.

Giờ có hối hận đã không kịp nữa rồi.

Ngoài vườn chỉ thi thoảng truyền lại tiếng chuông gió như thể tiếng cười không ngớt, đem lại niềm vui bất tận…

Chiều muộn, Thẩm Tố Nhi mới quay về cung Triều Phụng.

Sau khi dùng bữa, tắm rửa, nàng quyết định đi nghỉ sớm.

Bỗng, nàng nghe thấy tiếng tiêu từ xa vọng lại, len lỏi giữa trời đêm tối tăm, u tịch mà tĩnh tại, không ẩn khuất chút buồn thương, lại có thể khiến trái tim con người bình an, càng nghe càng thấy dịu dàng. Nghe tiếng tiêu, Thẩm Tố Nhi bất giác chìm vào giấc ngủ… bên miệng khẽ nở nụ cười tự nhiên.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tố Nhi thức dậy từ sớm. Bởi vì thời gian cá cược cùng Mộ Dung Cảnh sẽ kết thúc vào giờ tí tối nay, vậy nên ngày mai nàng sẽ không thể tùy tiện rời khỏi cung Triều Phụng được nữa. Nàng dùng qua bữa sáng, nhân cơ hội lại lẻn đến Mai Viện.

Mới sáng sớm, Sơ Tuyết đã đứng ngoài cửa Mai Viện. Dường như ngài đoán trước được thời gian nàng tới.

Sau đó, hai người cùng sánh bước tiến vào Mai Viện, Thẩm Tố Nhi khẽ đưa lời trách “Ngài bị ngốc à! Lần sau đừng đợi ta như thế nữa, ngài mà làm vậy, ta sẽ không tới nữa đâu.” Nếu hôm nay nàng không tới, có phải ngài sẽ đứng đó đợi cả ngày? Lúc nãy nàng đã nhìn ra, Sơ Tuyết đứng đợi ngoài này từ lâu, chẳng cần biết nàng có tới hay không, hoặc giả lúc nào mới tới.

“Được! Ta sai rồi!” Khuôn mặt tuấn tú của Sơ Tuyết bỗng đỏ lựng, cúi đầu thẹn thùng đáp.

Trong mắt mọi người, Sơ Tuyết hơn Thẩm Tố Nhi hai tuổi, cũng cao hơn nàng cả một cái đầu, nên đương nhiên trở thành người có thể bảo vệ chăm sóc người khác. Chỉ là đứng trước mặt Thẩm Tố Nhi, Sơ Tuyết vẫn cứ non nớt, trẻ tuổi. Ngài thận trọng đáp, thuận theo đúng ý nàng. Thẩm Tố Nhi lại thấy buồn cười, may mà, nàng đã quên khuấy độ tuổi thực sự của mình từ khi tới đây.

Mười lăm hay hai mươi lăm tuổi cũng được, nàng chẳng phải vẫn chính là nàng sao!

Thẩm Tố Nhi tiếp tục đưa lời giáo huấn: “Biết vậy là tốt! Ngài đấy, cũng chẳng biết cuốn thêm khăn lông vào cho ấm. Đúng là ngốc quá!”

“Thế nhưng, làm sao mà người biết…” Sơ Tuyết dịu dàng hỏi, ngài rất muốn biết lí do, lẽ nào có tai mắt của nàng tới giám sát?

Thẩm Tố Nhi mỉm cười, hào hứng đáp “Ta biết tính mà.” Trên thực tế thì nàng chỉ cần quan sát thôi. Chẳng phải mái tóc ngài hơi ướt sương, vạt áo cùng bốt dính một lớp bùn và bờ môi đã chuyển sáng màu tím vì lạnh… Nếu không phải đứng ngoài trời đợi nàng từ sớm, ngài sẽ không như vậy.

Con người một khi cảm thấy vui vẻ, thời gian cũng vì thế mà trôi qua rất nhanh.

Thẩm Tố Nhi ở lại Mai Viện cả ngày, do ngày mai nàng không thể tùy tiện làm theo ý mình được nữa. Sau khi dùng bữa tối cùng Sơ Tuyết, đợi màn đêm buông xuống, nàng mới rời khỏi.

Sơ Tuyết tiễn Thẩm Tố Nhi ra tận ngoài cổng Mai Viện. Đã thấy bọn Tiểu Xuân Nhi đã đợi sẵn bên ngoài.

Lúc lên kiệu, đột nhiên nàng quay đầu, mỉm cười nói “Tiểu Tam, đợi khi nào hết thời gian bị phạt, chúng ta lại thưởng trà ngoạn mai tiếp nhé.”

Đôi mắt tuyệt đẹp của Sơ Tuyết ngập tràn sự vui vẻ, gật đầu hứng khởi. Nếu không có người ngoài ở đây, ngài nhất định sẽ bật cười thành tiếng. Thẩm Tố Nhi hoàn toàn không biết, chỉ một câu nói đơn giản đó thôi đã đủ khiến cuộc sống tương lai của Sơ Tuyết tràn đầy hi vọng…

Lúc Thẩm Tố Nhi quay về cung Triều Phụng, trời đã tối hẳn.

Vừa bước vào cung, nàng đã nhanh chóng cảm nhận được không khí khác lạ so với ngày thường. Thị vệ ở đâu bỗng đông hơn, thậm chí ngay cả Trần Thủ cũng có mặt, cung nữ, thái giám rất nhiều, điều đặc biệt hơn cả chính là, ngay đến Lưu tổng quản đã xuất hiện. Chắc chắn là hoàng thượng tới. Nàng chỉ vừa lãnh đạm với ngài một thời gian, có cần thiết phải vội vã như vậy không? Qua giờ tí hôm nay, nàng sẽ thua cuộc, chẳng phải ngài mong chờ kết quả đó sao?

Thẩm Tố Nhi thấy có phần khó hiểu, chẳng thể nào đoán ra ý đồ của Mộ Dung Cảnh.

Vừa bước qua cánh cửa, đám tùy tùng đi theo hoàng thượng tức thì hành lễ trước nàng không ngừng tung hô cát tường cùng lời chúc sức khỏe an khang.

Dù thế nào đi nữa, trước mặt Mộ Dung Cảnh, Thẩm Tố Nhi thông minh, lanh lợi đương nhiên không dám lãnh đạm. Nàng vội cong miệng mỉm cười, khuôn mặt hân hoan, tiến vào đại đường. Vừa thấy người đàn ông đang ngồi ở chính giữa đại điện, trong lòng nàng liền dâng trào cảm giác bất lực.

“Hoàng thượng cát tường.” Thẩm Tố Nhi vấn an, rồi tiến lên ngồi bên phải ngài. Ở thời cổ đại, bàn trà đặt lui lên phía trước, ghế được xếp gần nhau.

Mộ Dung Cảnh nhấp một ngụm trà rồi đặt ly xuống bàn, có điều bàn tay nắm ngón không buông ra ngay, mà khẽ gõ lên đó theo nhịp điệu, nho nhã mà ung dung. Ngài nhìn nàng lãnh đạm hỏi: “Trông dáng vẻ nàng… rất vui.”

“Cũng tạm được.” Nàng đột nhiên cũng kiệm lời.

Mộ Dung Cảnh ra hiệu cho tất cả mọi người lui ra khỏi đại đường. Rất nhanh bầu không khí đột ngột trở nên im ắng một cách đáng sợ.

Thẩm Tố Nhi khi ở cạnh Mộ Dung Cảnh… lúc nào cũng ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Ở thế kỉ hai mốt, nàng có một thói quen đặc biệt, những lúc nói chuyện làm ăn, đầu óc đặc biệt bình tĩnh, sắc mặt cũng bình thản như không.

“Hoàng hậu, thời gian ba ngày sắp trôi qua. Thế nào? Định bỏ cuộc sao?” Mộ Dung Cảnh vẫn dùng ngữ điệu bình thản như mọi khi, khiến người khác không thể hiểu ngài đang suy nghĩ những gì. Thực ra, hai ngày nay ngài chưa chợp mắt được lúc nào. Vốn dĩ vô cùng mong đợi, vậy mà nàng chẳng có chút động tĩnh, lại còn có tâm tình đến Mai Viện thưởng trà ngoạn mai, bàn chuyện thế sự cùng Sơ Tuyết?

Thẩm Tố Nhi mỉm cười, từ tốn đáp: “Hoàng thượng, thần thiếp không vội vã, ngài căng thẳng gì chứ? Có phải sợ thần thiếp cả đời ở lại làm phiền ngài không?” Mỗi khi nàng tự xưng là thần thiếp, Mộ Dung Cảnh luôn đề cao cảnh giác.

Mộ Dung Cảnh nhẹ chớp mắt, bật cười lạnh nhạt.

“Hoàng thượng, thực ra… thần thiếp cảm thấy lần đánh cược này chẳng công bằng cho lắm. Ngài là hoàng đế, có thể trọn đời trọn kiếp tận hưởng mộng vàng cùng biết bao nhiêu cung tần mỹ nữ? Điều này chẳng hề tổn hại gì tới thần thiếp, thế nên cần gì phải động não suy nghĩ quá nhiều? Hoàng thượng có muốn đổi cách đánh cược ngay lúc này không?” Thẩm Tố Nhi ngầm ám chỉ, hoàn toàn đứng trên lập trường của ngài để nói chuyện.

Theo lí mà nói, Mộ Dung Cảnh đích thực chẳng nhận được chút lợi lộc nào, lần đánh cược này, Thẩm Tố Nhi mà thua thì chỉ cần cả đời ở bên cạnh ngài mà thôi, những người phụ nữ thông thường mong còn chả được. Trong khi ngược lại, nếu nàng thắng, ngài phải thay đổi cá tính chấp pháp như sơn trước kia, tha mạng cho tam tộc họ Tiếu? Vụ cá cược này quả là có phần trẻ con, ngốc nghếch.

Mộ Dung Cảnh nghịch ngợm tách trà trong tay, sau đó đưa lên môi, nhấp một ngụm trà rồi nói: “Vậy nàng thấy đổi vụ đánh cược này như thế nào thì mới công bằng?”

Thẩm Tố Nhi trầm ngâm một hồi, sau đó bình thản lên tiếng: “Đánh cược tính mạng của thần thiếp đi, như vậy công bằng hơn.” Câu nói tưởng như rất bình thường, thản nhiên như thể sinh mạng chẳng có gì to tát, càng không có gì đáng mừng vui.

Sắc mặt Mộ Dung Cảnh tức thì thay đổi, ngài bóp vỡ ly trà, đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Tố Nhi, hai từ “tức giận” hoàn toàn không đủ để miêu tả tâm trạng của ngài. Chẳng khác nào núi lửa mang tính hủy diệt đang chuẩn bị bùng phát, chẳng cách nào kìm nén, tất cả chỉ vì câu nói “Đánh cược tính mạng của thần thiếp đi”.

Nước trà đổ lên áo gấm của ngài, đổ xuống mặt bàn rồi lăn ra, nhỏ xuống mặt đất.

Dường như khá bất ngờ, Thẩm Tố Nhi đứng bật dậy, rất nhã nhặn, ngữ khí nghe ra có phần lo lắng, quan tâm, thế nhưng nét mặt lại không giống chút nào: “Hoàng thượng, ngài làm sao thế, hả… chảy máu rồi? Người đâu, mau thu dọn, gọi ngự y đến.”

Lưu tổng quản và ngự y đứng bên ngoài, nghe thấy chữ “máu”, toàn thân toát mồ hôi lạnh, nếu hoàng thượng bị thương, tính mạng của họ khó mà giữ nổi. Thế là, một đám người xông vào, trong đó có cả Trần Thủ.

“Tất cả cút ra ngoài.” Mộ Dung Cảnh nheo mắt bật lời cảnh cáo cực độ nguy hiểm.

Mọi người kinh hãi, cúi đầu, khom người vội vã lui ra. Tốc độ rút lui còn nhanh hơn cả lúc xông vào. Bởi vì bọn họ đều không muốn chết…

“Nàng thà chết cũng không muốn ở bên cạnh trẫm?” Ánh mắt phẫn nộ cực độ của Mộ Dung Cảnh nhanh chóng bình tĩnh trở lại, ngay cả giọng nói đã hiền hòa, thản nhiên, vậy mà vẫn khiến người nghe toàn thân ớn lạnh, bất giác run rẩy. Khí thế khiếp người, vô tình đẩy người đối diện vào khoảng đen đáng sợ…

Thật ghê rợn! Đây có phải là người không? Sao lại có thể phát ra loại khí thế lớn mạnh như vậy chứ?

Thẩm Tố Nhi không ngăn nổi cảm giác khủng hoảng, sợ hãi đang từ từ dâng lên trong lòng. Nàng cung kính cúi đầu, quỳ xuống trước mặt ngài, định kiểm tra bàn tay đang chảy máu… Khoảnh khắc nàng chạm vào tay Mộ Dung Cảnh, ngài không động đậy, cũng không từ chối. Điều duy nhất thay đổi chính là đôi mắt sắc lạnh khi nãy bỗng long lanh hơn, nhìn nàng không chớp mắt…

Nàng lấy chiếc khăn tay thận trọng thấm máu vẫn đang không ngừng chảy, có vài mảnh sứ vỡ cắm trong thịt, cực kỳ đáng sợ. Khuôn mặt bé nhỏ của nàng hiện rõ vẻ áy náy xót xa, dịu dàng thổi nhẹ lên vết thương, như muốn giảm bớt đau đớn cho ngài. Sau đó Thẩm Tố Nhi nhẹ đưa lời giải thích: “Hoàng thượng, ngài đừng hiểu lầm. Sinh mệnh vốn ngắn ngủi, sống trên đời này, có mấy ai mà không phải chết? Lúc nãy ta nói như vậy chỉ vì việc đánh cược hôm nay… ta chưa từng nghĩ mình có thể thắng, cho nên cũng chẳng để tâm. Thật không ngờ, lời đó lại khiến ngài tức giận, ta thực sự xin lỗi.”

Dừng lại đôi giây, nàng ngước khuôn mặt bé xinh, ánh mắt khẩn cầu, dịu dàng nói tiếp: “Hãy để ngự y vào xem vết thương cho ngài được không?”

Cảm giác chờ đợi như cả một thế kỉ, rất lâu sau nàng mới nhận được cái gật đầu đồng ý của ngài.

Thẩm Tố Nhi thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã có thể giữ lại tính mạng nhỏ bé của mình. Nàng nhanh chóng chạy ra cửa, bảo ngự y vào trong, tiếp sau đó, cả một đám người đứng trong đại đường run rẩy bận rộn, băng bó vết thương cho Mộ Dung Cảnh. Thẩm Tố Nhi lui sang một bên, vẻ mặt bình thản, chẳng hiểu đang nghĩ điều gì.

Mộ Dung Cảnh mím chặt môi, vẻ mặt lạnh lùng. Từ đầu chí cuối, ngài chưa từng rời mắt khỏi nàng…

Con người mạnh mẽ hay không chẳng liên quan đến hình dáng bên ngoài, tinh thần vững chãi cũng có thể khiến cho người khác nể sợ. Thẩm Tố Nhi đích thực là một kẻ mạnh, nàng không những biết quan sát vẻ mặt người khác, lại có thể so sánh lợi hại mà đưa ra phán đoán để tìm ra cách giải quyết triệt để. Lúc nãy, nàng đã hành động rất tuyệt.

Đột nhiên, Mộ Dung Cảnh đưa mắt nhìn ra bên ngoài đại đường, bình thản cất lời “Hoàng hậu, nếu nàng nói một câu khiến trẫm vui vẻ, trẫm sẽ lập tức bỏ qua mọi chuyện.” Nghe giọng điệu là biết ngài đã tha thứ cho nàng, chỉ là chưa hoàn toàn mà thôi.

Thẩm Tố Nhi im lặng đứng đó, mắt không liếc ngang liếc dọc, nghiêm túc mà chăm chú, một lúc sau, nàng than dài một tiếng: “Hoàng thượng, ngài yêu ta thảm quá đi!”

Lời vừa mới dứt, khóe miệng Mộ Dung Cảnh khẽ co giật, sau đó cong lên, không giống như cười mà ngược lại như đang tức giận, có điều không hề mang chút nộ khí.

Chỉ một câu đơn giản, thế nhưng bất cứ kẻ dưới nào nghe thấy đều tức thì cúi rạp đầu.

Kết quả, Mộ Dung Cảnh trợn mắt, ra lệnh tất cả mọi người lui xuống. Lúc mọi người lũ lượt kéo ra, Thẩm Tố Nhi liền chủ động gọi Lưu tổng quản lại, nhìn ông mỉm cười đấy ám muội, sau đó ghé tai thì thầm dặn dò vài câu. Lưu tổng quản nghe vậy mỉm cười hiểu ý, cung kính đáp lại, sau đó vội vã lui ra.

Khi quay đầu lại, nàng nhìn Mộ Dung Cảnh mỉm cười rạng rõ hỏi: “Hoàng thượng, có phải trước kia ngài còn thiếu thiếp một lời hứa không?”

Mộ Dung Cảnh đưa mắt liếc qua, đợi nàng nói tiếp. Thẩm Tố Nhi thấy vậy đoán ngay ngài vẫn còn nhớ, người ta là đế vương, đương nhiên lạnh lùng, thế nên mới tiết kiệm lời vàng ý ngọc, Thẩm Tố Nhi cũng chẳng kì vọng ngài sẽ nói nhiều hơn. Thế là khéo léo đưa lời cầu cạnh: “Thần thiếp muốn có tự do của hoàng thượng trong một canh giờ. Trong một canh giờ này, ngài phải nghe theo sự sắp xếp của thần thiếp. Đương nhiên vẫn chỉ ở trong phạm vi hậu cung này, ai làm trái thì người đó thua, thế nào?” Sau cùng, nàng còn nhấn mạnh bản thân sẽ không làm ngài mất một sợi tóc, cũng không dùng bất cứ thủ đoạn mang tính cưỡng ép nào hết.

“Hoàng hậu, nàng có biết… trong phạm vi hợp lí của hậu cung ám chỉ việc gì không?” Mộ Dung Cảnh nhếch miệng mỉm cười đầy cổ quái. Cho dù bây giờ ngài có đồng ý cho nàng tự do của bản thân trong vòng một canh giờ, nàng cũng chỉ có thể hành động trong phạm vi hậu cung mà thôi.

Lẽ nào nàng định ép ngài lên giường?

“Thần thiếp hiểu rồi.” Thẩm Tố Nhi khẽ đáp. Ngài sống thận trọng như vậy có gì là vui vẻ chứ? Lúc đầu nàng định giữ lời hứa này để dùng khi bản thân phạm lỗi, thế nhưng bây giờ đã đến lúc phải dùng nó rồi, nếu không, nàng khó có khả năng dành chiến thắng. Hơn nữa, nếu để thua, mất tương lai, lời hứa đó cũng chẳng còn ý nghĩa, cân nhắc nặng nhẹ, đương nhiên nàng phải chọn cái có lợi hơn rồi.

“Được, trẫm đồng ý với nàng.”

“Tạ hoàng thượng. Trước giờ tí hôm nay, lúc nào ngài cho ta một canh giờ cũng được.”

Mộ Dung Cảnh khẽ đáp lại một câu: “Hôm nay trẫm sẽ ở lại cung Triều Phụng.”

Thẩm Tố Nhi nghe vậy, hoàn toàn không thể từ chối. Hoàng thượng đã có lời, ai dám lên tiếng phản đối đây? Tiếp đó, nàng nhẹ nhàng bước ra ngoài, dặn dò bọn Tiểu Dung đi chuẩn bị. Mấy tiểu nô tài vừa nghe nói tối nay hoàng thượng ở lại cung Triều Phụng, vội vã vui mừng, hớn hở đi chuẩn bị. Hoàng thượng ở lại qua đêm, đây chính là vinh hạnh to lớn. Nghe đồn, từ khi đăng cơ đến nay, hoàng thượng chưa bao giờ ở lại qua đêm tại cung tẩm của bất cứ phi tần, mỹ nữ nào hết, cho dù người đó có là hoàng hậu trước và Tiếu quý phi từng rất được ngài sủng ái.

Đêm dần khuya, gió lạnh thổi qua cửa sổ, lá vàng rơi xào xạc, rồi chìm vào tĩnh mịch, lặng im. Tại tẩm thất chính của cung Triều Phụng, mọi thứ được bài trí hết sức tinh tế, rèm nhẹ thướt tha, hương thơm thoang thoảng.

Hôm nay đặc biệt khác với mọi hôm, trước phượng sàng đặt một chiếc bàn hình chữ nhật, trên đó bày một bát hương màu tro bạc, cạnh đó cắm ba cây hương, nghe nói khi ba cây hương này cháy hết sẽ vừa đúng một canh giờ. Góc bên phải chiếc bàn đặt một chiếc khay bạc được phủ lên bằng một miếng gấm màu đỏ, khiến người ta chẳng thể biết được bên trong đựng những gì. Có điều, những thứ này đều do Lưu tổng quản đích thân mang tới, nghe nói, đây là thức đồ yêu thích mà ông đã cất giữ nhiều năm, nếu không phải hoàng hậu mở miệng, lại không dám từ chối, ông chắc chắn sẽ không cho ai thấy. Còn rốt cuộc bên trong đựng thứ gì, thì không bao lâu nữa, tự nhiên sẽ biết.

Trên bàn còn đặt một chiếc lư hương được điêu khắc tinh xảo, bên trong tỏa ra thứ mùi dịu nhẹ, khiến người ta ngửi thấy mà sảng khoái tâm thần.

Ngoài những thứ này, người dưới cũng chuẩn bị đầy đủ trà nước, điểm tâm.

Không khí trong phòng kì dị đến đáng sợ.

Kể từ khi bước vào căn tẩm thất này, Mộ Dung Cảnh liền nho nhã dạo hết vòng này đến vòng khác, thi thoảng hứng thú liếc đôi mắt qua khuôn mặt nhỏ xinh lười nhác mà tùy tiện nhưng cũng lộ ra đôi chút nghiêm túc kia. Ngài thực sự đoán không nổi nàng đang nghĩ những gì. Mộ Dung Cảnh lựa chọn bắt đầu cuộc cá cược vào giờ hợi, việc này ngài đã suy nghĩ rất kĩ. Bởi chỉ cần qua giờ hợi là ngài có thể nắm chắc thắng lợi trong tay.

Thẩm Tố Nhi ra hiệu để mọi người ra ngoài, sau đó khóa cửa tẩm thất lại, cấm bất cứ ai lại gần trong phạm vi mười trượng. Thấy tất cả mọi việc đều đã được bố trí đâu vào đấy, Thẩm Tố Nhi ngước mắt nhìn lên, trên đôi môi xinh đẹp cuối cùng cũng lộ nụ cười hớn hở “Bắt đầu được chưa hoàng thượng? Nếu như bắt đầu, thần thiếp sẽ đến điểm hương.” Nàng đưa tay vơ lấy một cây hương. Sau khi nhận được sự đồng ý của Mộ Dung Cảnh, liền đặt cây hương lên ngọn nến, điểm hương rồi cắm vào bát hương.

“Hoàng thượng, hương đã điểm, một canh giờ cá cược cũng bắt đầu rồi.”

“Hoàng hậu, có gì muốn dặn dò?”

Nghe vậy, Thẩm Tố Nhi nhẹ mỉm cười, nhìn Mộ Dung Cảnh đầy ám muội “Chúng ta lên giường rồi nói tiếp…” Nói được nửa câu, nàng đã khiến người khác mê say, đắm đuối.

Mộ Dung Cảnh nheo mắt nhìn nàng, mãi lúc sau, khẽ mỉm cười, nhanh chóng thu lại vẻ oai nghiêm đế vương vốn có, cởi áo bào, nhẹ lia tay, số y phục này tức thì mắc đúng trên giá treo đồ. Mộ Dung Cảnh đưa tay vươn vai ưỡn ngực, ngáp một cái, hứng thú ngồi xuống phượng sàng, nhấc tay lên vẫy vẫy, ra hiệu Thẩm Tố Nhi lại gần, bày ra dáng vẻ có phần vô lại “Sao nàng không thổ lộ đôi chút?”

Thẩm Tố Nhi nhìn ngài ngây lặng cả người, xem ra đã bị ngài làm cho bất ngờ. Tại sao cảm giác lại quái lạ như vậy chứ, nàng chẳng thể thích ứng với sự thay đổi chóng mặt của ngài lúc này. Nàng điều chỉnh tâm thái, bình tĩnh đi lại gần bàn trà, rót một ly cho mình rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.

Uống trà buổi tối, khó ngủ ngon giấc, điều này nàng biết rõ hơn ai hết.

Có điều tối nay… nàng không có ý định ngủ.

“Hoàng thượng, cởi giày ra trước đi đã.”

“Hả?” Mộ Dung Cảnh nghĩ một hồi rồi làm theo.

“Trung y nữa.” Áo bào bên ngoài cởi rồi, vẫn còn trung y.

Mộ Dung Cảnh cũng ngoan ngoãn làm theo.

Nàng liếc mắt nhìn qua, xem có vẻ khá hài lòng, lại hắng giọng nói tiếp: “Cởi thêm đi.”

Ngài thoáng khựng lại, đưa mắt nhìn nàng đầy kì quái. Sau một hồi do dự, sau cùng ngài vẫn nho nhã cởi y phục tiếp, lúc này trên người chỉ còn lại phần y phục màu trắng mặc lót bên trong, ngài mỉm cười đầy tà niệm hỏi “Có muốn trẫm cởi tiếp không?” Không khí lạnh lẽo len vào trong giường, có điều đối với Mộ Dung Cảnh đã luyện tập võ công nhiều năm, chẳng phải vấn đề to tát.

Thẩm Tố Nhi mỉm cười, chớp mắt đầy giảo hoạt: “Ngài rất thích cởi đồ sao? Nếu như ngài muốn, thần thiếp không hề để tâm.”

“Vậy xin nhờ bàn tay ngọc của nàng làm cho, được không?” Mộ Dung Cảnh nhếch mép nở nụ cười chọc ghẹo, ung dung nằm xuống phượng sàng, bất kham chẳng khác nào một con ngựa thoát cương, dù đã thu lại oai phong của một bậc đế vương nhưng cả người vẫn toát lên sự nguy hiểm đáng sợ. Ngài lúc này chẳng khác nào một người thợ săn, đang tự tin nhìn vào mồi săn của mình.

Thẩm Tố Nhi đương nhiên phớt lờ tâm ý chọc ghẹo của ngài, cố gắng gạt bỏ áp lực nặng nề toát ra từ thân người ngài, nỗ lực khiến cho bản thân thật bình tĩnh, duy trì tỉnh táo. Nàng mỉm cười dịu dàng, tay bê ly trà ấm, từ từ đưa tới bên giường: “Hoàng thượng, xin hãy uống một ly trà để giữ ấm. Nếu không, chút nữa cười đến khô miệng, ngài lại trách thần thiếp không biết cách hầu hạ…” Cuối cùng nàng đã hiểu thế nào là nụ cười giả tạo và khẩu phật tâm xà, bởi vì nàng đang cố gắng thể hiện vai diễn này cho đạt.

Mộ Dung Cảnh nhìn khuôn mặt bé xinh bằng ánh mắt ngạo mạn, đưa lời trêu chọc “Dùng chiếc miệng xinh xắn của nàng mà bón cho trẫm.”

“Ngồi dậy.” Thẩm Tố Nhi cố tình kéo dài giọng, đưa mắt liếc nhìn bát hương trên bàn, nói “Hoàng thượng, hương vẫn còn đang cháy đó…” Đây là lời nhắc nhở, trong một canh giờ này, nàng mới là người làm chủ.

Mộ Dung Cảnh tức thì ngồi thẳng người dậy, nhận lấy ly trà trong tay nàng, chẳng suy nghĩ nhiều, một hơi cạn sạch, “Hài lòng chưa?”

“Cũng tạm được.” Thẩm Tố Nhi đón lấy ly trà, tiện tay đặt lên bàn, mỉm cười đáp “Hoàng thượng, chúng ta bắt đầu thôi.”

“Trước giờ trẫm chưa từng hầu hạ phụ nữ qua đêm.” Mộ Dung Cảnh vô duyên vô cớ thốt ra một câu, khiến Thẩm Tố Nhi khó lòng giữ được phong độ nãy giờ. Nàng tự cảnh cáo bản thân, đêm nay ở đây không phải vì muốn đấu khẩu cùng ngài, nghĩ vậy nàng từ từ lấy miếng gấm đỏ, nũng nịu nói “Hoàng thượng, không cần phải vội, đêm… ha ha, vẫn còn dài lắm…”

Mộ Dung Cảnh đưa mắt bình thản liếc qua. Khi nhìn rõ thứ được đặt trong khay bạc trên bàn, nhếch miệng mỉm cười, dường như đã giải trừ được mối nghi ngờ nãy giờ, đồng thời cảm thấy dễ chịu hơn. Ánh mắt ngài càng lúc càng tỏ ra hứng thú, hân hoan…

Trong chiếc khay bạc đựng toàn những đồ vật được Lưu tổng quản cất giữ cẩn thận bấy lâu: một sợi dây thừng mềm mại mà dai chắc, một chiếc roi da, một sợi lông trắng, ngoài ra còn có thêm một bình sứ nhỏ và một thứ đồ không biết tên, đồ lớn đồ bé đặt đầy trước mắt. Hơn nữa, trong đó còn có cả sách tình bị cấm và một quyển sách nhỏ hơn.

Thẩm Tố Nhi đưa tay lật quyển sách nhỏ, trong đó miêu tả tác dụng và cách dùng của những món đồ bày trong khay bạc, đọc xong mà nàng thực muốn ngất tại chỗ. Vốn dĩ chỉ muốn mượn Lưu tổng quản một sợi dây thừng, lại đưa thêm đôi mắt đầy ám muội ra hiệu, không ngờ ông ấy lại hiểu chuyện như vậy, đã chuẩn bị đầy đủ tất cả dụng cụ. Xem ra ông ta còn muốn dâng lên tất cả những đồ quý giá cất giấu bấy lâu? Ha ha, thái giám cũng không quá cô đơn đâu.

Lúc nàng quay mặt sang, bất ngờ gặp đúng đôi mắt của Mộ Dung Cảnh đang nhìn mình, nàng biết trong đầu ngài đang nghĩ ngợi lung tung, nhưng không định đưa lời giải thích, chỉ vui vẻ hỏi “Hoàng thượng, ngài đã bao giờ chơi SMcùng với phụ nữ chưa?” Hoặc giả ngài đã dùng qua tất cả những dụng cụ này chưa?

Trong tiếng Nhật là từ sadomasochism, mang nghĩa là ngược luyến, được viết tắt là SM.

“S…M là cái gì?” Trong mắt ngập tràn ý nghi hoặc, ngài hỏi lại.

“Ồ, chính là cái đó… ha ha! Là trò chơi… ngược đãi trên giường đó? Ngài hiểu chưa?” Nàng mỉm cười đắm say, cầm sợi dây thừng lên, ra sức giằng kéo, cảm giác rất là chắc chắn.

Mộ Dung Cảnh vốn là người thông minh tuyệt đỉnh, nhanh chóng hiểu ra ý đồ của Thẩm Tố Nhi “Nàng định chơi trò này cùng trẫm?”

“Ngài nghĩ sao?” Nàng tặng Mộ Dung Cảnh một ánh mắt ám muội, khiến Mộ Dung Cảnh nhất thời ngây lặng cả người, sau đó nhìn nàng mỉm cười nhã nhặn cầm sợi dây thừng, từ từ bước lên giường, dáng vẻ cực kỳ mê hoặc. Chẳng buồn cởi giày, nàng nhẹ nhàng trói bàn tay phải của ngài lại. Do khoảng cách quá gần, mùi hương dịu nhẹ trên người nàng thoang thoảng đưa lại cánh mũi, sức hấp dẫn chí mạng đối với đàn ông…

Mộ Dung Cảnh nheo mắt đầy thú vị, bất ngờ thuận thế đưa miệng đến bên tai nàng, thổi hơi rồi nói khích “Hoàng hậu, đừng quá vội thế chứ… ít nhiều gì cũng nên cởi giày ra đã.”

Thẩm Tố Nhi tức thì ớn lạnh toàn thân, đang định di chuyển sang bên trái, ai ngờ Mộ Dung Cảnh không phải là đối tượng chịu ngược đãi đủ tư cách, liền mạnh mẽ ghì nàng xuống, khiến cả người nàng dán sát lên lồng ngực cứng như đá của ngài, sau đó Mộ Dung Cảnh nhanh chóng lật người, đè nàng xuống dưới thân người mình một cách hoàn mỹ. Khi gò má áp vào phần ngực của nàng, hơi thở ấm áp của ngài lập tức kích thích mỗi tế bào trên cơ thể Thẩm Tố Nhi.

Cảm giác ấm áp truyền tới…

Mẹ ơi! Yêu nghiệt, ngài tuổi cẩu sao? Không ngờ còn đưa lưỡi liếm cổ nàng nữa.

Hai gò má nàng cũng khó tránh được kiếp nạn.

“Dừng lại.” Nàng vội thét, “Ngài muốn phạm quy… hả?...” Mộ Dung Cảnh khựng lại, nhưng đôi môi vẫn cứ áp sát bờ môi nàng, mãi không chịu rời đi. Tiếp xúc thân mật như vậy tức thì nảy sinh một cảm giác kì diệu đồng thời truyền đi khắp cơ thể, khiến nàng có chút thất thần. Đang định đưa lời mắng nhiếc, môi vừa mấp máy, chiếc lưỡi của ngài đã dũng mãnh tiến tới, chặn nàng thành công. Thì ra khi nãy ngài bất động hoàn toàn không phải là nghe lời… mà là đang chờ thời cơ.

Thẩm Tố Nhi vội vã đẩy thân người của ngài ra, nhưng lại phát hiện ra ngài quá nặng. Đôi môi đang bị chặn kín, chỉ cần nàng mở miệng, ngài sẽ tiếp tục dùng lưỡi tấn công khiến nàng chẳng thể nào thốt ra một từ. Chiếc hôn của ngài đắm say mà cuồng nhiệt, bá đạo mà mạnh mẽ, hoàn toàn không cho nàng cơ hội hít thở…

Ngài hôn quá say đắm, hôn đến thất thần, khoảnh khắc đó khiến nàng có cơ hội quay mặt tránh đi. Lúc định hôn thêm lần nữa, liền bị bàn tay trắng nõn ngọc ngà ngăn lại. Nàng trợn mắt nhìn ngài, đưa lời cảnh cáo: “Ngài cứ thử hôn ta một lần nữa xem, coi như ngài đã phạm quy.” Lúc nãy còn chưa kịp nói hết lời đã bị chặn miệng, nàng quyết không thể thua thiệt thêm lần nữa.

Mộ Dung Cảnh chẳng mấy cam nguyện buông Thẩm Tố Nhi ra. Ánh mắt tràn đầy tà khí nhìn chằm chằm vào chiếc cổ của nàng.

Quỷ hút máu?

Trong đầu Thẩm Tố Nhi đột ngột hiện lên ba từ, bất giác khiến nàng ớn lạnh toàn thân, theo bản năng nàng đưa mắt nhìn vào hàm răng của Mộ Dung Cảnh… không biết liệu có biến thành răng sói?

Thấy Mộ Dung Cảnh đã chịu yên phận, nàng vội bò dậy, lặp lại quy tắc thêm lần nữa “Hoàng thượng, trong vòng một canh giờ, ngài phải hoàn toàn phục tùng theo sự sắp xếp của ta. Ta bảo ngài nói chuyện thì nói chuyện, bảo ngài ngồi thì ngài phải ngồi, bảo ngài nằm thì ngài không được đứng. Tóm lại không được làm bất cứ chuyện dư thừa nào. Bây giờ, ngài hãy dịch người vào một chút, nằm sát mép giường đi.” Nàng tiện miệng thốt ra một số yêu cầu khác.

“Là chuyện hợp lí trong hậu cung…”

Bỗng Thẩm Tố Nhi mỉm cười, vạch rõ mọi chân tướng “Ngài hãy nhìn kĩ xem chúng ta đang ở đâu? Trên giường, một hoàng đế cùng một hoàng hậu, cho dù có làm bất cứ chuyện gì, cũng đều coi là phu thê đang ân ái mặn nồng… hoàn toàn phù hợp với yêu cầu trong phạm vi hợp lí của hậu cung.”

“…”

Mộ Dung Cảnh mỉm cười tà ác, cũng không tranh luận thêm, bất ngờ tỏ ra cực kỳ nghe lời, nằm sát vào mép giường bên trong, Thẩm Tố Nhi cũng không lãng phí thêm thời gian, trói hai cổ tay trắng ngần của ngài vào khung giường chắc chắn, sau đó đưa lời nhắc nhở: “Hoàng thượng, trong một canh giờ giao hẹn, ngài không được tự giải thoát khỏi dây thừng này, nếu vi phạm, coi như ngài thua đấy.” Nàng vốn định xuống giường, nhưng để ý thấy ngài đang ăn mặc phong phanh, đột nhiên lương tâm cắn rứt liền vơ lấy chiếc chăn bông gần đó đắp lên cho ngài.

“Bàn tay nhỏ xinh của nàng ấm áp hơn chiếc chăn này nhiều…”

Thẩm Tố Nhi nhìn vào đôi mắt lãnh đạm như gió đông kia, hoàn toàn không cảm thấy chút ấm áp. Nàng thực muốn cho ngài nếm mùi đau khổ, nghĩ vậy nàng liền đáp ứng ước nguyện của ngài, kéo chiếc chăn bông ra, đưa bàn tay với mục đích không thuần khiết, cố tình lướt nhẹ qua lồng ngực của ngài, khẽ nhấn theo nhịp điệu.

Thân người Mộ Dung Cảnh bỗng nhiên nóng rực, ánh mắt tỏ ra tột cùng kinh ngạc.

“Ồ… hoàng hậu, lại đây, lại đây nào, chỉ nghĩ thôi đã thấy đắm say rồi…” Ngài xem ra đang đặc biệt hứng thú, chìm đắm trong cảm giác say mê. Có điều nhìn vào ánh mắt lãnh đạm, nàng biết ngài đang đùa cợt nàng.

Thẩm Tố Nhi mỉm cười quái dị, thời cơ chín muồi, nàng chuyển sang cách khác, dùng hai ngón tay nhéo một ít thịt… sau đó dứt khoát xoáy sang một bên, khiến Mộ Dung Cảnh đau đến há miệng, có điều ngài chẳng hề kêu lên tiếng nào.

“Nàng đã từng nói sẽ không động đến một sợi tóc của trẫm.”

“Thần thiếp không hề động đến tóc của ngài.”

“Nàng định giở trò sao?”

“Giở trò? Sẽ không động đến một sợi tóc của ngài. Hoàng thượng, ngài đọc thêm mấy lần nữa đi.” Nàng lấy hết dũng khí, cầm một lọn tóc của ngài lên, khiến ngài cau chặt đôi mày. Thẩm Tố Nhi cảm thấy vô cùng sảng khoái, nhớ lại lúc trước, ngài hay chọc ghẹo mình, giờ cảm giác đã dễ chịu hơn nhiều. Cho dù trong lòng không ngừng tự trách bản thân bỉ ổi vô sỉ, thế nhưng nàng phải giấu cảm xúc bản thân để đạt được mục đích.

“…”

Ánh mắt của Mộ Dung Cảnh càng lúc càng thâm trầm, nét mặt cũng càng lúc càng thêm kì lạ.

Nàng dám chơi chữ với ngài? Toàn thiên hạ này, chắc chỉ có mình nàng dám phạm thượng như vậy, lại còn gài bẫy ngài. Câu nói “Không động đến một sợi tóc của ngài”, cũng có thể hiểu theo nghĩa đen vốn có “Không động một sợi, còn những nơi khác hoàn toàn có thể tổn thương.”

Lúc này, nàng ngồi xuống bên cạnh ngài âm thầm suy tư, sau đó mỉm cười đưa lời dò thám “Thân thể của ngài có sợ buồn hay không?”

Mộ Dung Cảnh căng mắt nhìn nàng, đôi môi mím chặt, im lặng không nói, đoán chắc là đang tức giận vì bị nàng gài bẫy.

Nàng lại đưa lời hỏi, nhưng ngài vẫn chìm trong im lặng.

“Nói mau, đây là mệnh lệnh.”

“Thế nào được gọi là có buồn hay không?” Ngài tùy tiện hỏi lại một câu.

Nàng đưa một ngón tay khẽ nhấn lên ngực ngài, nhẫn nại giải thích “Chính là có ai đó chạm nhẹ vào người sẽ cảm thấy ngưa ngứa, buồn buồn… rất mẫn cảm, rất buồn cười đó.” Khi nói nàng có phần căng thẳng, bởi nàng biết có nhiều người trời sinh đã không sợ bị cù. Nếu ngài không sợ, vậy thì nàng có thể chuyển qua bước thứ hai.

Mộ Dung Cảnh vừa nghe, sắc mặt kì quái, có điều nhanh chóng phục hồi. Ngài hắng giọng đáp “Trẫm… không sợ.”

Thẩm Tố Nhi cau chặt đôi mày, nhìn gương mặt tuấn tú, âm thầm đo lường tính xác thực, theo lí mà nói, ngài nên nói là sợ, bởi vì nàng đã thử trên người Sơ Tuyết, vấn đề gen… chắc là không sai? “Thực sự không sợ sao? Để ta thử một cái xem?” Đôi tay bé nhỏ nhanh chóng len vào nách ngài.

Nàng còn chưa kịp động vào, Mộ Dung Cảnh đã thu người lại theo bản năng.

“Ha ha! Thì ra hoàng thượng cũng biết nói dối.” Thẩm Tố Nhi lại nói “Bây giờ ngài tự đầu hàng trước hay là thà chết chịu trận đến cùng?” Đôi mắt dịu dàng long lanh biết cười nhìn chăm chăm vào phần nách ngài. Do hai tay Mộ Dung Cảnh bị trói, nên phần nách lộ cả ra.

“Nàng đừng phí công sức nữa…” Bỗng Mộ Dung Cảnh khựng lại, khóe miệng khẽ co giật, khóe mắt co giật, cổ họng cũng khẽ giật theo, phải nói là toàn bộ cơ thể đang run lên… kèm theo nét mặt rất kì quái.

Bởi vì lúc này hai bàn tay nhỏ xinh đang không ngừng “khuấy” loạn xạ ở hai ổ nách của ngài.

Thế nhưng cho dù nhịn đến mức khuôn mặt đỏ bừng, Mộ Dung Cảnh cũng quyết không chịu cười thành tiếng.

Thẩm Tố Nhi mỉm cười giảo hoạt nói “Ngài đừng cố nhịn nữa, nhịn nhiều không khéo hỏng cả người đấy. Ngoan nào, cười đi.” Ngài rõ ràng có phản ứng, vậy mà thà chết không chịu cười. Nàng phải xem xem ngài có thể nhịn đến bao giờ. Thẩm Tố Nhi vừa tức giận nhưng cũng vừa khâm phục ngài. Khuôn mặt đỏ bừng bừng, Mộ Dung Cảnh nghiến răng nói “Coi như nàng có bản lĩnh.” Đôi mắt xinh xắn liếc xuống hai bàn chân trắng trẻo của ngài, mỉm cười đầy tà ý “Hoàng thượng… lòng bàn chân của ngài trắng quá.”

Mộ Dung Cảnh tà niệm mỉm cười, đáp lại “Tối nay, chỉ cần nàng thích, đừng nói là lòng bàn chân, cả tấm thân này đều là của nàng…” Đôi mắt Mộ Dung Cảnh lúc này tỏa ra thứ tình cảm còn ấm áp hơn cả lư hương trên bàn.

Thẩm Tố Nhi khẽ nhướng mày, thật không ngờ ngay cả khi mở miệng tán gái, ở ngài cũng tỏa ra phong phạm của một bậc đế vương. “Dáng vẻ ngài chịu ngược đãi, trông… quyến… rũ… chết… đi… được! May mà bản tiểu thư chỉ có hứng thú với hàng mới, những loại hàng dùng qua một lần, hai lần, hoặc n lần đều không có hứng thú. Ha ha, trông ngài phong độ ngời ngời, chắc không thể ít hơn n lần được nhỉ.”

“N có nghĩa là gì hả?” Ngài nghi hoặc cất tiếng hỏi.

“Rất nhiều.” Thẩm Tố Nhi thầm nghĩ, thi thoảng đưa lời giải thích cũng là điều nên làm.

Mộ Dung Cảnh nhướng mắt “Nàng dám chê bai trẫm?”

“Ha ha, đừng bàn chuyện này nữa…” Thẩm Tố Nhi quyết phớt lờ, đưa mắt nhìn khay bạc trên bàn, bật cười, sau đó dịu dàng nói “Ta nhớ trên bàn còn có dặt một chiếc lông vũ mềm mại, nhìn rất đẹp mắt.” Nói xong, nàng liền nhảy xuống giường nhanh chóng cầm chiếc lông vũ tới trước mặt Mộ Dung Cảnh.

Mộ Dung Cảnh nghiến răng. Ngài giờ đã hiểu ra mọi chuyện.

Quả nhiên…

Nàng cầm chiếc lông vũ đó khẽ lướt qua lòng bàn chân ngài.

Cảm giác buồn buồn, ngưa ngứa cứ truyền lên hết đợt này đến đợt khác, Mộ Dung Cảnh với làn da mẫn cảm cũng theo phản xạ tự nhiên co chân lại, né tránh. Ngài chống bàn chân xuống giường, cọ cọ vài lần để xua đi cảm giác buồn ngứa. Ngài không sợ máu chảy, không sợ đao đâm, thế nhưng chỉ có một thứ duy nhất… thực đúng là khắc tinh.

“Hoàng thượng, mời ngài duỗi thẳng chân ra.” Cả người nàng lúc này tỏa ra khí chất dịu dàng quái dị.

Mộ Dung Cảnh đưa mắt nhìn Thẩm Tố Nhi, dường như muốn nuốt trọn nàng vào bụng. Bởi ngài không phát ra bất cứ tín hiệu nguy hiểm nào, nên nàng quyết định phớt lờ hết biểu hiện trên khuôn mặt ngài lúc này.

“Đếm đến ba, hoàng thượng không làm theo, coi như tự nhận thua. Một… hai…” Thẩm Tố Nhi đếm bằng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời mình, thế nhưng vẫn chẳng nhanh bằng Mộ Dung Cảnh.

Hành động đó khiến nàng không khỏi bật cười.

Nàng không để tốn thêm thời gian, dùng một tay nắm lấy cổ chân Mộ Dung Cảnh, tay còn lại cầm chiếc lông vũ bắt đầu “hành hình”. Ban đầu Mộ Dung Cảnh còn có thể chịu đựng, dần dần, mức độ rung động của thân người càng lúc càng lớn, co giật muốn vẫy ra. Còn Thẩm Tố Nhi thì nắm chuẩn thời cơ tiến hành tâm kế.

“Ha ha!... Đừng làm nữa… ha ha!” Tiếng cười rốt cuộc đã vang lên.

“Thế này đã được coi là bật cười thành tiếng, vui vẻ trong lòng chưa?” Nàng vội vã hỏi, nhưng chẳng nghe được câu trả lời hài lòng.

“Không tính! Ha ha… ha ha…” Ngài không chịu thừa nhận, cứ tiếp tục như vậy, nàng hỏi liên tục mười mấy lần, ngài vẫn một mực phủ nhận, cho dù bật cười lớn tiếng, cho dù nước mắt trào mi, cũng quyết không chịu khuất phục.

Thẩm Tố Nhi nở nụ cười kì quái. Chỉ dùng mỗi chiêu thức cù thế này hoàn toàn không thể bắt ngài thừa nhận đã thua. Thế nhưng chiêu này vẫn còn một tuyệt chiêu biến tướng khác. Tuyệt chiêu khá đơn giản, chỉ cần lợi dụng nguyên lí phản xạ có điều kiện mà thôi.

Chỉ cần kéo dài thời gian, phản xạ có điều kiện sẽ được thành lập rồi ghi rõ trong đại não.

Và nàng không hề đoán sai, Mộ Dung Cảnh thực sự đã hất chân tránh né, khiến Thẩm Tố Nhi suýt chút nữa bị đá xuống giường, may mà nàng tránh kịp.

Ha ha! Nàng bật cười lớn tiếng, cuối cùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, vứt chiếc lông vũ sang một bên, đưa lời hỏi: “Hoàng thượng, ngài phản kháng lại rồi?”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì coi như ngài đã nhận thua.” Nụ cười thắng lợi nở rộ trên khuôn mặt.

“Không tính! Nàng nhìn cây hương phía sau mình đi.” Mộ Dung Cảnh mỉm cười, trong lòng không khỏi bội phục người phụ nữ ghê gớm, thông minh tuyệt đỉnh, tâm tư rất kín kẽ trước mặt. Quyền quyết định thắng thua vốn dĩ nằm trong tay ngài, thật không ngờ nàng lại dùng trí để mà xoay chuyển. Tối nay cho dù bị thua, ngài cũng tâm phục khẩu phục.

Chỉ có điều, núi cao còn có núi cao hơn, ngài sẽ không dễ dàng để nàng thắng.

Khi Thẩm Tố Nhi quay đầu lại, thấy cây hương đã tắt, nàng thực muốn đâm đầu vào tường. Hương tắt rồi, cũng kịp thời quá chứ? Theo lí mà nói, ba cây hương cháy hết, nàng mặt dày lên tiếng “Hoàng thượng, bây giờ không cần dùng hương nữa… chúng ta dẫu sao vẫn chưa qua một canh giờ.”

“Nếu như trẫm nói giờ hợi đã qua rồi thì sao?”

Nghe câu nói của Mộ Dung Cảnh, Thẩm Tố Nhi tức muốn chết, bất lực lên tiếng: “Này, lời nói khi nãy, ngài cứ coi như ta nói bừa đi, để ta điểm hương lại.” Nàng nhanh chóng thắp thêm một cây hương mới, cắm vào bát.

Nàng đứng đó, để mùi hương thoang thoảng truyền tới, khiến đầu óc tỉnh táo hơn nhiều. Nàng đưa mắt nhìn Mộ Dung Cảnh trên giường, nét mặt phức tạp khó đoán. Bất giác nàng đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn về Mộ Dung Cảnh, thân là đế vương, không ngờ vì một lời hứa, không ngại đặt tôn nghiêm sang một bên, chịu đựng một người phụ nữ làm bừa trên người mình. Thực sự không dễ chút nào.

Trước kia, có lẽ nàng đã quá coi thường ngài. Thẩm Tố Nhi từ từ bước tới bàn trà, rót cho mình một ly.

Khoảnh khắc, nàng do dự không biết nên làm thế nào cho phải.

Tối nay, nàng vẫn còn một tuyệt chiêu chưa tung ra, nhưng đó là hạ sách, chưa đến thời điểm thích hợp, nàng không thể dùng đến nó. Bởi một khi đã sử dụng, rất có thể sẽ để lại hậu họa cho bản thân, lại kéo thêm nhiều phiền phức lớn. Thế nhưng nếu để thua, đánh mất cả cuộc đời sau này thì nàng sẽ phải chết già trong thâm cung này mất.

Không khí trong tẩm thất có phần kì dị.

Nàng nhìn Mộ Dung Cảnh hai tay đã bị trói chặt, đang nhắm mắt dưỡng thần. Lẽ nào lúc nãy ngài đã cười quá mệt? Ban đầu thấy vậy nàng không mấy để tâm, sau cùng bỗng sinh nghi.

Khuôn mặt Mộ Dung Cảnh càng lúc càng bình tĩnh, giống như một người đang chìm sâu trong giấc ngủ vậy.

Nàng nghi ngờ tiến lại gần, đẩy nhẹ thân người ngài. Không động tĩnh? Chết rồi?

“Hoàng thượng?” Nàng thử gọi một câu. Không phản ứng? Nàng nhặt chiếc lông vũ dưới đất lên, khẽ lướt qua lòng bàn chân ngài. Thất kinh! Hoàn toàn không phản ứng? Nàng lay mạnh thân ngài gọi: “Tỉnh lại đi! Này, hoàng thượng, tỉnh lại đi… cháy rồi! Đừng ngủ nữa.” Thế nhưng, hoàn toàn không hề có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy ngài sẽ tỉnh lại.

“Có chuyện gì thế này? Hôn mê rồi sao… không thể nào, mình vẫn chưa ngược đãi ngài mà. Chuyện này… phải đi hỏi người khác? Thế nhưng hỏi ai? Hả…” Chỉ suy nghĩ thôi chứ nàng không dám hành động, những chuyện mất mặt thế này, chỉ nên giữ bí mật giữa hai người, không thể để kẻ thứ ba biết được. Nếu để người ngoài nhìn thấy cảnh này, để Mộ Dung Cảnh biết được… khả năng giết người diệt khẩu rất cao.

Đến lúc đó, nàng đừng mong có cơ hội sống tiếp.

Nửa tuần hương sắp trôi qua, nàng vô cùng lo lắng, gần như đã dùng đủ mọi biện pháp mà vẫn không khiến Mộ Dung Cảnh tỉnh lại. Thời gian trôi đi quá nửa, nàng nhìn Mộ Dung Cảnh đang ngủ ngon trên giường, trong lòng không ngừng hỏi tại sao lại như vậy? Có phải là… bỗng, nàng hiểu ra mọi chuyện, đây là cách né tránh ngược đãi của ngài.

Những nhân vật khó dây như ngài tuyệt đối không bao giờ ngoan ngoãn để nàng ngược đãi.

Nếu cứ để ngài nằm đó ngủ hết một canh giờ, vậy thì chẳng phải ngài sẽ thắng sao? Đáng ghét! Nàng càng nghĩ lại càng thấy chuyện này bất lợi cho bản thân. Thế nhưng… lẽ nào đây chính là chiêu thức nén khí ngồi thiền của những người biết võ công, chìm vào cảnh giới quên mình… Nàng cúi mặt, đầy nghi hoặc.

Có dùng hay không? Chiêu thức sau cùng…

Bàn tay bé nhỏ nắm chặt lấy chiếc lông vũ, không ngừng phe phẩy, đôi mắt dịu dàng bỗng trở nên bất lực, thì thầm đưa lời xin lỗi: “Hoàng thượng, đắc tội nhé, hi vọng chuyện hôm nay, ngài đừng để bụng.” Chiếc lông vũ xinh đẹp khẽ lướt qua khuôn mặt tuấn tú, từ đôi mắt tuyệt đẹp, chiếc mũi cao thẳng, gò má hoàn mỹ cho đến đôi môi đỏ thắm, từ từ tiến xuống cổ.

Nàng thận trọng từng chi tiết, nhẹ nhàng mà mềm mại.

Nàng rất dịu dàng mà nghiêm túc. Bàn tay mềm mại đưa vào bên trong y phục của ngài không ngừng lướt qua lồng ngực, vẽ từng vòng quanh hai núm tròn trên ngực, từ từ thăm thú hết nửa trên săn chắc của ngài.

Đôi mắt đan phụng tuyệt đẹp sáng bừng hứng khởi.

Nàng trợn mắt nhìn lồng ngực hoàn mỹ, lẩm bẩm “Không ngờ lại chất như vậy…”

Dần dần, Thẩm Tố Nhi nhìn thấy đôi bờ mi của Mộ Dung Cảnh khẽ lay động, dù chỉ là phản ứng rất nhẹ, rất khẽ. Khóe miệng xinh đẹp của nàng cong lên, đột nhiên ghé sát lại, đặt miệng bên tai Mộ Dung Cảnh phù phù thổi khí nóng: “Bảo bối, đến giờ thức dậy rồi.” Giọng nói mê hoặc, câu dẫn. Thẩm Tố Nhi vừa buồn cười vừa bực bội, nàng cảm thấy bản thân lúc này chẳng khác nào phường vô lại.

Không động tĩnh. Xem ra ngài quyết không chịu khuất phục.

“Hoàng thương, ngài xứng đáng nhận giải ảnh đế Oscar đấy.” Vẫn còn giả vờ? Đôi mắt Thẩm Tố Nhi chìm trong tuyệt vọng, thực muốn nhéo mạnh vài cái lên khuôn mặt tuấn tú. Lúc nãy nàng rõ ràng nhìn thấy khóe miệng Mộ Dung Cảnh nhếch lên, dù rằng cái nhếch miệng đó nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, thế nhưng nàng đoán chắc mình không hề hoa mắt. Nàng không ngờ, ngài lại khó chơi như vậy.

Nàng quay đầu nhìn lại, cây hương thứ hai đã cháy hết.

Cứ tiếp tục kéo dài thế này không phải là cách, bỗng nàng vứt chiếc lông vũ trong tay sang một bên, dường như đã hạ quyết tâm: “Hoàng thượng, thần thiếp đếm đến ba, ngài vẫn không chịu thức dậy thì đừng có trách thần thiếp ác…” Hình như có chuyện gì đó vô cùng xấu sắp xảy ra.

“Một.” Nàng bắt đầu đêm.

“…” Ngài phớt lờ?

“Hai.” Nàng ngừng lại, sau đó kéo dài đếm tiếng thứ hai.

Thế nhưng, nàng mãi không đếm tiếng thứ ba, chỉ than một tiếng “Thần thiếp đi điểm hương trước đã.”

Nàng châm cây hương sau cùng, rồi nhẹ cắm vào bát hương.

Ba cây hương cháy hết là kết thúc một canh giờ giao ước, tính theo thời hiện đại thì một cây hương tương đương với bốn mươi phút. Nàng ngược lại cảm thấy thời gian quá ngắn, thậm chí còn không đủ. Lúc Thẩm Tố Nhi quay lại phượng sàng, bỗng cảm thấy người mình nóng lên, đặc biệt là phần bụng, giống như có một ngọn lửa thiêu đốt bên trong, có gì đó không ổn?

“Đắc tội nhé, hoàng thượng…”

Thêm nửa tuần hương nữa trôi qua.

Khuôn mặt tuấn lãng của Mộ Dung Cảnh bỗng đỏ bừng lên, càng thêm tuyệt đẹp, càng thêm sáng chói, hơi thở của ngài dần trở nên gấp gáp, không còn đều đặn như trước. Hai tay đang bị trói lên thành giường, từ màu trắng chuyển sang màu đỏ máu.

Không ai biết được, lúc này ngài đang bị dày vò đến độ nào…

Đôi môi ngài truyền lại cảm giác ấm áp, mềm mại, hương thơm mê hồn dịu nhẹ của nàng tràn ngập trong cánh mũi, rất gần, rất gần… Chiếc hôn của nàng nhẹ nhàng, mềm mại mang theo tiết tấu tuyệt diệu mà không che giấu được những đắm say lòng người. Thẩm Tố Nhi liên tục nghịch ngợm đôi môi ngài, cắn yêu rồi lại hôn nhẹ, chiếc lưỡi bé xinh thi thoảng nhả múc trên bờ môi. Chốc chốc lại chọc ghẹo, nhấn lưỡi lên đôi môi đó. Thế nhưng đúng vào lúc Mộ Dung Cảnh đắm chìm trong mê say, hứng khởi thì nàng lại rời sang, để ngài khó chịu. Mộ Dung Cảnh âm thầm kêu khổ, trong lòng trào dâng cảm giác mong chờ và cả niềm hứng khởi khó lòng áp chế nổi.

Mộ Dung Cảnh không thể chết dưới chiếc hôn của nàng…

Thân thể ngài càng lúc càng khác thường, cảm giác đó trào dâng liên hồi.

Không đủ! Thứ nàng cho mãi vẫn không thể đủ được.

Chỉ là, ngài không thể thua… chỉ cần còn chút lí trí sau cùng, ngài quyết không thể thua được. Đó là niềm kiêu hãnh, ngài không dễ dàng từ bỏ. Cho dù người đó là nàng… thế nhưng… nếu người đó là nàng…

Đúng như kì vọng, hai bàn tay mềm mại đã dịu dàng lướt nhẹ trên người ngài, từ từ chuyển lên trên, bất cứ nơi nào đôi tay đó lướt qua đều như bị châm lửa, nóng rực khó cưỡng…

Chiếc hôn của nàng càng lúc càng sâu, chiếc lưỡi đùa nghịch trên môi, thậm chí còn định tách hai cánh môi đó ra…

“Hoàng thượng… mở miệng… nào…” Lời nói dịu dàng, vô cùng quyến rũ, đặc biệt là thân người bé nhỏ, dẻo như không xương ở phía trên thân thể cường tráng của ngài, hương thơm dịu nhẹ như hoa làn trần ngập cả khuôn mặt. Ngài theo bản năng muốn phối hợp với nàng.

Khốn khổ! Còn khốn khổ hơn cả lúc nãy.

Trong lòng ngài âm thầm nhẫn nhịn. Lần đầu tiên ngài muốn khóc mà không có nước mắt.

Muốn cắn nàng một cái, thế nhưng lại không muốn để nàng đắc thắng dễ dàng.

Mục đích của Thẩm Tố Nhi lúc này chính là bắt ngài phải tỉnh lại. Nếu ngài cứ tĩnh lặng, phải chăng nàng sẽ làm như vậy mãi? Mộ Dung Cảnh thầm than, hành động của nàng khiến ngài vừa yêu vừa hận, nàng thậm chí còn sử dụng cả những thứ cấm kị, vô sỉ mà hạ lưu. Thế nhưng trong lòng ngài không thể không thừa nhận, những chiêu này có tác dụng nhất, đồng thời khiến cho ngài khó lòng nhẫn nhịn.

Bởi vì ngay bản thân ngài cũng không hề nhớ tới nhược điểm này của bản thân…

Trước những hành động thân mật cùng chiếc hôn say đắm của nàng, thân thể ngài có những thay đổi lạ thường.

Sau một hồi thưởng thức đôi môi ngài, người phụ nữ xấu xa này lại chuyển sang những nơi khác, thi thoảng cắn vành tai, ngậm mãi không chịu nhả, chiếc lưỡi tà ác không ngừng vẽ vòng tròn trên đó… Mộ Dung Cảnh ban đầu còn giữ được mấy phần lí trí, dần dần, niềm khoái cảm kì lạ khiến thân thể ngài phản ứng dữ dội.

Hết trận này đến trận khác, hết đợt này đến đợt khác.

Khiến người ta luyến lưu, say đắm… cho dù chết trong giây phút này cũng cam.

“Ừm… hoàng thượng… ta muốn có ngài…” Hơi thở đến từ thiên đường, khiến cả người ngài bay bổng lên chín tầng mây. Chiếc hôn của Thẩm Tố Nhi dần chuyển xuống cổ, xương quai xanh, lồng ngực, sau đó là hai núm nhô lên ở lồng ngực Mộ Dung Cảnh. Động tác đều đặn nhịp nhàng, vừa hay khơi dậy dục vọng nguyên thủy nhất trong ngài…

Mộ Dung Cảnh cảm nhận rất rõ ngọn lửa trong cơ thể mình đã bị nàng châm lên. Ngọn lửa không ngừng lan rộng, càng ngày càng rực rỡ, Mộ Dung Cảnh bắt đầu cảm thấy nơi nào đó dần dần nhói đau. Đúng lúc này, bàn tay bé nhỏ tà ác của nàng di lên khuôn bụng rắn chắc của ngài, khẽ sờ, dừng lại, sau đó len vào trong quần, không hề ngừng lại…

Đột nhiên, Mộ Dung Cảnh trợn trừng đôi mắt.

Đôi mắt ngài lúc này đỏ quạu vì dục vọng bị khơi dậy mãnh liệt, ngài nhìn chăm chăm vào người phụ nữ đang nằm trên cơ thể mình.

Nàng rõ ràng vẫn mặc y phục đầy đủ, tại sao lại giống như một yêu tinh quyến rũ thế chứ? Khuôn mặt tuyệt mỹ ửng hồng nở nụ cười tà ác, khiến ngài thực muốn nuốt trôi nàng vào bụng để trừng phạt nàng một cách đích đáng…

Thẩm Tố Nhi tinh quái nhìn ngài, tuy rằng đã thôi không hôn nữa, thế nhưng đôi bàn tay mềm mại vẫn không ngừng hoạt động… nàng đang nắm được nhược điểm chí mạng nhất của ngài.

Từng trận khoái cảm liên tiếp ập tới khiến chút lí trí sau cùng của ngài tan biến. Rốt cuộc, ngài không nhẫn nhịn được, khẽ rên thành tiếng…

“Bảo bối, ngài cảm thấy vui không? Nói rằng đã bật cười thành tiếng, vui vẻ trong lòng đi, ta sẽ cho ngài thứ ngài muốn…” Nàng đột nhiên hôn lên cổ ngài, rồi cắn nhẹ một cái.

“Ừm…” Cảm giác sung sướng truyền đi khắp cơ thể, vào thời khắc quan trọng, đúng vào lúc ngài tưởng đã lên được thiên đường, chẳng thể che giấu được vui sướng trong lòng… Thẩm Tố Nhi đột nhiên ngừng động tác kia lại.

“Nàng dám dừng lại trẫm giết chết nàng.” Đôi mắt của ngài tuôn trào dục vọng đáng sợ, mê li mà khát khao, dùng chút lí trí sau cùng, ngài liếc mắt nhìn qua bát hương bên cạnh… Ngài không muốn để nàng đạt được mục đích, lại cần phải giải quyết nàng gấp.

“Ừm… ngài nỡ lòng xuống tay?” Cảm giác đắm say, động hồn khó miêu tả bằng từ ngữ.

Thẩm Tố Nhi như con rắn trên thân người ngài, bàn tay lại tiếp tục ‘gây tội ác’.

“Hoàng thượng, mau nói… mau nói mình đã bật cười thành tiếng, vui vẻ trong lòng… đi…” Vào những lúc quan trọng thế này, nàng vẫn còn cố ý thoát ra một tiếng rên mê hoặc, giống như thứ thuốc kích thích mạnh, khiến toàn thân Mộ Dung Cảnh muốn nổ tung.

Nàng ban phát cho ngài chút khoái cảm, rồi cảm giác khoái cảm tấn công mãnh liệt vào phần ngực của Mộ Dung Cảnh, khiến ngài chẳng thể nào chống đỡ nổi.

“Chết tiệt… không được phép dừng lại…” Giọng nói mềm mại pha chút cầu cạnh.

“Được… ta sẽ không dừng lại, thế nhưng ngài chẳng ngoan gì cả…”

“Ngoan… ta đã… ừm… bật cười thành tiếng… ưm, vui vẻ trong lòng rồi…” Mộ Dung Cảnh bất giác lay động, cả người hứng khởi lạ thường, cầu cạnh Thẩm Tố Nhi ban phát cho mình thêm chút khoái cảm. Thân thể khát khao đến mức sắp nổ tung của ngài cần được cứu giúp…

“Nhận thua rồi sao? Hoàng thượng?” Vào những lúc thế này, nàng vẫn nhớ đến việc phải xác nhận mọi chuyện.

“Ta… đã nhận… nhận thua rồi… mau cho ta.” Hận! Ngài chỉ hận không thể cắn chết tiểu ác ma này.

“Được, tuân mệnh. Ta đến đây.” Thẩm Tố Nhi nhếch miệng lộ ra nụ cười tà ác. Trên thực tế, trái tim nàng cũng đang chịu nỗi thống khổ tương tự, cảm giác nóng rực càng lúc càng mãnh liệt trong cơ thể là thứ gì chứ?

Chết rồi! Nàng gần như đã không thể kiềm chết được bản thân. Bàn tay mềm mại… đang gia tăng nhịp độ.

Mộ Dung Cảnh rên rỉ mạnh mẽ, tận hưởng mọi thứ, nhắm nghiên mắt lại, nét mặt tột cùng sung sướng. Đột nhiên, nàng khẽ hắng một tiếng, thân người khom xuống, vài giây sau dần dần yên tĩnh.

Lúc này, Thẩm Tố Nhi chẳng khác nào hồn ma, chẳng nói lời nào nhảy nhanh xuống giường, trước khi Mộ Dung Cảnh kịp định hồn, nàng lẩn nhanh ra khỏi cửa. Lúc Mộ Dung Cảnh mở mắt ra liền thấy bóng nàng biến mất khỏi tẩm thất. Ngài nở nụ cười tà ác, bên trong còn ẩn chứa cả phẫn nộ và lãnh đạm đáng sợ.

Không cần thiết bị trói thêm nữa.

Ngài khẽ nắm chặt, ‘phựt’ một tiếng, thành giường gãy đôi, thoát khỏi trói buộc, Mộ Dung Cảnh vội vã mặc y phục, đi giày, nhất định phải tìm cho được tiểu yêu tinh kia, đừng mong ngài bỏ qua cho nàng. Rất nhanh thôi, rồi sẽ đến lượt ngài đích thân dày vò nàng. Nhất định phải bắt nàng lên tiếng xin tha, nhất định phải bắt nàng ngoan ngoãn nằm trong vòng tay ngài mới được.

Chỉ tiếc, khi Mộ Dung Cảnh bước ra khỏi tẩm thất, đã không còn thấy bóng dáng nàng đâu nữa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.