Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Chương 42: Chương 42: Đổi phương thức khác




Tuy rằng Tiếu Tiếu nói như vậy, nhưng trong lòng Thích Vi Vi cũng không cảm thấy thoải mái, cô hiểu không thể gạt được cả đời, giả dối lúc nào cũng có thể bị vạch trần, thở dài nói: “Mình nghĩ, mình sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói với anh ấy, cuộc sống đúng là đôi khi cũng cần nói dối, nhưng cũng có thành thật thẳng thắn, không phải sao?” “Vi Vi, không được nói, ngàn vạn lần đừng bao giờ nói, nếu anh ấy biết cậu từng phát sinh quan hệ với một người đàn ông khác, anh ấy có còn yêu cậu như vậy không? Đừng lấy hạnh phúc của chính mình ra mạo hiểm.” Đàm Tiếu Tiếu vội vàng ngăn cản.

“Ha ha.” Đột nhiên Thích Vi Vi nở nụ cười, nhẹ giọng nói thầm bên tai cô: “Mình nói cho cậu biết một bí mật, mình và người đàn ông kia, thật ra chưa từng phát sinh quan hệ gì cả.”

“Cái gì?” Đàm Tiếu Tiếu kinh ngạc nhìn cô.

“Giật mình như vậy làm gì? Có lẽ anh ta thất vọng khi nhìn thấy mình, đối với mình hoàn toàn không có hứng thú, mà mình cũng cố gắng dập tắc hứng thú của anh ta, qua ba tháng thì tất cả mọi chuyện đều xong xuôi.” Thích Vi Vi nói, cô đã sớm suy nghĩ đến chuyện này, cô nhất định phải bảo vệ sự trong sạch của mình bằng mọi giá.

“Thật không?” Đàm Tiếu Tiếu tỏ vẻ hoài nghi, nhưng không muốn làm cho cô mất hứng, mở miệng chúc mừng: “Hy vọng cậu thành công.”

“Cám ơn cậu, đêm nay mình sẽ về sớm, tất cả mọi chuyện trông cậy vào cậu.” Thích Vi Vi ôm cô một cái.

“Chúng ta là bạn bè mà cám ơn cái gì………”

**********************************

Văn phòng tổng tài Uông thị.

“Hạo Thiên, vừa rồi hợp tác thành công với Lôi thị, thế nào? Đêm nay đi quán bar chúc mừng môt chút chứ?” Sở Thiên Lỗi ngồi đối diện anh, vui vẻ nói.

“Cậu đi đi, tôi không đi.” Uông Hạo Thiên lắc đầu nói.

“Cậu không đi? Tại sao?” Sở Thiên Lỗi khó hiểu nhìn anh, hiếm khi nào thấy anh vắng mặt trong các cuộc vui.

“Trên người tôi có vết thương, không thích hợp uống rượu.” Uông Hạo Thiên nói.

“Cậu bị thương? Bị khi nào? Tại sao lại bị thương?” Sở Thiên Lỗi nhìn anh, tại sao mình không biết vậy? Rõ ràng đêm qua còn khỏe mạnh lắm mà, tại sao hôm nay lại đột nhiên bị thương?

“Bị Thích Vi Vi đâm bị thương, suýt chút nữa là cậu không còn nhìn thấy tôi đó.” Uông Hạo Thiên nói quá thêm một chút.

“Cô ấy giết cậu?” Trước mắt Sở Thiên Lỗi hiện lên bộ dáng gầy yếu của cô, cười cười nói: “Có phải cậu chọc giận cô ấy không?” Thêm nữa, có nói gì anh cũng hoàn toàn không tin cô ấy lại giết người, vả lại cậu ấy vẫn bình an vô sự ngồi đây đấy thôi.

“Tôi chỉ hôn cô ta một chút.” Nghĩ vậy, trong lòng Uông Hạo Thiên còn có chút không thoải mái, cô thật chỉ vì một nụ hôn mà đâm mình bị thương, có điều, khi nghĩ đến đó là nụ hôn đầu tiên của cô, trong lòng liền bình thường trở lại.

“Chỉ hôn có một chút?” Sở Thiên Lỗi hiển nhiên không tin: “Thân thể cô ấy không phải là của cậu sao? Tại sao lại quan tâm đến một nụ hôn?”

“Cậu đừng có quên, tôi hoàn toàn không muốn cô ta.” Uông Hạo Thiên liếc Sở Thiên Lỗi một cái, tuy vậy nhưng hiện tại anh có một chút lo lắng.

Nhìn dáng vẻ của anh không giống như đang nói dối, lúc này mới quan tâm hỏi: “Vậy vết thương trên người cậu thế nào? Có nặng lắm không?”

“Không có việc gì, đâm vào ngực của tôi, nhưng sức lực của cô ta có hạn, vả lại bác sĩ đã khử trùng và băng bó rồi.”

“Ừm, vậy cậu cứ như vậy mà buông tha cho cô ấy sao? Không truy cứu trách nhiệm hình sự à?” Sở Thiên Lỗi cười hỏi, như vậy thật không giống tác phong của anh chút nào.

“Đương nhiên là sẽ không buông tha cho cô ta dễ dàng như vậy, chỉ là…… tôi sẽ đổi loại phương thức truy cứu trách nhiệm cô ta.” Uông Hạo Thiên vừa nói vừa chuyển động ghế dựa, một ngày nào đó, anh sẽ làm cho cô phải ngoan ngoãn vâng lời.

“Hạo Thiên à, cậu đùa nhưng đừng để mọi chuyện đi quá xa, nói thế nào thì người ta cũng chỉ là một cô gái trẻ chưa hiểu sự đời.” Sở Thiên Lỗi khuyên nhủ.

“Thiên Lỗi, tại sao cậu cứ luôn miệng nói giúp cho cô ta vậy? Chuyện này thật không giống tác phong luật sư của cậu nha.” Uông Hạo Thiên nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.

“Làm ơn đi, tôi là luật sư, nhưng tôi cũng là con người, tôi cũng có trái tim biết thông cảm, chẳng qua là tôi đồng tình với cảnh ngộ của cô ấy mà thôi.” Sở Thiên Lỗi nhìn anh, sau đó đứng dậy nói: “Nếu tối nay cậu không đi, vậy tôi đi cùng người khác.”

“Đi đi.” Uông Hạo Thiên gật gật đầu, anh tin là trêu đùa cô thì thú vị hơn nhiều so với việc đi xã giao bên ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.