Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Chương 140: Chương 140: Đứa bé là con ai?




Là một số điện thoại lạ, Hoàng Thiên Tứ định từ chối nhưng suy nghĩ một chút lại thôi, có khi là điện thoại của khách hành gọi, “Xin chào!”

“Chào cậu, xin hỏi cậu có phải là Hoàng Thiên Tứ không?” Điện thoại truyền tới giọng nói đầy lo lắng.

“Là tôi, xin hỏi ông là?”

“Tôi là bác sĩ Triệu, cậu nhanh chóng đến bệnh viện, bệnh viện muốn làm một cuộc kiểm tra toàn diện cho cậu.”

“Kiểm tra? Tại sao?” Hoàng Thiên Tứ ngây ngẩn cả người, không phải chẩn đoán chính xác rồi sao? Không lẽ mình lại có chuyện gì nữa sao?

“Cậu Hoàng, chúng tôi thành thật xin lỗi cậu. Kết quả báo cáo của cậu có thể là bị sai. Bệnh viện có hai bệnh nhân tên Hoàng Thiên Tứ, người đó theo kết quả là bị đau thắt cơ tim, bởi vì sức khoẻ thấy không tốt nên đến bệnh viện kiểm tra mới phát hiện là ung thư giai đoạn cuối...”

Lời bác sĩ còn chưa nói xong Hoàng Thiên Tứ ngây ngẩn hơn nửa ngày mới lại có phản ứng nhưng mà là chạy đi về phía dưới lầu.

Làm một loạt những kiểm tra sơ bộ anh vẫn còn không yên, đầy lo lắng ngồi chờ ở ghế. Liệu rằng người đến sẽ mang anh từ địa ngục cứu ra hay lại đánh anh trở lại địa ngục đây.

Bác sĩ cầm phim vừa lấy ra đi tới, anh khẩn trương hỏi: “Bác sĩ, tôi thế nào?”

“Cậu Hoàng, thành thật xin lỗi cậu.” Bác sĩ xin lỗi anh. “ Căn cứ kết quả chụp X quang, cùng với kết quả kiểm tra sơ bộ, có thể khẳng định bệnh viện chúng tôi sai rồi. Sức khỏe của cậu rất khoẻ mạnh, đột nhiên đau đớn là do đau thắt cơ tim, chỉ cần cẩn thận và nghỉ ngơi thật tốt là có thể. Đã khiến cậu bị ảnh hưởng nghiêm trọng, bệnh viện chúng tôi sẽ xin lỗi và bồi thường thoả đáng cho cậu.”

Câu nói tiếp theo anh nghe có chút không rõ ràng lắm. Anh chỉ biết thật sự là anh không mắc bệnh nan y, tâm tình kích động đến mức không thể dùng bất kỳ ngôn ngữ có thể diễn tả được. Hiện tại, anh thậm chí có chút không tin được, giữ chặt tay bác sĩ: “Bác sĩ, ông chắc chắn, chắc chắn phải không?” Bản thân anh cũng đã trải qua đả kích không thể gượng dậy thế này.

“90% là chính xác. Nhưng để đề phòng ngoài ý muốn thì nên chờ vài ngày sau có kết quả chính thức. Nhưng sẽ không có vấn đề gì đâu.” Bác sĩ nói, kết quả có thể nói là chính xác chẳng qua muốn cùng các bác sĩ khác xác thực một chút, không muốn phạm sai lầm lần nữa.

“Cám ơn, cám ơn.” Hoàng Thiên Tứ cảm kích đến khóc lớn lên. Loại nước mắt này chỉ sợ không có nhiều người như anh, có thể trải qua giờ phút sinh tử mà vẫn tốt, vẫn sống lại.

“Đều là chúng tôi làm sai. Mong cậu bỏ qua.”

“Không có gì, nhưng mà chừng nào tôi mới có thể đến lấy kết quả?”

“Cậu Hoàng cứ thong thả, khi nào có kết quả tôi sẽ gọi cho cậu trước tiên.”

Sau khi rời khỏi bệnh viện Hoàng Thiên Tứ cảm thấy rất thoải mái, tảng đá đè nặng trong ngực cũng biến mất. Vô thức anh lấy điện thoại ra, muốn gọi nói cho Vi Vi biết. Không được, hay là chờ vài ngày nữa có kết quả cụ thể, lỡ mà có chuyện gì, anh không thể giúp cô vui vẻ mà càng làm cô phải suy nghĩ thêm.

*****************

Thích Vi Vi ngồi trong công viên nhìn mấy đứa trẻ đáng yêu đang chơi đùa, khoé môi bất giác nở nụ cười. Cô phải sinh đứa bé này vì nó là con của anh và cô. Nhưng, cô phải nói sao với mẹ đây, mẹ nhất định sẽ không đồng ý, cô chỉ có thể gạt mẹ nhất thời mà thôi, nhưng cùng đành vậy.

Trên bàn cơm.

“Vi Vi, ăn chút thịt đi, gần đây thấy con ốm đi, có phải là vì tìm việc làm mà mệt hay không ? Không nên gấp gáp biết không.” Bà Thích gắp một miếng thịt đặt vào chén của cô.

“Con biết rồi mẹ.” Thích Vi Vi vui vẻ đưa thịt lên cắn, thật sự là cô không muốn ăn nhưng không thể phun ra, đành phải ép mình đặt ở trong miệng, cô cảm thấy có một cảm giác ghê tởm từ trong dạ dày vọt tới cuống họng.

Cô vội vàng chạy đến nhà vệ sinh nôn, cô ăn gì vào là đều nôn hết ra ngoài.

“Vi Vi, con làm sao vậy?” Bà Thích nhanh chóng đi vào.

“Mẹ, con không sao, do bao tử con không khoẻ thôi.” Cô lấy nước xúc miệng để che giấu.

Bà Thích nghi ngờ, nhìn thấy sắc mặc cô khó coi, bộ dáng lại như vậy căn bản không phải do bao tử không khoẻ, đột nhiên nắm tay cô hỏi: “Vi Vi, nói cho mẹ biết, con mang thai phải không?”

Á, Thích Vi Vi bị doạ mà sửng sốt, sắc mặt cứng lại, phủ nhận: “Không có đâu mẹ, mẹ nói gì vậy, sao con có thể mang thai.”

“Phải không? Vậy con đi với mẹ.” Sắc mặt Bà Thích khó coi, kéo tay cô ra ngoài.

“Mẹ, bỏ tay con ra, mẹ muốn dẫn con đi đâu?”Thích Vi Vi nắm chặt khung cửa.

“Bệnh viện.” Bà Thích nói, bà muốn biết rõ, cô có phải mang thai hay không.

Bệnh viện? Sắc mặt Thích Vi Vi trắng bệch, không thể không thừa nhận: “Mẹ, không cần, con mang thai.”

“Con ...” Bà Thích buông lỏng tay, kích động hỏi:“Nói cho mẹ biết là con ai? Có phải của Uông Hạo Thiên không? Lập tức bỏ đứa nhỏ, lập tức đi phá thai. Con không thể làm kẻ thứ ba, càng không thể mang thai.”

“Không, không phải anh ấy.” Thích Vi Vi sợ mẹ lôi kéo mình đi bệnh viện vội vàng phủ nhận.

“Không phải?” Bà Thích hiển nhiên không tin.

“Không phải, nếu là anh ấy, con sớm đã mang thai, nhưng con cùng anh ấy chia tay đã lâu rồi.”Thích Vi Vi ý đồ muốn mẹ tin mình.

“Được, nếu không phải, vậy là ai ? Nói cho mẹ biết, đứa bé là con ai?” Bà Thích nhìn cô, cho dù nói dối cô cũng phải nói ra là ai.

“ Là ...” Sau lưng Thích Vi Vi đổ mồ hôi lạnh, nếu không giải thích rõ ràng, mẹ nhất định sẽ bắt cô phá bỏ đứa nhỏ, đành phải kiên trì nói: “Là của anh Thiên Tứ.”

“Làm sao có thể là Thiên Tứ. Hai đứa căn bản không cùng một chỗ. Con muốn gạt mẹ phải không?”

“Mẹ, tin con. Là anh Thiên Tứ. Có một lần tụi con uống say, là lần đó. Anh Thiên Tứ cũng biết con mang thai, nên anh ấy muốn kết hôn sớm.” Thích Vi Vi khóc nói.

“Nếu hai đứa sắp kết hôn vì sao lại gạt mẹ? Vì cái gì con muốn gạt mẹ?” Bà Thích nhìn chằm chằm cô, bà không phải ngốc, vài câu nói dối không thể gạt bà.

“Là bởi vì con không biết có nên giữ lại đứa nhỏ này hay không. Con không biết có nên gả cho anh ấy hay không. Bởi vì ... bởi vì trong lòng con còn nghĩ đến Uông Hạo Thiên.” Cô biết, mình nói như vậy mẹ nói tin mình.

Bà Thích nhìn cô, không biết có nên tin hay không, suy nghĩ một chút lập tức nói: “Vi Vi, lập tức gọi cho Thiên Tứ, nói cậu ta lập tức lại đây.”

Sao lại là bây giờ, Thích Vi Vi bất an đứng lên, mẹ rốt cuộc là muốn làm gì.

Bây giờ phải nhanh gọi điện thoại.

Cô không còn cách nào khác, đành phải gọi điện thoại cho anh Thiên Tứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.