“Rầm rầm rầm…” Một tràng tiếng gõ cửa
kịch liệt làm cho Thích Vi Vi đang say ngủ bị đánh thức. Cô cố
sức mở mắt ra, không biết là ai gõ cửa sớm như thế này, gia
đình Cao Vĩ không phải đã rời đi sao. Sẽ là ai sớm như vậy đã
đến gõ cửa phòng mình chứ?!
Ngáp một cái rồi đứng dậy, vừa mở
cửa ra đã thấy khuôn mặt tiều tụy, phong trần mệt mỏi, lại
hết sức quen thuộc xuất hiện ở trước mặt của cô. Là anh, sao
lại có thể là anh, sao anh có thể tìm đến đây? Đôi mắt lập
tức trở nên ướt át.
Uông Hạo Thiên nhìn cô chằm chằm,
thấy sắc mặt cùng tinh thần của cô cũng không tệ lắm, lúc này mới cảm thấy yên tâm. Tuy nhiên phẫn nộ trong lòng bỗng nhiên
dâng trào, cô lại dám im hơi lặng tiếng bỏ đi, còn mang theo con
của mình, vừa định phát hỏa. Cô lại bổ nhào vào trong ngực
của anh, ở trên môi của anh hôn một cái, chỉ nói một câu “Em
rất nhớ anh.”
Một câu khiến cho lửa giận trong lòng anh nháy mắt tan thành mây khói, không đành lòng trách cứ cô,
nâng mặt cô lên liền hung hăng hôn xuống coi như là trừng phạt.
“Ưm …ưm…” Lời nói của Thích Vi Vi đều bị ngăn ở trong miệng. Kỳ thật cô muốn nói, muốn hôn thì vào
nhà hôn, không nên tiếp tục ở cửa phòng, người ta sẽ nhìn
thấy.
Uông Hạo Thiên dường như đọc được ý
nghĩ của cô, một mặt hôn cô một mặt đi đến phía giường trong
phòng, dùng chân đóng cửa lại.
Thích Vi Vi nhiệt tình đáp lại anh,
không gặp thời gian dài như vậy, thật sự rất nhớ anh, rất rất
nhớ anh, tham lam hút lấy hương vị độc hữu của anh.
Anh hôn có phần muốn ngừng mà không
được, hơn nữa bởi vì bao lâu nay chia ly rất thương nhớ mọi thứ
của cô, ôm cô ngã xuống giường, tay bắt đầu vuốt ve thân thể
mềm mại của cô.
Bị anh đụng chạm vào những nơi mẫn
cảm trên thân thể, cô nhịn không được run rẩy một chút, thở gấp liên tục, ánh mắt mê ly mang theo khát vọng, sắc mặt đỏ ửng
hàm chứa dục vọng.
Tay Uông Hạo Thiên lặng lẽ luồn vào
trong áo ngủ của cô, dây áo ngủ theo thân thể rơi xuống, anh rời đi môi của cô, hôn lên xương quai xanh sau đó hôn xuống một đường.
Thích Vi Vi dưới sự vuốt ve của anh
chỉ cảm thấy cả người vô lực, dục hỏa đốt người, tay không tự chủ ôm chặt lấy eo anh.
Khi anh tiến vào trong cô, khoảnh khắc này cô mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, muốn dừng lại
cũng không còn kịp nữa, ý loạn tình mê nói: “Anh chậm một
chút, cẩn thận cục cưng.”
Lúc này Uông Hạo Thiên mới đột nhiên
tỉnh táo lại, thả chậm động tác tận lực áp chế dục hỏa của chính mình, trở nên thật cẩn thận.
Trên mặt đất, quần áo hỗn độn một
đống, trong phòng nơi nơi tràn ngập mùi vị tình dục, còn có
tiếng thở gấp cùng tiếng hít thở ồ ồ.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Thích Vi
Vi mệt mỏi nằm ở trong lồng ngực anh, tóc mai đều bị mồ hôi
làm ướt, chờ hơi thở ổn định mới nhìn anh hỏi: “Sao anh biết
em ở đây?” Cô thật sự rất tò mò, sao anh lại tìm được mình.
Đôi mắt đen thâm thúy của Uông Hạo
Thiên lộ ra một tia nguy hiểm, lấy tay nâng người cô: “Chuyện này hẳn là anh hỏi em. Tại sao lại mang theo con của anh trốn đi,
cũng không nói với anh một tiếng, lại còn dám tắt điện
thoại?” Nghĩ đến những điều này anh liền đầy một bụng lửa
giận. Nếu không phải cô đang mang thai, thật muốn đánh cho cô một trận.
“Anh cũng nói là trốn đi, nếu trốn
đi thì sao lại còn nói cho anh biết.” Thích Vi Vi nhỏ giọng
nói, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, lập tức hỏi: “Ai nói cho
anh biết là em mang thai?” Cô vẫn luôn không hiểu được vấn đề
này.
“Em cảm thấy còn có thể là ai?” Uông Hạo Thiên trừng mắt nhìn cô một cái.
“Tiếu Tiếu sao?” Cô nghĩ tới nghĩ
lui, biết mình mang thai chỉ có mẹ, Thiên Tứ cùng với Tiếu
Tiếu. Mẹ cùng với Thiên Tứ hẳn là không có khả năng, tuy rằng
Tiếu Tiếu cũng rất không có khả năng nhưng mà cô không thể nghĩ được ai khác.
“Không phải.” Uông Hạo Thiên chuyển đề tài, nhìn chằm chằm cô: “Em đừng nói sang chuyện khác. Nói,
vì sao muốn mang con của anh đi gả cho người khác?”
“Em không biết là mình mang thai, lúc
ấy chỉ là thương hại Thiên Tứ.” Cô nhanh chóng trả lời, lúc
trước cũng chính là nghĩ như vậy.
“Phải không?” Uông Hạo Thiên nhìn chằm chằm cô. Lúc này cô còn dám lừa gạt mình.
“Đúng vậy.” Cô chột dạ cúi đầu, thật là, tại sao mình phải sợ anh chứ.
“Nói như vậy, lời Hoàng Thiên Tứ nói đều là giả.” Uông Hạo Thiên cố ý nói ra tên này.
“Thiên Tứ?” Thích Vi Vi giật mình nhìn anh.
“Anh ta nói, bởi vì mẹ của em muốn
em phá bỏ đứa bé cho nên em mới gạt bà. nói đứa bé là con
của anh ta.” Nói đến đây Uông Hạo Thiên vẫn cảm thấy tức giận,
lấy tay cốc đầu cô. “Em là đồ ngốc, vì sao em không đến tìm
anh?” Nếu cô đến tìm mình thì bây giờ tất cả chuyện này đều sẽ không xảy ra.
“Những điều này là do Thiên Tứ nói với anh sao?” Thích Vi Vi có chút không thể tin được.
“Đúng vậy. Nếu không phải ngày đó
anh ta nổi giận đùng đùng đến công ty đánh anh một trận, còn
lỡ miệng nói ra, có lẽ đến bây giờ anh vẫn chưa biết gì cả.
Em nói xem, anh nên trừng phạt em thế nào đây.” Uông Hạo Thiên
thật không biết nên yêu thương hay là nên phạt cô nữa.
“Thiên Tứ đến công ty đánh anh?” Thích Vi Vi trợn to mắt, chuyện này làm sao có thể.
“Biểu hiện của em như vậy là sao? Không tin sao?” Uông Hạo Thiên bất mãn nhìn cô.
“Không phải.” Cô lắc đầu. Nhất định
là do mình bỏ đi khiến cho Thiên Tứ phát điên lên, đem tức giận
phát tiết lên trên người anh, nên mới đi tìm anh tính sổ. Cả
đời này cô đã định trước nợ anh rất nhiều.
“Có điều may mắn là anh ta tới tìm
anh tính sổ mới làm cho anh biết được em mang thai, nếu không
khiến em một mình chịu khổ, thì cái gì anh cũng không biết. Vậy mà em còn muốn gả cho anh ta, thật sự là to gan lớn mật.” Giọng điệu Uông Hạo Tiên mang theo trách cứ, nhưng trong ánh mắt lại
hàm chứa đau lòng.
Lúc này Thích Vi Vi mới nhìn anh.
“Cho nên anh cùng Daisy ly hôn, phải không? Thế nhưng sao cô ấy lại có thể đồng ý, cô ấy đã từng nói bất kể như thế nào đều
sẽ không buông tay.”
“Đúng vậy, vốn dĩ phải ly hôn ngay
lúc đó. Chẳng qua trước tiên anh không thể để cho em cùng con
chịu tủi thân, anh muốn cho em một thân phận quang minh chính đại. Thật ra, Daisy đã chuẩn bị xong đơn ly hôn.” Uông Hạo Thiên nói,
quả thật là đối với Daisy tràn ngập cảm kích.
“Nhưng nếu như anh cứ ly hôn với Daisy
như vậy, cô ấy phải làm sao bây giờ?” Thích Vi Vi nghĩ, Daisy yêu anh như vậy, phải rời khỏi anh nhất định rất đau khổ.
“Chuyện đó không phải chuyện em cần
quan tâm, em chỉ cần chăm sóc tốt cho mình, cho con là được
rồi.” Uông Hạo Thiên nhìn cô, cô quan tâm có phải nhiều lắm
không, đã như vậy rồi còn có tâm tư đi quan tâm người khác.
“Em cùng con đều rất tốt.” Nhắc đến
cục cưng, vẻ mặt cô liền trở nên hạnh phúc. “Đúng rồi, sao anh
lại biết em ở đây?” Vấn đề này cô rất tò mò.
“Anh cũng không biết, là Thiên Lỗi cho anh địa chỉ cùng vé máy bay. Nghe được tin tức của em, anh
thật không có thời gian để ý, liền cầm vé máy bay chạy đến
đây. Bây giờ anh cũng rất thắc mắc tại sao cậu ta lại biết được tin tức của em.” Uông Hạo Thiên cũng rất tò mò.
“Gọi điện thoại hỏi thử xem.” Thích
Vi Vi nói, cô thật muốn biết thật ra anh ta có phép thần thông gì mà có thể biết được tin tức của cô.