Thích Vi Vi nhấp nhẹ ly rượu trong tay, mỉm cười nhìn anh, nói: “Uống ngon lắm, tôi có thể ăn vài thứ chứ?”
“Đương nhiên có thể, em muốn ăn cái gì? Anh lấy cho em.” Uông Hạo Thiên dẫn nàng đến bên bàn tiệc đứng.
Thích Vi Vi nhìn thấy trong tay anh cầm chén dĩa, trong mắt hiện lên một tia gian trá, lấy tay chỉ vào nhiều món khác nhau: “Tôi muốn ăn món này, tôi muốn ăn món kia, tôi còn muốn……….” Tay liên tục chỉ vào các món có trên bàn………..
Tuy rằng mỗi món chỉ lấy một ít, nhưng
cũng rất nhanh, chén dĩa trong tay Uông Hạo Thiên cũng đã tràn đầy,
trong lòng nghi hoặc, nhiều như vậy cô ấy ăn hết sao? Đưa chén dĩa cho
cô, nói: “Em ăn trước mấy thứ này, nếu không đủ anh sẽ đi lấy thêm.”
“Được, cám ơn.” Cô tiếp nhận chén dĩa, cố ý nhìn xem bốn phía, các công tử thiếu gia và bạn gái của họ ai nấy đều cực kỳ tao nhã, cái miệng nhỏ nhắn khi ăn không phát
ra một chút âm thanh, vừa ăn thức ăn trong dĩa khóe môi vừa nhếch lên
thành một cái độ cong, cô biết nên làm thế nào rồi! Hạ thấp bản thân
trước mặt bọn họ, để cho bọn họ xem cô diễn trò hay miễn phí.
Đem thức ăn nhét đầy miệng, cũng không
quan tâm đến việc nó có rơi xuống mặt đất hay là còn dính trên miệng,
một bên vừa ăn một bên còn không ngừng nói ô ô:“Ăn ngon, ăn ngon, ăn quá ngon a.” Cái kiểu ăn giống như bị bỏ đói đã lâu, cuối cùng khi nhìn thấy thức ăn thì hai mắt sáng như sao.
Hả? Những cô gái có mặt ở đây như mở
rộng tầm mắt, tất cả đều giật mình nhìn cô, cô ta có phải điên rồi hay
không? Hoàn toàn có thể không quan tâm đến hình tượng của bản thân như
vậy? Chẳng lẽ cô ta không muốn gả vào nhà giàu có sao?
Còn những người đàn ông thì không thể
tin được vào hai mắt của mình, cô gái này chính là do Uông Hạo Thiên
mang đến sao? Trời ạ, từ nơi nào mà anh ta tìm thấy một người như thế
này chứ?
Sở Thiên Lỗi nhìn cô, không thể thốt nên lời, chẳng lẽ cô ấy uống rượu sao?
Uông Hạo Thiên cau mày đứng ở một bên,
cô ta đang làm cái gì? Anh quyết định không tin đây là phản ứng chân
thật của cô. Chẳng lẽ cô đang muốn đùa giỡn cái gì? Anh chỉ im lặng xem
diễn biến tiếp theo.
“Món này ăn ngon, món này cũng ngon nữa.” Thành công trong việc lôi kéo sự chú ý của mọi người, Thích Vi Vi rất vừa
lòng khi nhìn thấy phản ứng của bọn họ, lần này ngay cả chén dĩa cũng
không cần, trực tiếp dùng tay bốc……..
Bên trong một mảnh tĩnh lặng, yên lặng
đến nỗi chỉ có thể nghe được âm thanh cố ý nhấm nuốt của cô phát ra, còn có, thức ăn cao lương mỹ vị trên bàn cũng trở nên vô cùng thê thảm, bị
cô bốc ngang bốc dọc làm cho rối tinh rối mù, càng không thể nhìn ra
chính là gương mặt dính đầy thức ăn của cô, làm cho người ta liên tưởng
đến một đứa trẻ mới vừa quay về nhà ăn cơm, chỉ có điều cô không đáng
yêu như trẻ con.
Sắc mặt Uông Hạo Thiên lạnh lùng làm cho người ta không nhìn ra một chút hỉ nộ ái ố.
Thích Vi Vi một mặt vừa diễn trò, mặt
khác lại chờ đợi người bên cạnh châm chọc khiêu khích, nhưng mà đợi đã
lâu cũng không nghe thấy ai lên tiếng, trong lòng cô hồi hộp một chút,
sao lại như vậy? Rõ ràng không có ai nói gì………..
Chỉ mình cô không biết, tất cả mọi người không ra tiếng là bởi vì cô là người phụ nữ do Uông Hạo Thiên mang đến, tổng tài Uông thị bọn họ không dám đắc tội.
Thích Vi Vi có chút sốt ruột, bởi vì cô
thật sự ăn không vô nữa, vai diễn này làm sao diễn tiếp đây? Đành phải
theo phương châm cái khó ló cái khôn, ánh mắt chất chứa kinh ngạc nhìn
bọn họ, sau đó nói: “Tại sao mọi người không ăn? Mau ăn đi, ngon lắm, tôi ăn no rồi.” Nhìn thấy kiệt tác của mình, thật ra cô rất hài lòng.
“Cô cứ từ từ ăn, chúng tôi không đói bụng.” Có người trả lời cô, ánh mắt lóe lên tia khinh thường.
Sở Thiên Lỗi lắc đầu, đi đến trước mặt cô, nhẹ giọng hỏi: “Không phải là cô đã nhịn đói vài ngày rồi chứ?”
“Không có, chỉ là những thứ kia ăn rất ngon, cả đời tôi cũng chưa từng nếm qua.” Thích Vi Vi cố ý biểu hiện vẻ mặt hồn nhiên.
Ha ha ha, rốt cuộc có người nhịn không
được mà cười phá lên. Lúc này mọi người cũng đều cười khẽ, không khí
không còn áp lực giống như vừa rồi.