Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Chương 85: Chương 85: Thử




Thích Vi Vi từ nhà Tiếu Tiếu trở về tới cửa, đã thấy xe anh cũng dừng bên cạnh.

Uông Hạo Thiên ôm cô vào ngực, đi vào trong: “Về rồi sao, lại đi làm thêm à?”

“Không có, anh lại uống rượu?” Thích Vi Vi ngửi được mùi rượu từ miệng anh, muốn đẩy anh ra.

“Không còn cách nào khác, đây là xã giao, không thể không uống.” Uông Hạo Thiên hôn lên mặt cô, không biết từ đâu lấy ra một đóa hồng giơ trước mặt cô:“Thích không?”

Nhìn thấy đóa hoa kiều diễm, tâm tình của cô cũng trở nên vui vẻ, nhưng lại khó hiểu: “Tặng em sao?”

“Không phải, chỉ là muốn cho em xem thôi.”Uông Hạo Thiên đem hoa đưa lên mũi ngửi.

“Thật khó coi.” Cô lập tức đoạt lấy đóa hoa từ trong tay anh, không cười nhìn anh nói: “Sao anh lại nhỏ mọn như vậy, không phải anh có rất nhiều tiền sao? Vì sao chỉ có một đóa, hẳn nên là chín trăm chín mươi chín mới đúng chứ.”

“Đúng là một cô ngốc, không phải vấn đề tiền bạc, mà là ý nghĩa toàn tâm toàn ý, em không hiểu sao?” Uông Hạo Thiên yêu thương lấy tay vuốt chiếc mũi nhỏ nhắn của cô, rốt cuộc khờ vẫn là khờ.

“Toàn tâm toàn ý?” Thích Vi Vi cảm nhận được yêu thương của anh, là đối với mình sao? Trong lòng bất an khẩn trương, là anh nói hay rượu nói? Cô không dám chứng thực, cũng không muốn chứng thực.

Che giấu đi bất an của mình, ném hoa trả anh: “Anh có nhiều tình nhân như vậy, còn hiểu được cái gì là toàn tâm toàn ý sao?”

“Em ghen à?” Uông Hạo Thiên nhìn cô chằm chằm, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười.

Lòng cô đột nhiên nhảy lên, giả bộ nhìn anh: “Ai ăn dấm chua của anh, em lại không phải là thích anh.”

“Thật không?” Uông Hạo Thiên nâng cằm cô lên.

Bị anh nhìn chăm chú làm cho cômcó chút chột dạ, cúi đầu phẩy tay giống như đang nghe một chuyện nhàm chán vậy.

“Nhàm chán sao? Vậy chúng ta làm chuyện có ý nghĩa chút.” Uông Hạo Thiên dựa vào cửa, nói bên tai cô, đột nhiên vươn tay ôm lấy cô: “Hôm nay anh muốn cùng em tắm uyên ương.”

“Cái gì?” Thích Vi Vi sửng sốt, mặt lập tức hồng tới tận cổ, lập tức giãy khỏi anh: “Em không muốn.”

“Phản đối vô hiệu, bởi vì anh muốn em.” Uông Hạo thiên ôm cô trực tiếp đi thẳng vào phòng tắm.

Trên mặt đất một đống quần áo hỗn độn, Uông Hạo Thiên tựa vào bồn tắm, ra lệnh cho cô: “Giúp anh tắm rửa đi.”

“Mặc kệ anh, tự mình tắm đi.” Thích Vi Vi ngượng ngùng quay mặt sang chỗ khác, không dám nhìn thân thể trần trụi của anh.

“Thật sự mặc kệ sao?” Anh lại đột nhiên nhích lại gần, từ sau lưng ôm lấy cô, hỏi.

“Anh muốn làm gì, còn không mau tắm đi, mặc kệ chính là mặc kệ.” Da thịt tiếp xúc làm cho thân thể cô trào lên một cảm xúc khác thường, thậm chí muốn xoay người ôm lấy anh…

“Được, em đã mặc kệ không giúp anh tắm, nhưng anh lại nguyện ý giúp em tắm nha.” Tay của Uông Hạo Thiên không an phận vuốt ve lưng của cô.

“Em tự mình tắm được rồi.” Anh chạm đến làm cho cơ thể cô căng thẳng, muốn né tránh nhưng anh cao lớn như vậy, cô có thể trốn sao? Rất nhanh đã bị anh giữ lấy ôm trong lòng.

“Buông…” Còn chưa nói xong, môi đã bị anh chặn lại.

Uông Hạo Thiên vừa hôn môi cô, tay vừa âu yếm cơ thể cô, từ giãy dụa chuyển thành phối hợp, ánh mắt mê ly trầm luân trong tình cảm mãnh liệt của anh.

Sáng sớm khi cô tỉnh lại anh đã đi rồi, nhớ lại tối hôm qua triền miên, cô tựa hồ đối với anh càng ngày càng quen thuộc, càng ngày càng trầm mê, chẳng lẽ đích thực như Tiếu Tiếu nói, cô đã yêu anh…

Cô bị ý nghĩ của mình dọa sợ hãi, thế nào cũng không hiểu được, bản thân không phải rất hận anh ư? Vì sao lại thành yêu anh, trong lòng thật phiền, đơn giản là không nghĩ nữa, đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, nhìn thấy quần áo từ tối qua còn rơi trên mặt đất, tiện tay dọn dẹp, cầm lấy áo sơ mi của anh, liền thấy một sợi tóc dài màu đỏ, tuyệt đối không phải tóc của cô.

Của ai chứ? Chắc chắn là con gái. Chẳng lẽ anh từ chỗ của người phụ nữ khác triền miên rồi mới trở về sao? Bi ai nở nụ cười chua xót, sao cô lại quên đàn bà của anh vốn đã rất nhiều, chính mình cũng là một người được anh mua tới, vậy anh cũng có thể mua rất nhiều người khác, cô không thể ngốc nghếch mà thích anh như vậy, như vậy là tự rước lấy nhục nhã, cô càng không thể thương tổn anh Thiên Tứ.

Hoàng Thiên Tứ nhìn người bên cạnh một bộ dáng đầy tâm sự, vài lần muốn mở miệng nhưng nhìn thấy cô đang bất an, hoàn toàn không để ý đến mình.

Thích Vi Vi đi một đoạn, đột nhiên phát hiện anh không còn bên cạnh, quay lại mới phát hiện anh đang đứng đằng sau kỳ quái nhìn mình: “Thiên Tứ, sao anh không đi?”

“Vi Vi, có phải em có chuyện không? Đừng gạt anh, hi vọng em có thể nói cho anh biết, để anh được chia sẻ cùng em, cho dù không thể gánh vác, cũng có thể san sẻ chung với em.” Hoàng Thiên Tứ cầm lấy tay cô, nghiêm túc nói. Anh không hi vọng cô coi anh như người ngoài, tất cả mọi chuyện đều chịu đựng một mình.

“Thiên Tứ, anh hiểu lầm rồi, em không có chuyện gì đâu, chẳng qua là hôm qua ông ta tới tìm em, vì vậy mới không vui.” Thích Vi Vi cụp mắt tùy tiện nói dối.

“Là thế sao?” Hoàng Thiên Tứ không nói chuyện nữa, anh hiểu trong lòng cô đối với bố mình là hận, nhưng anh cũng rõ cô đang nói dối, nhưng cô cố ý nói dối mình, nói lên cô vẫn còn hoài nghi mình sao?

“Thiên Tứ, anh đoán xem ngày hôm qua em đã gặp ai?” Thích Vi Vi khoác tay anh, cô quyết định đem chuyện của mình mượn thành chuyện người khác nói cho anh, thử xem anh sẽ có thái độ gì.

“Ai?” Anh nhìn cô.

“Một bạn học thời trung học của em, cô ấy và bạn trai chia tay, vừa lúc em gặp cô ấy khóc thật thương tâm.” Thích Vi Vi thật lòng nói.

“Bạn trai cô ấy vì sao lại chia tay với cô ấy?”Hoàng Thiên Tứ thuận miệng hỏi.

“Cô ấy nói năm cô ấy tốt nghiệp trung học, bố cô ấy sinh bệnh cần một số tiền lớn để phẫu thuật, nhưng nhà họ không có tiền, đúng lúc bạn cô ấy giới thiệu một người, anh ta cho cô ấy tiền để cô ấy làm người phụ nữ của anh ta nửa năm.” Thích Vi Vi trộm nhìn sắc mặt anh, nhìn thấy không có gì biến đổi mới nói thêm: “Kỳ thật đây chính là một cuộc giao dịch, nhưng bạn trai cô ấy không thể tha thứ, cho rằng cô ấy dơ bẩn, kiên quyết chia tay, cô ấy rất đau khổ.”

“Vậy thì cô ấy thật đáng thương.” Hoàng Thiên Tứ đồng tình nói một câu, dù sao cũng là chuyện người khác, anh nghe rồi thôi.

“Thiên Tứ, nếu là anh, anh sẽ làm sao?” Thích Vi Vi rốt cuộc hỏi câu quan trọng.

“Anh làm sao?” Hoàng Thiên Tứ chưa hiểu cô muốn hỏi gì.

“Em muốn hỏi, nếu là anh, anh có vì nguyên nhân đó mà chia tay không? Dù sao lúc trước cô ấy cũng là bất đắc dĩ thôi.” Thích Vi Vi nhìn anh, trong lòng thực khẩn trương, anh sẽ trả lời thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.