Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Chương 123: Chương 123: Ước hẹn hai năm




Nhìn thấy Đàm Tiếu Tiếu rất tức giận, Phương Thải sửng sốt. Lúc này mới phát giác chính mình nói sai rồi, vội vàng giải thích: “Thật xin lỗi, cô Đàm. Tôi không phải có ý đó, nhìn thấy cô, tôi chỉ là nghĩ đến mình hồi trẻ. Nếu vô ý mạo phạm đến cô, xin cô hãy tha thứ.”

Nghe được lời của cô coi như chân thành, Đàm Tiếu Tiếu cảm thấy có chút ngượng ngùng. Tục ngữ nói ‘không đưa tay đánh người vui vẻ’, giọng điệu dịu đi một chút nói: “Cô Phương, tôi nghĩ giữa chúng ta không có gì hay để nói, vẫn là mời cô quay về đi.”

“Không, tôi muốn cùng cô nói chuyện. Cô có rảnh không? Chúng ta đổi địa điểm khác nói chuyện có được không?” Phương Thải nói.

Thích Vi Vi nhìn xung quanh một chút, các bạn học đều đi rồi, đứng dậy nói: “Các cô ở đây nói đi. Tôi đi trước.”

“Cô Thích, cô không cần tránh. Chuyện của chúng tôi cô đều biết rõ, lại nói, tôi cũng không có cái gì đen tối trong lòng. Cô là bạn của cô ấy có lẽ có khả năng giúp đỡ cô ấy.” Phương Thải nói với cô.

“Vậy …” Thích Vi Vi có chút xấu hổ, đi cũng không được mà không đi cũng không được.

Đàm Tiếu Tiếu vươn tay kéo cô ngồi xuống “Cô muốn nói gì thì nói đi, chúng tôi còn phải đi học nữa.”

“Được rồi.” Phương Thải ngồi xuống đối diện các cô, mới mở miệng nói: “Tôi muốn đến nói cho cô biết Lý Tường anh ấy rất nhớ cô. Hiện tại anh ấy rất đau khổ, nghe nói anh ấy đến tìm cô, cô không gặp anh ấy sao?”

Nghe được anh ta rất khổ sở Đàm Tiếu Tiếu có chút đau lòng, lại nghĩ đến người trong lòng anh ta yêu là cô ấy, hừ lạnh nói: “Sao anh ta lại có thể đau khổ? Anh ta không phải có cô sao? Không phải cô quay về bên cạnh anh ta sao?”

“Tôi quay về bên cạnh anh ấy, thế nhưng thứ gì cũng đều thay đổi, tôi thay đổi, anh ấy cũng vậy. Chúng tôi không thể trở về giống như trước.” Ánh mắt của cô ảm đạm vô thần “Tôi thừa nhận tôi yêu anh ấy, tôi luôn luôn yêu anh ấy. Trước kia rời khỏi anh ấy là vì tôi ham muốn hư vinh, nhưng mà sau khi rời đi tôi đã hối hận. Tôi có quần áo đắt tiền, có đồ trang điểm đắt tiền, ở biệt thự đắt tiền, nhưng mà tôi lại phát hiện tôi không hề vui vẻ. Có một lần tôi nhìn thấy anh ấy được phỏng vấn trong TV, tôi đã khóc nhưng tôi không có mặt mũi đi gặp anh ấy. Cho đến khi chồng tôi đột nhiên qua đời, vào lúc bất lực nhất tôi tìm đến anh ấy. Tôi có tư tâm, hi vọng cùng với anh ấy trở lại như trước, thế nhưng có thể chúng tôi bây giờ không thiếu tiền lại thiếu thứ trọng yếu nhất, là tình cảm.” Hai tay Phương Thải đan chéo lên ở trước ngực, cô cúi gằm mặt xuống, có thể thấy cô rất thống khổ.

Thích Vi Vi cùng Đàm Tiếu Tiếu một câu cũng không nói, nhìn dáng vẻ của cô không biết có phải gọi là mình làm mình chịu không.

Bình phục lại tâm tình, Phương Thải mới nói thêm: “Thời điểm tranh đoạt di sản, chúng tôi ngày nào cũng ở chung với nhau, tôi nghĩ có thể nhanh chóng tìm về cảm giác trước kia. Tuy nhiên tôi dần dần nhận ra giữa chúng tôi không có chuyện gì để nói, có một ngày tôi muốn lãng mạn một chút, từ phía sau lưng che mắt anh ấy lại, anh ấy lại nói …” Giọng nói của cô trở nên nghẹn ngào.

“Nói gì?” Trái tim Đàm Tiếu Tiếu đột nhiên trở nên khẩn trương. Anh sẽ nói cái gì?

“Anh ấy vừa nói vừa cười ‘Tiếu Tiếu, đừng đùa nữa’” Khi Phương Thải nói những lời này, trong ánh mắt mang thật sâu đau xót.

Đàm Tiếu Tiếu ngây ngẩn cả người, ánh mắt lập tức trở nên ướt át. Thời điểm cùng anh ở chung, mình luôn thích làm trò này, thích từ phía sau lưng che mắt anh lại. Sau đó anh liền ôm lấy mình lăn đến trên giường.

“Haizzz” Thích Vi Vi thở dài. Cô không rõ bây giờ người trong lòng Lý Tường yêu rốt cuộc là ai?

“Nói xong câu đó tôi ngây ngẩn cả người, anh ấy cũng ngây ngẩn cả người. Tôi yên lặng đi ra ngoài, anh ấy cũng không đuổi theo. Mãi đến nửa tháng trước, phiên tòa của tôi cuối cùng cũng kết thúc, anh ấy giành được cho tôi lợi ích rất lớn, đêm đó tôi và anh ấy cùng nhau chúc mừng. Anh ấy nói với tôi ‘Phương Thải, anh đã cho rằng anh rất yêu em, cho nên lúc em quay trở lại, anh rất kích động, nhưng mà mấy ngày nay anh mới hiểu được, tình yêu của anh đối với em đã muốn trở thành ký ức. Có lẽ từ lúc mới bắt đầu, nguyên nhân bởi vì Tiếu Tiếu giống em nên anh mới thích cô ấy, nhưng mà tình yêu thật kỳ diệu, anh cũng không biết từ lúc nào ở trong lòng anh, cô ấy đã hoàn toàn thay thế em. Gần đây anh thường xuyên nghĩ đến lúc cô ấy ở bên anh, mỗi ngày, mỗi một hành động, mỗi một nụ cười…, cho nên xin em tha thứ cho anh. Trước kia anh không thể cho em hạnh phúc nhưng mà hiện tại anh muốn làm cho Tiếu Tiếu hạnh phúc.’” Phương Thải nói xong câu cuối đã khóc không thành tiếng.

Trên mặt Đàm Tiếu Tiếu, nước mắt cũng lặng yên chảy xuống, trái tim cứng rắn bởi vì lời nói của cô mà bỗng nhiên trở nên mềm yếu.

“Cô Đàm, tôi cầu xin cô quay trở về bên cạnh anh ấy.” Phương Thải đột nhiên cầm tay cô: “Tôi đã mất đi hạnh phúc, cô không thể cũng mất đi nó.”

“Tôi …” Trong lòng Đàm Tiếu Tiếu hết sức rối loạn, không nghĩ đến cô ấy sẽ nói với mình những điều như vậy, đành phải nói: “Cô để cho tôi bình tĩnh suy nghĩ lại đã.”

“Được, cô tự mình suy nghĩ lại đi. Tôi đi trước. Hẹn gặp lại.” Phương Thải đứng dậy đi ra ngoài, rồi đột nhiên quay đầu lại nhìn cô nói: “Cô Đàm, hạnh phúc chỉ đến trong chớp mắt, đừng nên giống như tôi. Hi vọng cô có thể nắm chắc, anh ấy là một người đàn ông tốt.”

Nhìn thấy bóng lưng cô đơn tịch mịch của cô, Thích Vi Vi không khỏi cảm thấy đau xót. Cô ấy cũng là một cô gái tốt, có thể thản nhiên rời khỏi như vậy, lại còn hi vọng người mình yêu hạnh phúc, điều này cần phải có bao nhiêu dũng khí. “Tiếu Tiếu, cô ấy nói rất đúng. Nếu như trong lòng cậu còn yêu anh ấy, vậy thì hãy nắm thật chắc hạnh phúc của cậu.”

“Mình không biết trong lòng anh ấy có phải yêu mình thật không? Hay là cả hai người phụ nữ anh ấy đều không bỏ được?” Giờ phút này Đàm Tiếu Tiếu rất tỉnh táo, cô không thể chịu nổi một lần bị thương nữa.

“Ừm.” Thích Vi Vi gật đầu, cho dù Lý Tường không còn yêu Phương Thải, thế nhưng dù sao cô ấy vẫn có thể ở trong lòng của anh ta.

********************

Uông Hạo Thiên thức một đêm hút thuốc, anh biết áp lực của cô chủ yếu đến từ mẹ cô. Mặc dù anh biết hiện tại mình không có tư cách, anh vẫn quyết định tìm bà Thích nói chuyện một lát.

Bà Thích mở cửa, không nghĩ lại là anh, sắc mặt không tốt đứng ở cửa “Cậu tới làm gì? Có chuyện gì sao?”

“Dì, cháu tới nói chuyện của Vi Vi. Cháu yêu Vi Vi…” Thế nhưng anh còn chưa nói xong đã bị bà kích động cắt đứt.

“Cậu yêu Vi Vi? Cậu yêu Vi Vi thế nào? Không phải cậu có vị hôn thê sao? Còn muốn trêu chọc Vi Vi của tôi làm gì? Cậu không cần nói gì cả, tôi sẽ không để cho Vi Vi cùng cậu tiếp tục có bất cứ liên hệ nào. Con bé lập tức sẽ đính hôn, cậu đi về đi.” Nói xong bà định đóng cửa lại.

Uông Hạo Thiên tay chân nhanh nhẹn lấy tay chống cửa nhìn bà chằm chằm, chất vấn: “Dì, dì luôn miệng nói là vì Vi Vi nhưng mà dì có nghĩ đến cô ấy suy nghĩ gì chưa? Dì muốn cô ấy đính hôn, cô ấy thật sự nguyện ý đính hôn sao?”

“Chuyện đó không cần cậu quan tâm, nó là con gái của tôi, tôi sẽ không hại nó.” Bà Thích nhìn anh, không thể phủ nhận anh thật sự có sức hấp dẫn, cũng rất anh tuấn. Chỉ cần là phụ nữ nhìn một cái cũng đã đủ yêu anh. Nhưng mà càng là đàn ông như vậy lại càng không có cảm giác an toàn, bà tuyệt đối không thể để cho con gái dẫm vào vết xe đổ của mình.

“Nhưng bây giờ dì là đang hại cô ấy, dì không để ý đến nỗi thống khổ của cô ấy, ép cô ấy làm việc mà cô ấy không muốn làm. Chẳng lẽ đây là thương cô ấy sao? Còn nữa, dì, hôm nay cháu đến đây không phải là cùng dì cam đoan cái gì, cháu chỉ hi vọng dì cho cháu thời gian, cho Vi Vi thời gian, cũng cho chính dì thời gian. Bây giờ Vi Vi vẫn còn đi học, hai năm sau mới tốt nghiệp, cho nên hai năm này chúng ta ai cũng không nên ép cô ấy, để cho cô ấy tự mình suy nghĩ kỹ. Đính hôn thì có thể thế nào, cho dù là kết hôn còn có thể ly hôn, sở dĩ Vi Vi đồng ý đính hôn là bởi vì cô ấy thương dì, không đành lòng làm trái ý của dì. Nhưng mà dì nhẫn tâm để cho cô ấy đau khổ sao? Dì là người từng trải, trải qua nhiều chuyện hơn so với cháu, chuyện tình cảm cũng hiểu sâu hơn so với cháu. Cái gì nên nói cháu cũng đã nói, cháu đi trước, dì bảo trọng.” Uông Hạo Thiên nói xong, đầu cũng không nâng đã đi.

Bà Thích giật mình ở nơi đó, trong lòng trở nên mâu thuẫn. Chuyện tình cảm đúng là không thể miễn cưỡng, nếu Vi Vi không yêu Thiên Tứ, cô cũng sẽ không hạnh phúc. Thế nhưng bà cũng không thể trơ mắt nhìn cô đi sai đường được.

“Mẹ, sao mẹ lại đứng ở đây? Chờ con sao?” Thích Vi Vi nói, vừa vào cửa đã thấy mẹ đứng ở đó.

“Vi Vi, con đã về. Lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.” Bà Thích cầm tay cô ngồi vào bên giường.

“Chuyện gì vậy?” Cô bỏ túi xách xuống nhìn mẹ.

“Vi Vi, nói cho mẹ biết con muốn cùng với Thiên Tứ đính hôn không? Nói thật lòng, muốn là muốn, không muốn là không muốn.” Bà phải biết được tâm ý thật sự của con gái.

Cô nhìn mẹ, không biết vì sao mẹ lại hỏi như vậy, nhưng mà cô quyết định thẳng thắn thành khẩn nói suy nghĩ trong lòng “Mẹ, con không muốn ngỗ nghịch lại ý của mẹ, cũng không muốn thương tổn Thiên Tứ, nhưng mà con thật sự không muốn đính hôn. Con biết con yêu người không nên yêu, nhưng mà con không có cách nào, con thật sự không quản được chính mình.” Cô khóc.

Bà Thích ôm cô vào trong ngực, thở dài thật sâu “Vi Vi, mẹ cũng trải qua tuổi trẻ, cũng đã từng tùy hứng, mẹ hiểu tâm tình của con, cho nên mẹ quyết định không ép con.”

“Mẹ không bắt con cùng Thiên Tứ đính hôn sao?” Cô không thể tin được nhìn mẹ, sao đột nhiên mẹ lại… liền suy nghĩ cẩn thận.

“Hôm nay Uông Hạo Thiên đến đây.” Bà Thích nói.

“Cái gì?” Thích Vi Vi khẩn trương, vội vàng hỏi: “Anh ấy nói cái gì?” Có phải nói chuyện gì không nên nói không?

“Cậu ta nói mẹ, cho con, cho cậu ta thời gian, chờ con tốt nghiệp rồi mới lựa chọn. Mẹ cũng nghĩ có lẽ như vậy là tốt nhất, thời gian hai năm có thể thay đổi tất cả, cũng đủ cho con nhận rõ người đàn ông nào mới là người đáng để con yêu.” Bà Thích nói, lúc trước mình cũng cố chấp giống như cô, bố mẹ càng không đồng ý bà lại càng phản kháng, khác nhau duy nhất là người Vi Vi yêu là kẻ có tiền, mà chính mình yêu lại là người nghèo.

“Mẹ, mẹ nói thật sao?” Trên mặt Thích Vi Vi mang theo vui mừng, có chút không dám tin.

“Đúng vậy, nhưng mẹ có một điều kiện.” Bà Thích rất nghiêm túc nói.

“Mẹ, mẹ nói đi, dù là điều kiện gì con cũng sẽ đáp ứng.”

“Trong hai năm này, mẹ muốn con giữ khoảng cách với cậu ta, trừ phi cậu ta thật sự có thể cưới con. Còn có Thiên Tứ, con phải đối xử với nó thật công bằng. Dù sao vào thời điểm chúng ta khó khăn nhất, bất lực nhất, nó chính là người giúp đỡ chúng ta.” Bà Thích yêu cầu.

“Mẹ, con biết rồi.” Cô cảm động, lập tức ôm lấy mẹ, áp lực trong lòng phóng thích ra ngoài, nháy mắt trở nên thật nhẹ nhàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.