Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Chương 130: Chương 130: Vì yêu buông tay




“Uông tổng, giám đốc Sở, tôi xin kính hai vị ly này, cảm ơn sự chiếu cố của hai vị, cũng hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.” Quản lý đứng lên cầm ly rượu uống cạn trước. “Vương quản lý khách sáo rồi. Có điều, tôi cũng muốn cùng cô gái xinh đẹp đây uống một ly, không biết có được vinh hạnh đó hay không?” Sở Thiên Lỗi nhìn cô nói.

“Có thể cùng giám đốc Sở uống rượu là vinh hạnh của chúng tôi mới phải. Vi Vi, cô kính giám đốc Sở một ly đi.” Quản lý quay sang nhắc nhở cô.

“Tôi không biết uống rượu, tôi nghĩ giám đốc Sở chắc cũng sẽ không làm khó xử phụ nữ như tôi chứ?” Thích Vi Vi không nể tình đáp.

“Vi Vi…” Quản lý cho cô một cái nhìn cảnh cáo, đã nhắc nhở cô phải cư xử khéo léo, cô muốn gây sự sao?

“Được, tôi uống.” Thích Vi Vi chỉ biết là anh cố ý, cũng không muốn để quản lý phải khó xử, uống một hơi cạn ly rượu. Do uống quá mau nên lập tức ho khan.

“Vi Vi, sao rồi?” Quản lý quan tâm hỏi.

“Tôi không sao.” Cô lắc đầu, liền thấy Uông Hạo Thiên quan tâm nhìn về phía mình, cô quay đầu sang hướng khác, không thèm nhìn tới anh.

“Cô Thích thật sảng khoái, tôi kính cô một ly.”Uông Hạo Thiên cầm ly rượu trong tay nâng lên trước mặt cô.

Thích Vi Vi dõi theo anh, anh chính là đang cố tình. Cầm lấy ly rượu mới được rót đầy, cụng ly cùng anh rồi lại nâng ly uống một ngụm cạn sạch, đảo ly lại: “Vừa lòng rồi chứ?”

“Vừa lòng, cực kỳ vừa lòng.” Uông Hạo Thiên nhìn thấy mặt cô đã đỏ ửng, anh vẫn còn nhớ rõ tửu lượng của cô rất kém.

Quản lý nhìn ra có điều gì đó không thích hợp, nhưng cũng không dám nói nhiều, ông không đắc tội nổi với tập đoàn Uông thị.

Nghe tiếng bọn họ nói chuyện, Thích Vi Vi chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng đau, trước mắt bóng dáng bọn họ càng ngày càng nhòe, cô tự nói với mình phải ổn định, nhất định phải ổn định…

Sở Thiên Lỗi nhìn ra cô đã say rồi, lúc này mới đứng lên nói: “Quản lý Vương, tôi có chút chuyện liên quan đến hợp đồng muốn nói với ông, chúng ta đến chỗ khác nói chuyện nhé.”

“Được được.” Vừa nghe đến hợp tác, quản lý Vương vui vẻ ra mặt, xoay người dặn dò: “Vi Vi, cô ở lại từ từ tiếp Uông tổng nhé.” Nói xong liền bước đi.

“Anh cũng đi xuống đi.” Uông Hạo Thiên ra lệnh với phục vụ.

Nhìn thấy mọi người đã đi ra ngoài hết, anh lúc này mới tức giận, cũng thấy đau lòng ôm cô vào trong lòng:“Không uống được còn cậy mạnh.”

“Anh buông ra, đừng giả bộ tốt bụng, không phải anh muốn tôi phải uống sao?” Tuy rằng đã say nhưng thần trí của cô vẫn còn tỉnh táo.

“Say rượu rồi còn mạnh miệng như vậy.” Uông Hạo Thiên buồn cười nhìn cô, càng ôm cô chặt hơn: “Vi Vi, anh rất nhớ em.”

Thân thể đang giãy dụa bởi vì lời nói của anh liền trở nên cứng ngắc. Vừa muốn mở miệng: “Tôi mới…”

Nói còn chưa dứt đã bị anh chặn miệng cô lại.

“Ưm… ưm…” Cô muốn đẩy anh ra, dần dần lại biến thành đáp lại. Hóa ra cô cũng rất nhớ hương vị của anh.

Một trận triền miên nhiệt liệt, sau đó anh nhẹ nhàng ôm lấy cô vào ngực: “Vi Vi, chúng ta không cần làm loạn được không? Chúng ta hòa hảo được không? Em có biết mấy ngày nay anh đau khổ bao nhiêu, nhớ em đến thế nào không? Anh nhận anh thua rồi, anh không muốn đấu với em nữa.”

Nhưng là hơn nửa ngày cũng không nghe tiếng cô trả lời, trên mặt mang theo tia lửa giận đẩy cô ra:“Thích Vi Vi, em rốt cuộc muốn thế nào?”

Lúc này mới phát hiện cô thì ra đã ngủ say, anh chỉ biết cười khổ, những lời kia anh nói là vô ích rồi, một chữ cũng không lọt vào tai cô.

Tay ôm lấy cô, tửu lượng của cô như vậy, không có tâm phòng bị gì hết, bảo anh làm sao yên tâm đây.

Trong phòng khách sạn, Uông Hạo Thiên ngắm cô tựa như trẻ con đang say ngủ, trên mặt vẫn còn ửng đỏ. Ngón tay khẽ vuốt ve mặt cô. Cả tháng nay, mỗi tối anh đều suy nghĩ không rõ cô có gì tốt mà khiến cho mình không thể dứt tâm được.

Nằm ở bên cạnh, anh ôm cô vào lòng, tham lam hít lấy hương thơm của hơi thở chỉ cô mới có, thân thể nhanh chóng sôi trào, tay anh cách lớp quần áo của cô chậm rãi vuốt ve.

“Nóng quá, thật khó chịu.” Cô thì thào thành tiếng, thân thể cũng không khống chế được mà nhích sát về phía anh.

“Cơ thể em vẫn thành thật hơn.” Uông Hạo Thiên khẽ cười, rất nhanh sau đó trên đất đã trở thành một mảnh hỗn độn.

Thích Vi Vi bị tiếng di động đánh thức, híp mắt quơ tay hỗn loạn tìm di động. Cô có thói quen để di động dưới gối mình.

“Đang tìm di động sao? Ở đây nè.” Uông Hạo Thiên bắt lấy tay cô, đặt di động vào.

“Cảm ơn.” Cô thuận miệng nói, đột nhiên cảm thấy không bình thường. Mở to mắt liền nhìn thấy khuôn mặt anh ở trước mắt mình, ước chừng mười giây sau mới có phản ứng lại: “Tại sao anh lại ở đây?”

“Anh không ở đây thì ở đâu? Những lời này phải là anh hỏi em mới đúng.” Uông Hạo Thiên trần trụi nửa thân trên, tựa người vào gối, khóe môi mỉm cười nhìn cô.

“Em…” Lúc này cô mới nhớ tới ngày hôm qua hẳn là cùng anh uống rượu đã say, sau đó cái gì cũng không nhớ. Có điều cũng không cần phải nghĩ đã xảy ra chuyện gì, bởi vì hiện tại cô đang nằm trên giường của anh.

“Em cái gì? Ngủ thêm chút nữa đi.” Anh nhanh nhẹn ôm cô vào lòng, trải qua chuyện tối qua bọn họ hẳn là đã hòa lại như lúc trước.

“Tránh ra. Đê tiện.” Thích Vi Vi hung hăng trừng mắt với anh, đứng dậy mặc lại quần áo. Cô đã nói qua cùng anh chia tay rồi, sao có thể còn phát sinh quan hệ với anh chứ.

“Được rồi, đừng giận dỗi nữa.” Uông Hạo Thiên lại bỏ ngoài tai, tóm cô trở lại.

“Tôi không có đùa.” Thích Vi Vi lại đẩy anh ra. Nghiêm túc nói: “Tôi nói đều là thật, tôi muốn chia tay với anh. Anh còn nhiều thứ bất đắc dĩ, lại còn cả Daisy mà anh không thể thương tổn. Đây là lần cuối cùng, chúng ta đừng dây dưa nữa được không?” Cô cũng không muốn truy cứu lại chuyện ngày hôm qua nữa, không còn cần thiết.

“Đây là em thật tâm muốn như vậy sao?” Lúc này Uông Hạo Thiên mới phát hiện cô hình như không phải đang đùa giỡn, cũng không phải giận dỗi.

“Đúng vậy, tôi đã suy nghĩ kỹ, tách ra đối với chúng ta sẽ tốt hơn. Anh không cần thương tổn Daisy, tôi cũng không muốn thương tổn anh Thiên Tứ.” Cô nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt lại cực kỳ mơ hồ.

“Em nhẫn tâm rời bỏ anh sao? Em không yêu anh sao?” Uông Hạo Thiên nhìn cô chằm chằm. Nếu yêu sao có thể nói chia tay dễ dàng như vậy.

“Yêu, em yêu anh, chính vì yêu anh mới không thể không rời khỏi anh. Trước kia em vẫn chưa rõ câu vì yêu buông tay, nhưng bây giờ cuối cùng em đã hiểu nó bất đắc dĩ biết bao nhiêu. Uông Hạo Thiên, em yêu anh, thật sự rất yêu anh, cho nên hãy tha thứ cho em đã rời bỏ anh.” Thích Vi Vi thẳng thắn thừa nhận, nước mắt rơi xuống. Rời xa anh, cô cũng rất đau khỏ, nhưng mà ở bên cạnh anh lại làm đau khổ đến bốn người.

“Nhưng anh không nghĩ sẽ rời khỏi em.” Uông Hạo Thiên không muốn nghe cái đạo lý tình yêu đó, vả lại tình yêu cũng không có khả năng giảng thành đạo lý được.

“Cho nên em mới rời khỏi anh. Hạo Thiên, buông tay đi, chúng ta không thích hợp, thật sự không thích hợp.” Thích Vi Vi đi qua, hôn lên mặt anh một cái rồi quay đầu bỏ đi khỏi phòng. Chia tay cũng cần dũng khí.

“Vì yêu buông tay? Quá buồn cười.” Nhưng nhìn bóng dáng kiên quyết của cô, Uông Hạo Thiên biết cô thật sự sẽ không quay đầu lại, chỉ là anh không thể thuyết phục mình chấp nhận Daisy được, trong lòng anh chỉ coi cô là em gái.

Đi ra khỏi khách sạn, Thích Vi Vi đột nhiên có cảm giác thoải mái mà trước kia không có được, đột nhiên nghĩ thông suốt, chuyện gì cũng không thể cưỡng cầu được. Cũng chính là duyên phận với anh Thiên Tứ, cứ thuận theo là tốt nhất.

Uông Hạo Thiên về đến nhà, anh quyết định cùng Daisy nói chuyện nghiêm túc. Anh tin tưởng cô cũng không nguyện sống cuộc sống như vậy. Anh cũng không muốn diễn trò cho cô xem. Nhìn bộ dáng đau thương của cô, anh không phải không đau lòng, chỉ là anh không có cách nào khác, chỉ có thể bức cô tự buông tay.

“Xin chào cậu chủ.” Dì giúp việc nhận lấy áo khoác của anh.

“Cô chủ đâu?” Anh hỏi.

“Cô chủ ở phòng, cậu có muốn tôi gọi cô ấy hay không?” Bà hỏi.

“Không cần, tôi tự đi lên.” Uông Hạo Thiên nói xong liền đi lên lầu.

Daisy thoải mái ngồi trên giường cầm điều khiển từ xa tùy tiện đổi kênh. Anh Hạo Thiên hôm qua cả đêm không trở về, không cần nghĩ cũng biết anh ở cùng với ai. Vốn tưởng rằng Thích Vi Vi buông tay anh sẽ quay về với mình. Nhưng không ngờ được đã lâu như vậy cô vẫn chưa đạt được ước muốn của mình.

Cửa bị đẩy ra, cô ngẩn người. Sao anh lại trở về. Theo bản năng nhìn áo sơ mi của anh xem có son môi khiêu khích kia hay không.

“Daisy, chúng ta nói chuyện đi.” Anh mở miệng trước.

“Hạo Thiên, anh nói đi.” Daisy lộ ra một nụ cười tươi. Cô hạ quyết tâm bất luận anh nói cái gì cô cũng sẽ không bỏ cuộc.

“Daisy, em có biết vì sao anh đồng ý kết hôn với em không?” Anh quyết định đem bí mật kia nói cho Daisy.

“Vì sao?” Cô nhìn anh, đây cũng là chuyện cô luôn nghi ngờ.

“Bởi vì mẹ em.” Uông Hạo Thiên trầm giọng nói, đem chuyện mà mẹ anh kể lại nói hết một lượt với Daisy.

Nghe xong chuyện cũ, Daisy trừng lớn ánh mắt, không thể tin nhìn anh. Hơn nửa ngày mới nghẹn ngào hỏi: “Anh nói đều là thật hả?”

“Ừ, là thật. Chẳng lẽ em không hề hoài nghi chút nào vì sao mẹ anh lại thích em như vậy, thích đến mức anh cũng phải ghen tỵ sao? Anh nghĩ bây giờ mẹ đã coi em là con gái bà, nhưng lúc trước là vì báo ân.” Anh gật đầu.

Daisy bật khóc. Không phải khổ sở mà vì cô lại có một người mẹ đáng tự hào như vậy.

“Daisy, mặc kệ bởi vì mẹ em hay vì em, em là em gái của anh, anh cũng không thể thương tổn em. Nhưng mà anh thật sự không yêu em, em hiểu không?” Hai tay Uông Hạo Thiên ôm lấy vai cô.

Daisy nhìn anh, lần đầu gặp ánh mắt trầm trọng như vậy của anh. Anh là vì mẹ mới kết hôn với mình, cô thật sự muốn dùng ân huệ của mẹ để trói buộc anh sao? Nhưng mà cô thật sự thương anh, không muốn rời khỏi anh.

“Anh Hạo Thiên, anh để cho em suy nghĩ kỹ đã. Chuyện này đối với em quá bất ngờ.” Từ trước tới nay cô chưa hề nghĩ mẹ chính là ân nhân của anh. Anh kết hôn với mình là vì báo ân.

“Được, em cứ từ từ suy nghĩ, chờ em hiểu rõ rồi nói lại cho anh biết suy nghĩ của em.” Uông Hạo Thiên gật đầu, biết tin tức này quá bất ngờ đối với cô, nhất thời sẽ không biết phải làm sao cho phải, cũng như mình trước đây khó có thể chấp nhận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.