Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1070: Chương 1070




Chẳng mấy mà đã đến Tết âm lịch.

Lại là khoảng thời gian gia đình đoàn tụ.

Thẩm Thất ở mỗi nhà ba ngày, cùng các cụ trải qua những ngày Tết vui vẻ.

Năm mới, khi Hạ Thẩm Châu và Văn Giản Thanh tròn một tuổi, cuối cùng Thẩm Lục và Sùng Minh cũng mang theo hai đứa bé trở về.

Người nhà ai cũng tranh nhau ôm chúng.

Hai đứa bé này là sản phẩm của công nghệ cao, vì vậy ai ai cũng thấy rất mới mẻ.

Hơn nữa cả hai đều bụ bẫm đáng yêu, còn không sợ người lạ, ai ôm cũng được. À, chỉ cho nữ ôm.

Nam, ai cũng không theo.

Vậy là hai đứa bé đều thích được Thẩm Thất bế.

Lưu Nghĩa cũng không được.

Sau đó Thẩm Thất bế không nổi nữa, liền giao cho Tư Y Cẩm.

Tư Y Cẩm bế không nổi, liền để Mạc Thu và Tần Trân bế.

Thẩm Tử Dao lấy tên của hai đứa nhỏ ra, Thẩm Lục lập tức chọn cái tên Thẩm Viễn, thế là con gái Sùng Minh liền tên là Thẩm Mạch.

Nhà họ Thẩm lại có thêm hai người.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, nháy mắt mấy năm đã trôi qua.

Bốn anh em Hạ Thẩm Châu, Văn Giản Thanh và Thẩm Viễn Thẩm Mạch đều đã tròn năm tuổi.

Mà chị cả của bọn chúng, Thẩm Hà, đã mười tuổi rồi!

Thẩm Hà mười tuổi đã là học sinh lớp bốn của Học viện quý tộc Duệ Hà bậc tiểu học. Vì quá thông mình nên được học nhảy cấp.

Phải biết rằng Học viện quý tộc Duệ Hà không giống như những trường công khác, chương trình học ở đây cực kì nghiêm ngặt.

Đừng nói là nhảy cấp, có thể thuận lợi học hết các học phần đã không phải chuyện dễ dàng.

Đúng vậy, Học viện quý tộc Duệ Hà từ cấp thấp đến cấp cao đều theo chế độ học phần, chứ không theo chế độ điểm thi như trường ngoài.

Ở đây chỉ cần học xong một môn, là sẽ lấy được học phần.

Nếu không sẽ phải học lại.

Vì vậy Thẩm Hà có thể nhảy cấp là một chuyện khiến bất cứ ai cũng phải kinh sợ.

Cùng nhảy cấp với Thẩm Hà còn có Vu Tiểu Uyển.

Sự thông minh của cô công chúa này cũng khiến người ta hết sức thán phục.

Gia Cát Du Du không nhảy lớp, yên ổn học tiếp lớp ba.

Tư Nhiên vốn dĩ lớn hơn Thẩm Hà, vì vậy liền học cùng khóa với Thẩm Hà.

Vậy là Thẩm Hà nài nỉ Thẩm Thất, để Thẩm Hà, Vu Tiểu Uyển và Tư Nhiên được chuyển đến học cùng lớp.

Tư Nhiên lớn lên với Thẩm Hà từ nhỏ.

Trong năm năm này, hai đứa có thể coi là thanh mai trúc mã, như hình với bóng.

Tư Y Cẩm vẫn bận rộn như vậy.

Thẩm Thất mở thêm vài công ty, S.A về cơ bản đều do Tư Y Cẩm quản lý.

Thẩm Tứ tìm Thẩm Thất kháng nghị rát nhiều lần, lần nào Thẩm Thất cũng nhận sai, trả Tư Y Cẩm lại cho Thẩm Tứ.

Nhưng không lâu sau, Tư Y Cẩm lại còn bận rộn hơn cả lúc trước.

Sau này, khi Tư Y Cẩm đã kết hôn với Thẩm Tứ, không cẩn thận tránh thai thất bại, thế là lúc Hạ Thẩm Châu ba tuổi, cô cũng sinh được một bé trai.

Có cháu trai ruột, cậu tư và mợ tư càng vui hơn nữa.

Thẩm Tứ tưởng rằng Tư Y Cẩm sinh con xong sẽ ở nhà nghỉ ngơi một thời gian.

Nào có ai ngờ, con vừa tròn trăm ngày, Tư Y Cẩm liền giao con cho người nhà, lại vùi đầu vào công việc.

Bây giờ con mới hai tuổi, Thẩm Tứ không thể không làm bố bỉm sữa, ở nhà trông con.

Nhưng như thế này cũng rất hài hòa, Thẩm Tứ chợt phát hiện ra, anh rất thích hợp ở nhà trông con, thế là liền vui vẻ ở nhà làm bố bỉm sữa.

Mạc Thu cũng có con rồi, nhưng lại là bé trai.

Nhà họ Thẩm có một lời nguyền, chỉ sinh con trai, mãi không được cô công chúa nào.

Trước mắt chỉ có hai công chúa Thẩm Hà và Thẩm Mạch mà thôi.

Vì Thẩm Mạch là con lai nên cô bé trông xinh đẹp như búp bê vậy, Thẩm Hà cũng rất sẵn lòng dẫn theo cô bé đi chơi.

Hôm nào từ nhà trẻ về, chuyện đầu tiên Thẩm Mạch lầm đó là hỏi chị cả của nó đâu.

Trong mắt Thẩm Mạch, Thẩm Hà thực sự không khác gì nữ thần.

Sau đó từ Hạ gia đến Thẩm gia đều bị Thẩm Hà chọc cho gà bay chó sủa.

Dù sao nếu gặp rắc rối, đã có Tư Nhiên chịu trách nhiệm.

Đúng vậy, Tư Nhiên trở thành đại hiệp hứng tội của Thẩm Hà.

Chỉ cần Thẩm Hà gặp rắc rối, Tư Nhiên chắc chắn sẽ nói là mình làm, khiến người nhà đều bất lực hết cách.

Nhiều người từng hỏi nhỏ Tư Nhiên: “Bé vậy đã biết bảo vệ bà xã rồi à?“.

Mỗi lần bị hỏi như vậy, Tư Nhiên đều đỏ bừng mặt, thế nhưng lại không giải thích.

Trong lòng cậu, Thẩm Hà là tiên nữ, không thể bị ai khinh nhờn.

Vì nhà có đông trẻ con, vì vậy ngày nào cũng ồn ào náo nhiệt.

Thỉnh thoảng bọn nhỏ đi học, trong nhà quá yên tĩnh, mọi người liền cảm thấy không quen!

Hôm nay, Thẩm Hà đón xe đến trường.

Xe vừa dừng lại, Thẩm Hà liền nhảy xuống, Tư Nhiên ở phía sau gọi với theo: “Thẩm Hà, em chậm thôi, cẩn thận trẹo chân“.

“Làm sao mà trẹo được?“. Thẩm Hà không nghe lời đáp: “Mấy năm nay, võ thuật của em chưa từng thụt lùi nhé!“.

“Rồi rồi rồi, nhưng em cũng không thể nhảy xuống như thế được“. Tư Nhiên không khác gì hộ hoa sử giả, dạy dỗ Thẩm Hà: “Anh đã hứa với dì là sẽ trông em rồi“.

Thẩm Hà quay lại làm mặt quỷ với Tư Nhiên: “Anh sắp thành con trai của mami rồi đó! Mami nói gì anh cũng nghe à!“.

“Dì Thẩm muốn tốt cho em, tất nhiên anh phải nghe lời dì rồi“. Tư Nhiên ngnr ngờ nhìn Thẩm Hà đáp.

Thẩm Hà mười tuổi, đã bớt đi vẻ trẻ con, thấp thoáng lộ ra những nét ban đầu của một mỹ nhân tương lai.

Một thời gian nữa, Thẩm Hà nhất định sẽ trở thành một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

Thẩm Hà không thèm nghe Tư Nhiên lải nhải, từ xa trông thấy Dư Tiểu Uyển, liền vẫy tay gọi Dư Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, mình ở đây!“.

Dư Tiểu Uyển quay đầu mỉm cười, quả đúng là nụ cười khuynh đảo chúng sinh!

Dư Tiểu Uyển và Thẩm Hà mười tuổi xinh đẹp theo hai phong cách khác nhau hoàn toàn.

Dư Tiểu Uyển tuy mới mười tuổi, nhưng vẻ đoan trang hiền thục của cô bé, đến mười Thẩm Hà cũng không sánh nổi.

Vừa thấy Thẩm Hà, Dư Tiểu Uyển liền nở nụ cười tươi rói.

Chỉ trước mặt Thẩm Hà, cô bé mới tháo xuống lớp lớp vỏ bọc, lộ ra bản tính thực sự.

Thẩm Hà tung tăng chạy tới trước mắt Dư Tiểu Uyển, kéo tay cô bé nói: “Tiểu Uyển, sao hôm qua cậu không đi học?“.

Ánh mắt Dư Tiểu Uyển hơi thất thần, rồi lập tức đáp: “Hôm qua có việc xin nghỉ“.

Lúc này, Tư Nhiên cũng đi tới, chào hỏi Dư Tiểu Uyển: “Chào em“.

“Chào anh“. Dư Tiểu Uyển gật đầu với Tư Nhiên: “Có phải Tiểu Hà lại gây rắc rối cho anh rồi không?“.

Không đợi Tư Nhiên trả lời, Thẩm Hà đã bĩu môi nói: “Ai bảo thế. Vì sao mấy cậu nhìn mình như đứa chuyên gây họa thế hả? Rõ ràng là mình rất ngoan mà?“.

“Rồi rồi rồi, cậu ngoan lắm. Tháng trước cậu vừa làm hỏng vòi phun nước của trường tiểu học, tháng trước nữa, phá vỡ cây đàn balalaika của phòng âm nhạc, tháng trước nữa nữa, cạy nứt logo của trường trung học...“.

Dư Tiểu Uyển định kể tiếp, Thẩm Hà lập tức ôm cánh tay cô bé làm nũng: “Ui chao, Tiểu Uyển, cậu đừng vạch tội mình thế chứ. Mình lmf vậy cũng là vì tình thế bất đắc dĩ thôi mà“.

“Dù là tình thế bất đắc dĩ cũng đâu cần cuống quýt như vậy? Gọi nhân viên công tác lên xử lý là được mà!“. Dư Tiểu Uyển không bỏ qua cho Thẩm Hà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.