Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1106: Chương 1106




Rốt cuộc Vu Tiểu Uyển cũng không nhịn được mà phì cười ra.

Không giữ nổi Hình tượng cộng chúa cao ngạo lạnh lùng trước mặt Thẩm Duệ nữa được rồi.

Thẩm Duệ cố ý làm vẻ mặt vô tội: “Tớ có nói sai đâu! Tớ về được mấy hôm rồi mà không thấy có bạn nam nào theo đuổi Tiểu Hà. Rõ ràng Tiểu Hà nhà tớ xinh gái thế, nó tổng hợp mọi ưu điểm của nhà bọn tớ, rõ ràng là đại mỹ nhân mà.”

Vu Tiểu Uyển lập tức che miệng cười lén, gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, Tiểu Hà đúng là đại mỹ nhân, tớ cũng phải thua kém nữa.”

“Ừ, nói nghiêm túc ra thì cậu cũng là đại mỹ nhân. Nhưng trong lòng tớ, người đẹp nhất không phải Tiểu Hà.” Thẩm Duệ nó nghiêm trang.

“Ờ.” Vu Tiểu Uyển ngừng cười, lại khôi phụ bộ dáng hờ hững.

Thẩm Duệ nói: “Cậu không muốn biết ai là đại mỹ nhân số một trong lòng tớ sao?”

Vu Tiểu Uyển lắc đầu, tỏ vẻ mình không muốn biết.

“Nhưng tớ muốn nói cho cậu biết.” Thẩm Duệ nói trang trọng: “Là bạn thân của Tiểu Hà, nhất định cậu phải biết điều này.”

“Vì sao?” Vu Tiểu Uyển không nhịn được hỏi.

“Bởi vì nếu có người hỏi cậu, người đẹp nhất trong lòng anh trai của người bạn thân nhất của cậu là ai mà cậu không trả lời được, có phải mất mặt lắm không? Có phải sẽ thấy ngại với người bạn thân nhất là Thẩm Hà không?” Thẩm Duệ đưa ra một đống ngụy biện, khiến Vu Tiểu Uyển nói không ra lời.

Từ nhỏ Vu Tiểu Uyển đã là người lanh lợi khôn khéo, bên cạnh không có Thẩm Hà thì cũng sẽ có người giúp việc, vậy nên không ai dám trêu cợt cô như vậy.

Đột nhiên bị trêu ghẹo, quả thực cô cảm thấy có chút luống cuống.

“Hứ? Thế sao? Vậy cậu nói đi.” Quả nhiên Vu Tiểu Uyển đã sập bẫy của Thẩm Duệ, mở miệng nói: “Tớ nghe là được rồi.”

“Người đó chính là...” Thẩm Duệ cố tình kéo dài câu, cho tới khi gợi lên sự hiếu kì của Vu Tiểu Uyển mới nói: “Mẹ tớ!”

Mới đầu thì Vu Tiểu Uyển sừng sốt, ngay sau đó thì mỉm cười gật đầu theo: “Ừ ừ, đúng đúng đúng, đúng là quản lí rất đẹp, không chỉ người đẹp, còn có tài hoa có phúc khí.”

Lập tức Thẩm Duệ tỏ vẻ đáng thương: “Trong nhà tớ, hoàng hậu nương nương là có địa vị cao nhất. Bây giờ, thái hoàng thái hậu và hoàng đế bệ hạ đều chỉ yêu chiều hoàng hậu nương nương. Hoàng tử công chúa phía dưới như chúng ta đều phải vây quanh nương nương.”

Vu Tiểu Uyển rất ngưỡng mộ: “Đúng vậy, quản lí là hình mẫu lí tưởng cho phụ nữ, là người thắng trong cuộc đời này! Không biết có bao nhiêu người hâm mộ quản lí nữa.”

“Vậy còn cậu thì sao? Cậu có hâm mộ không?” Thẩm Duệ nhìn Vu Tiểu Uyển bằng ánh mắt sâu xa.

Vu Tiểu Uyển không nhận ra cái bẫy trong lời nói của Thẩm Duệ, nói theo ý của anh: “Đương nhiên là hâm mộ rồi! Ai không hâm mộ một cuộc sống hoàn mỹ như vậy chứ?”

Vừa ngẩng đầu lên, Vu Tiểu Uyển liên thấy được ánh mắt của Thẩm Duệ, cô nghĩ ngay tới lời mình vừa nói, ngưng lại ngay.

Thẩm Duệ cũng biết phải có chừng mực, anh không trêu đùa nữa, mà tiếp tục nói về đề tài của Thẩm Hà: “Vậy nên cậu cũng thấy rồi đấy, Tiểu Hà nhà tớ tổng hợp nhiều gen hoàn mỹ như vậy, sao lại không có người theo đuổi chứ? Không hợp lí chút nào!”

Vu Tiểu Uyển ngầm thở phải nhẹ nhõm.

Nếu Thẩm Duệ còn cứ trêu chọc như vậy, chắc chắn cô sẽ đứng dậy rời khỏi đây.

Vu Tiểu Uyển nói: “Không phải đâu! Có rất nhiều người theo đuổi Tiểu Hà, nhưng đều bị Tư Nhiên ngăn cản.”

Thẩm Duệ biết rõ rồi còn cố hỏi: “Hứ? Sao lại thế?”

“Từ nhỏ Tư Nhiên đã ở bên cạnh Tiểu Hà rồi, chẳng khác nào như hình với bóng, những bạn nam khác không có cơ hội tới gần. Cho dù có cơ hội tới gần, Tư Nhiên cũng sẽ tới thách đấu với bọn họ. Có đấu bóng rổ, có đấu học tập, có đấu cổ phiếu, tóm lại là khiến đối phương thấy khó mà chùn bước. Dần dần liền không có ai dám tỏ tình với Tiểu Hà nữa.” Vu Tiểu Uyển giải thích về hiện tượng này: “Nhưng Tiểu Hà vẫn là nữ thần trong cảm nhận của rất nhiều nam sinh, chỉ tiếc bên cạnh cô ấy có Tư Nhiên làm thần bảo vệ, bọ họ cũng chẳng thể làm gì được.”

Thẩm Duệ cố tình tở vẻ đau lòng: “Tớ còn tưởng công chúa Tiểu Hà nhà tớ sẽ ế cơ, may mà có cậu giải thích cho tớ hiểu. Dù sao tớ và anh Tư Nhiên cũng thân như thế, tớ ngại hỏi thẳng anh ấy.”

Vu Tiểu Uyển cố nhịn cười: “Ừ, không sao.”

“A, đúng rồi, sắp tới sinh nhật của tớ và Tiểu Hà rồi, cậu sẽ tới chứ?” Thẩm Duệ nói vô tư: “Tiểu Hà thích nhất là đông vui. Sinh nhật năm mười tuổi có nhiều người, nó vui lắm.”

“Tớ...” Ánh mắt của Vu Tiểu Uyển liếc mấy vòng: “Sẽ cố gắng tới.”

“À, còn cái này nữa.” Thẩm Duệ lấy một cái túi ra đưa cho Vu Tiểu Uyển, như làm ảo thuật vậy.

“Đây là...” Vu Tiểu Uyển không nhận lấy nó mà nhìn Thẩm Duệ bằng ánh mắt nghi hoặc.

Thẩm Duệ thở dài nói: “Vừa nãy Tiểu Hà đi nhanh quá, tớ chưa kịp đưa cho nó, nhờ cậu đưa giúp tớ.”

Lúc này Vu Tiểu Uyển mới nhận lấy túi, nói: “Ừ, để tớ đưa cho cậu ấy. Cái này quan trọng lắm không?”

“Cũng khá quan trọng.” Thẩm Duệ cười mỉm, sau đó gửi tin nhắn cho Thẩm Hà: “Ê ê ê, lát nữa Tiểu Uyển đưa đồ cho em, em nói là em không cần nó, tặng lại cho cô ấy, biết chưa?”

Thẩm Duệ nhận được tin nhắn của Thẩm Hà rất nhanh.

“Nếu không còn chuyện gì nữa thì tớ đi về trước đây.” Vu Tiểu Uyển nhìn đồng hồ, cô đã ngồi đây hơn nửa tiếng với Thẩm Duệ rồi.

Cô không quen ở cạnh nam sinh lạ quá lâu.

Đối với cô, Thẩm Duệ cũng coi như là nam sinh lạ.

“Được, để tớ đưa cậu về.” Thẩm Duệ cũng đứng lên.

Vu Tiểu Uyển lắc đầu một cái: “Không cần, tớ tự về được.”

Thẩm Duệ cũng không bắt ép, nói: “Vậy tớ đưa cậu xuống tầng dưới.”

“Ừ.” Vu Tiểu Uyển gật đầu, cùng ra ngoài với Thẩm Duệ.

Thẩm Duệ vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định, khiến Vu Tiểu Uyển rất yên tâm.

Lúc Vu Tiểu Uyển về tới phòng học cũng là lúc Thẩm Hà vừa trở lại.

Vu Tiểu Uyển đưa túi cho Thẩm Hà: “Thẩm Duệ nhờ tớ đưa cho cậu.”

Thẩm Hà cười hì hì nhận lấy, cô mở ra xem, thấy là một cái túi xách rất đẹp.

Đây là khoản mới nhất sắp tung ra thị trường của Hạ gia, là phiên bản giới hạn, cả thế giới chỉ có mười chiếc.

Thẩm Hà đeo thử vào vai, ra vẻ chán nản nói: “Ôi, chiếc túi này không hợp với quần áo hôm nay tớ mặc.”

Sau đó cô giả vờ giả vịt nói với Vu Tiểu Uyển: “Tớ nhớ cậu có một chiếc váy màu lam đúng không? Chiếc váy đó rất hợp với cái túi này, thôi, tặng cho cậu đấy!”

Vu Tiểu Uyển từ chối ngay: “Không cần đâu, tớ cũng có nhiều túi xách rồi.”

Thẩm Hà kiên quyết nhét cái túi vào tay Vu Tiểu Uyển: “Bảo cậu nhận thì cậu cứ nhận đi. Chiếc túi này là phiên bản giới hạn trên toàn thế giới đấy, là kiểu mới nhất của năm nay, cậu có tiền cũng không mua được. Mẫu này vừa tung ra là được người ta đặt luôn, tớ cũng chỉ có một chiếc này. Sao thế? Trước kia tớ tặng quà cho cậu, cậu có từ chối bao giờ đâu, hôm nay làm sao thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.