Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1108: Chương 1108




Hạ Thẩm Châu sờ đầu, cười hì hì nói: “Anh, lúc nào rảnh rỗi anh cho ra vài đề thế này đi. Gần đây đề thi của anh được truyền tứ tung lên, tất cả mọi người đều tranh nhau làm. Các bạn học ở trung học đều đang khen anh và anh Joel giỏi nên mới cho ra được đề thi ghê gớm thế này!”

“Biết là được rồi.” Thẩm Duệ cố tình nói nghiêm túc: “Tương lai em cũng sẽ phải tham gia đủ mọi cuộc thi đấy!”

“Biết rồi!” Hạ Thẩm Châu lè lưỡi, nói: “Hơn nửa tháng nữa là sinh nhật của hai anh chị rồi. Em đã tặng chị một tấm thiệp rồi, anh muốn em tặng quà gì?”

Nghe Thẩm Hạ Châu nói vậy, Thẩm Duệ nở nụ cười nói: “Em tặng gì anh cũng thích.”

“Được rồi!” Hạ Thẩm Châu lập tức vui vẻ.

Anh đã lên tiếng là có thể khống chế giá thành rồi.

Lúc này, điện thoại của Thẩm Thất vang lên. Cô vừa bắt máy, giọng của Lưu Nghĩa lập tức truyền tới: “Tiểu Thất, cậu hỏi Thẩm Duệ xem rốt cuộc đáp án bài thi nay là gì, nhanh lên!”

Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người đều cười lăn lóc.

Được rồi, là đề thi mà toàn dân làm thật rồi!

Cuối cũng tới ngày công bố thành tích, tất cả những người đã tham gia cuộc thi trong toàn tỉnh đều không khỏi cảm thấy hồi hộp.

Những người rảnh rỗi không có chuyện gì làm đề thi này cũng vội đặt hết mọi chuyện xuống, chuẩn bị chờ đợi đáp án được công bố.

Vì vậy, Thẩm Duệ và Joel lập trình một bảng công bố đáp án đăng lên trên mạng.

Mỗi một câu hỏi đều có hàm ý sát hạch, chỉ có người hiểu rõ về câu hỏi đó mới có thể hiểu ra ý của người ra đề.

Vậy nên, lúc công bố đáp án, hai người thuận tiện cũng công bố luôn lĩnh vực sát hạch thực sự đề thi này.

Công bố đáp án xong là tới công bố thành thích của mọi người trong cuộc thi.

Mọi người đều có thể vào tìm điểm của mình, chọn những người ưu tú trong năm mươi người đứng đầu để trở thành người trúng tuyển.

Nói cách khác, năm mươi thí sinh có tổng điểm cao nhất còn phải phỏng vấn thành công, sau đó sẽ nhận được thư mời của học viện quý tộc Duệ Hà, trở thành một phần tử chính thức của học viện quý tộc Duệ Hà.

Bảy năm đến mười năm trong tương lai, họ sẽ được miễn toàn bộ học phí, nhận nền giáo dục của quý tộc, thậm chí còn được đưa ra nước ngoài để tiến hành đào tạo chuyên nghiệp.

Sau khi tốt nghiệp, bọn họ cũng sẽ được làm trong tập đoàn Hạ thị hoặc là những tập đoàn khác, giảm đi quá trình tìm việc, trở thành cán bộ cao cấp hoặc là lãnh đạo.

Vậy nên năm mươi thí sinh đứng đầu kia kích động muốn báo cho cả thế giới biết!

Thậm chí có phụ huynh còn mở tiệc ăn mừng!

Học viện quý tộc Duệ Hà!

Đây là lần đầu tiên kể từ khi được thành lập tới nay học viện này nhận học sinh bình dân, hơn nữa còn miến tất cả mọi chi phí, cung cấp cơ hội lập nghiệp hoàn mỹ.

Khiến người ta hưng phấn hơn cả việc thi đỗ trường đại học danh tiếng nhất!

Thi đậu trường đại học danh tiếng nhất cũng chưa chắc đã được vào làm trong tập đoàn Hạ thị!

Trong số những người khác, có người chán nản, có người không cam lòng, sau đó bắt đầu nghiên cứu đáp án này.

Tiếp theo là một sức nóng nữa, tất cả mọi người đang nghiên cứu mối quan hệ lệ thuộc giữa đề thi và đáp án.

Trong khi người khác thảo luận sục sôi, Vu Tiểu Uyển đang học ở trong lớp, cô bỗng nhận được điện thoại từ người nhà: “Yina, ở nhà có chút chuyện, về trước đi.”

Sau khi tắt điện thoại, Vu Tiểu Uyển không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Có phải chuyện mình sợ nhất cuồi cùng cũng sắp xảy ra rồi không?

Vu Tiểu Uyển đi tìm giáo viên xin nghỉ rồi chuẩn bị về nhà.

“Tiểu Uyển, cậu định đi đâu? Sáp vào học rồi.” Thấy Vu Tiểu Uyển đứng lên, Thẩm Hà không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Vu Tiểu Uyển lắc đầu không trả lời.

Tư Nhiên ở bên cạnh nói: “Bạn Tiểu Uyển, có cần giúp đỡ gì không? Cần gì thì cứ mở miệng.”

Có lẽ Vu Tiểu Uyển cũng biết vẻ mặt của mình rất khó coi, nhưng cô vẫn lắc đầu: “Nhà tớ gọi cho tớ bảo tớ về ngay.”

“Tiểu Uyển, cậu không sao thật chứ?” Thẩm Hà lo lắng nhìn Vu Tiểu Uyển.

“Tớ không sao, tớ về trước đây.”

Nói xong câu này, Vu Tiểu Uyển xoay người rời khỏi phòng học.

Tư Nhiên và Thẩm Hà nhìn nhau.

Bọn họ chưa từng thấy Vu Tiểu Uyển bối rối như vậy.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vì để phòng ngừa, Thẩm Hà vội gửi tin nhắn cho anh mình, kể những chuyện vừa rồi cho Thẩm Duệ.

Sau khi Vu Tiểu Uyển chạy vội vã ra khỏi dãy lớp học, cô đang định gọi điện bảo người giúp việc tới, Thẩm Duệ đã lái xe tới trước mặt cô.

“Tớ đưa cậu đi.” Thẩm Duệ mở miệng nói: “Nếu cậu định đợi xe ở đây thì sẽ phải chờ ít nhất nửa tiếng.”

Vu Tiểu Uyển suy nghĩ môt lát rồi gật đầu: “Vậy thì cám ơn!”

Thẩm Duệ mở cửa xe ra cho Vu Tiểu Uyển, sau khi Vu Tiểu Uyển đã thắt chặt dây an toàn, cậu mới hỏi: “Đi đâu?”

“Tân Đô trang viên.” Vu Tiểu Uyển trả lời.

Thẩm Duệ không hỏi nhiều nữa, cậu quay đầu xe chạy ra phía cổng.

Tân Đô trang viên là một khu biệt thự ở thành phố.

Một mảnh đất lớn như thế mà chỉ xây hơn hai mươi căn biệt thự.

Những căn biệt thự này được xây quanh hồ, không khí mát mẻ, là một đại diện cho khu nhà giàu ở vùng này.

Nhà ở trong nước của Vu Tiểu Uyển chính là Tân Đô trang viên.

Cũng có thể nói, một mình cô ở đây với người giúp việc, người làm thuê và vệ sĩ, ba mẹ và người nhà của cô đều ở nước ngoài.

Nếu là bình thường, Vu Tiểu Uyển sẽ không cho người khác biết cô sống ở đâu.

Nhưng Thẩm Duệ là anh của Thẩm Hà, còn là con trai của quản lí, cô không có lí do gì để nói dối.

Huốn chi, tình huống khẩn cấp.

Cuộc điện thoại vừa rồi do mẹ cô gọi tới.

Là vương phi của một nước, bà lại bỗng xuất hiện trong căn biệt thự ở đây, chuyện này là một tín hiệu không mấy tốt đẹp.

Trong lòng Vu Tiểu Uyển có linh cảm chẳng lành.

Có phải mẹ cô mang theo mệnh lệnh gì tới không?

Thẩm Duệ đang lái xe, cậu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Vu Tiểu Uyển qua gương chiếu hậu.

Cậu không hỏi gì cả, chỉ lái xe trong sự trầm mặc cho tới tận khi chở Vu Tiểu Uyển tới Tân Đô trang viên.

Thấy có người đứng ở cửa của trang viên để nghênh đón, Vu Tiểu Uyển bảo Thẩm Duệ dừng xe ở ven đường.

“Nếu có gì cần giúp đỡ thì cậu cứ nói ra.” Thẩm Duệ mở miệng nói.

“Vu Tiểu Uyển chỉ gật đầu một cái: “Cám ơn.”

Nói xong, Vu Tiểu Uyển xuống xe.

Thẩm Duệ nhìn Vu Tiểu Uyển bước lên chiếc BWM của cô, chiếc xe biến mất trong con đường hẹp của trang viên, cặp lông mày đẹp đẽ của anh nhíu lại.

Anh có cảm giác là Vu Tiểu Uyển gặp phải phiền toái.

Trực giác của Thẩm Duệ đã chính xác, đúng là Vu Tiểu Uyển gặp phải phiền toái.

Vu Tiểu Uyển vừa lên xe, vệ sĩ của cô liền nói một cách căng thẳng và uể oải: “Công chúa, phải làm sao đây?”

“Bình tĩnh.” Vu Tiểu Uyển mở miệng nói: “Hoảng hốt gì chứ?”

“Công chúa, lần này vương phi mang theo mệnh lệnh tới.” Vệ sĩ mở miệng nói, cô ấy nhìn Vu Tiểu Uyển, lại nhìn sang tài xế, cắn răng nói: “Công chúa, người không ở nước E nhiều năm qua chính là vì không muốn phải kết hôn chính trị như những công chúa khác, nhưng sao còn không chịu bỏ qua cho người chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.