Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1161: Chương 1161




“Cô bé ngốc, lại đây ăn chút gì đi, phòng bếp đã chuẩn bị cho công chúa Ina chút cháo nóng, là do chính đầu bếp của anh trai em làm đó.” Hoàng tử Joel bưng bát cháo đến nói tiếp: “Anh cũng lấy cho em một bát này, ăn cho no vào mới có sức để còn báo thù cho công chúa Ina nữa.”

“Vâng, đúng vậy! Em phải ăn thật no mới được.” Quả nhiên sau đó Thẩm Hà liền đưa tay ra nhận lấy bát cháo ăn từng miếng.

Hoàng tử Joel nhìn Thầm Hà như vậy cũng vui theo, cậu ngồi bên cạnh kể chuyện cười cho Thẩm Hà nghe.

Rõ ràng cậu một người đơn thuần vậy mà lại kể chuyện cười lại thú vị như vậy, chọc Thẩm Hà cười ngặt nghẹo.

Thẩm Duệ ở phòng bên cạnh lại không kể những chuyện hài hước mà cùng Vu Tiểu Uyển bàn về Eddie. Hai người đang nói chuyện rất hào hứng còn trực tiếp cầm lấy máy tính, bắt đầu gõ cành cạch tìm thầy hướng dẫn của mình hỏi về những thông tin liên quan.

Cho dù hai cặp đôi có dùng cách khác nhau để nối lại tình cảm, thì họ cũng phải thừa nhận rằng vì sự cố rơi xuống nước này nên tình cảm của bốn người đã có chút tiến triển.

Hai người ở lại trong khách hai ngày, trong lúc đó gia tộc Eddie và hoàng gia đều cho người qua hỏi thăm nhau.

Còn gia tộc Tandien cuối cùng cũng biết được việc con gái mình đã gây ra, vì vậy họ liền chột dạ đưa quà tới xin hối lỗi nhưng đều bị Thẩm Duệ và hoàng tử Joel cự tuyệt trả lại.

Gia tộc Tandien biết mình đã phá hỏng việc đại sự.

Đã gây họa lớn rồi.

Làm cho cả đại thiếu gia Hạ gia và hoàng tử nước Y thực sự nổi giận rồi.

Sau đó gia đình Tandien đã xúi giục công chúa đi vào trong cung, tìm quốc vương ôn lại chuyện quốc sự sau đó mới cầu xin tha thứ.

Tiễn công chúa về, quốc vương liền thương lượng cùng vương phi, cảm thấy chuyện nhà mình có thể giải quyết được.

Công chú Ina cũng chỉ là công chúa nhỏ nhoi trong vô vàn các công chúa trong cung, vì vậy để bảo vệ gia tộc Tandien, một mình công chúa Ina chịu ấm ức cũng chẳng sao.

Thế nhưng vẫn còn tiểu thư nhà Hạ gia, dường như không dễ đối phó!

Chuyện này đều tại con gái mình gây ra, trước hết vẫn nên thăm dò ý tứ của đối phương xem sao đã.

Sau đó mới nhờ vương phi liên lạc với Vu Tiểu Uyển, hỏi cô ấy xem thiếu gia Hạ gia đang có tính toán gì.

Vương phi gọi điện thoại đến cho Vu Tiểu Uyển cô bất đắc dĩ quay sang nhìn Thẩm Duệ nói: “Mẹ em vừa gọi đến hỏi xem các anh định xử lý việc này ra sao? Em cũng ở đây nên anh cũng nên suy nghĩ lại một chút. Vì mẹ em không nhìn ra thái độ của Hạ gia, sau đó anh lại cương quyết trả lại quà của gia tộc Tandien, nên ông ta tìm đến hoàng cung của chúng em, muốn hòa giải với các anh.”

“Họ muốn giải hòa?” Thẩm Duệ nhếch miệng cười nói: “Hạ gia bọn anh không bao giờ chấp nhận bất kỳ lời giải hòa nào, hoặc là đánh bại anh, hoặc là bị anh đánh bại.”

Thẩm Duệ bình tĩnh nhìn Vu Tiểu Uyển nói tiếp: “Người nhà Hạ gia không bao giờ để ai phải chịu ức hiếp. Đây là tôn chỉ của gia tộc. Chỉ cần dựa vào Hạ gia cũng sẽ được hạ gia bảo vệ.”

Mắt Thẩm Duệ đỏ rực khiến Vu Tiểu Uyển tránh cũng không được.

Trái tim cô cũng đập dồn đập theo.

Cậu nói chỉ cần dựa vào Hạ gia là có ý gì vậy?

Cậu đang nói đến cô sao?

Hay đây chỉ là suy nghĩ của cô thôi?

“Vậy anh định xử lý việc này thế nào?” Vu Tiểu Uyển lên tiếng hỏi.

“Em muốn bảo vệ gia tộc Tandien sao?” Thẩm Duệ trực tiếp hỏi cô.

“Gia tộc Tandien là gia tộc rất lớn ở nước E. Hơn nữa một vài người trong gia tộc đó này đã phụng dưỡng đất nước từ khi mới thành lập, vì vậy họ rất có danh tiếng trong nước. Một khi họ bị dao động, chỉ e rằng đất nước sẽ bị bóp nghẹt về nhiều mặt. Thẩm Duệ, mặc dù em biết anh làm như vậy cũng để làm dịu cơn giận của Thẩm Hà, thế nhưng em vẫn phải nói, dù sao em cũng là công chúa của nước E cho nên cũng phải gánh trên mình sứ mệnh và trách nhiệm bảo vệ đất nước, phải bảo vệ và giữ gìn sự ổn định và phát triển của đất nước.”

“Vậy nên anh có thể nể mặt em tha cho gia tộc Tandien một con đường sống được không? Còn về phía Tiểu Hà, em sẽ tự mình đến xin lỗi cô ấy, có được không ạ?” Vu Tiểu Uyển thận trọng nói: “Mặc dù em cũng rất tức giận khi tiểu thư nhà Tandien dám làm ra những chuyện này nhưng em chỉ có thể lấy đại cục làm trọng.”

Thẩm Duệ nói: “Xin lỗi cùng không được, Tiểu Hà sẽ không chấp nhận đâu.”

Vu Tiểu Uyển nhìn cậu với vẻ mặt khẩn khoản nói: “Mẹ em cũng đã gọi điện tới rồi, em cũng không thể ngồi đây mà không lo được.”

“Được rồi, anh nể mặt em, chỉ dạy cho bọn họ một chút bài học được chưa.” Thẩm Duệ híp mắt cười trả lời.

Ở phòng bên cạnh Thẩm Hà lại kiên quyết đòi xuống giường đi ra ngoài, ai khuyên cũng không được.

Trong tình huống này hoàng tử Joel đành phải trực tiếp ép Thẩm Hà ngã lên trên giường.

Hai người đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt tim cả hai đập loạn cả lên.

Cặp mắt xanh biếc của hoàng tử Jonel giống như có ma lực khiến miệng Thẩm Hà khô khốc, cô bé rất muốn sờ tay lên mặt cậu một cái.

Oh, hình như cô thật sự muốn làm điều đó.

Ngón tay thon dài của cô nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của cậu.

Mắt cậu cũng hơi khép lại để mặc Thẩm Hà đụng chạm, không cảm thấy ghét bỏ.

Trên thế giới này, cũng chỉ có mẹ cậu và Thẩm Hà mới có thể đụng vào cậu như vậy.

“Anh thật sự rất đẹp trai!” Thẩm Hà bị ép nằm xuống giường cũng không nhịn được lên tiếng ca ngợi.

“Em có thích không?” Hoàng tử Joel khẽ cười hỏi lại cô.

“Ừm!” Thẩm Hà khẽ gật đầu.

Gật đầu xong Thẩm Hà mới phát hiện cảm nhận được mình đang bị Joel chèn ép ở trên giường.

A... a..a..a, xấu hổ quá đi!

Lúc này hoàng tử Joel mới phản ứng lại, vội vàng quay lưng về phía Thẩm Hà, đỏ mặt nói: “Anh xin lỗi, vừa nãy anh không ngăn được em. Sức lực của em thật lớn quá. Nên...”

Mặt Thẩm Hà cũng đỏ theo nói: “Không sao, em không giận đâu ạ.”

Nói xong Thẩm Hà vội chuyển tầm mắt sang phía khác.

Trời ơi, giờ làm sao đây! Tại sao chỉ cần ở bên cạnh hoàng tử Joel tim lại đập nhanh như vậy?

Cảm giác này là gì vậy?

Không được không được, phải lập tức đến nói chuyện với Tiểu Uyển mới được.

“Em, em muốn đi ra ngoài, em muốn đi tìm Tiểu Uyển! Em bảo đảm sẽ không ra khỏi cửa khách sạn!” Thẩm Hà vừa nói xong liền lập tức che mặt chạy ra ngoài.

Hoàng tử Joel nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của Thẩm Hà thì khẽ nở nụ cười.

Hiện giờ cậu đã có thể xác định được rằng, Thẩm Hà chính là người cậu thích.

Sự phát hiện này khiến cậu rất vui mừng.

Lần đi ra ngoài này, nói chung cũng không đến nỗi mất trắng, cuối cùng cũng đã mở ra vấn đề then chốt về Thẩm Hà rồi.

Thẩm Hà vừa gõ cửa phòng liền trực tiếp đi vào trong: “Tiểu Uyển, tiểu Uyển... Ồ, em tới không đúng lúc phải không? Lát nữa em quay lại!”

Thẩm Hà vừa bước vào cửa thì nhìn thấy Thẩm Duệ đang đút cho Tiểu Uyển ăn, sau đó liền quay đầu bỏ chạy.

Thẩm Duệ thiếu chút nữa bị em gái mình làm bật cười.

Đến thì cũng đến rồi, vẫn còn giả bộ không nhìn thấy gì sao?

“Em lại đây!” Thẩm Duệ gọi Thẩm Hà lại.

Thẩm Hà cười hì hì, quay đầu lại nói: “Chào anh! Chào chị dâu ạ!”

Danh xưng này khiến cho Vu Tiểu Uyển đang ngồi trên giường đỏ mặt.

Thẩm Duệ đặt bát cháo xuống nói: “Hai người nói chuyện đi, anh đi ra ngoài một lát.”

Lúc Thẩm Duệ đi gần đến cửa thì đưa tay gõ vào đầu Thẩm Hà rồi nói: “Con quỷ ranh ma này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.