Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1221: Chương 1221




Cho nên, chuyện đề nghị của cậu ấy, thường đều được hưởng ứng cả.

Trước đó, hoàng tử Joel đến học viện quý tộc Duệ Hà, không ít bạn nữ đều sinh lòng ái mộ, mong có thể nhận được sự yêu thích của hoàng tử.

Sau khi qua một thời gian, mọi người đều phát hiện, trong mắt hoàng tử Joel chỉ có mỗi mình Thẩm Hà, mọi người đều không phải kẻ ngốc, đều hiểu tâm tư của hoàng tử, cũng đều rút lui cả.

Cho nên, bên cạnh hoàng tử Joel chính là một vị trí chân không.

Lâu dần, Thẩm Hà cũng quen rồi.

Hôm nay, mọi người xách theo đồ, tập thể đi ra dã ngoại.

Được thôi, chuyện dã ngoại này, mọi người đều như rất vui mà không thấy mỏi mệt là gì.

Rõ ràng là cùng một thức ăn, nhưng đổi một hoàn cảnh dùng bữa, cảm giác thật không giống nhau.

Mọi người vừa trải xong bàn, đem thức ăn xếp xong, thì có hai người con gái từ xa đi tới, hiếu kỳ mà ngắm nhìn đám trai thanh nữ tú này, không kiềm được hỏi: “Cho hỏi các cậu đây là diễn viên của công ty điện ảnh nào? Các cậu đều trông rất đẹp!”

Mọi người đều bật cười cả lên, lắc đầu nói: “Không phải, chúng tớ đều là bạn học.”

“Wow, trường các cậu nhan sắc thật cao!” ánh nhìn của hai cô gái đó đều rơi trên người Thẩm Duệ và hoàng tử Joel, không dời mắt nổi.

“Cám ơn.” Học sinh học viện quý tộc Duệ Hà đều lịch sự đáp lại.

Mọi người đều là người của bộ phận đại học, tự nhiên là chửng trạc hơn ba năm trước rất nhiều.

Trước đây, người khác khen họ trông đẹp, họ còn thấy vui.

Còn bây giờ, họ đã điềm đạm nhiều rồi.

Khen họ trông đẹp, còn không bằng khen họ có mắt nhìn, chọn được nhánh cổ phiếu tốt.

Hai người con gái qua rất lâu, mới thu lại ánh nhìn, không kiềm được hỏi: “Các cậu đông vui như thế, chúng tớ có thể tham gia cùng không?”

Mấy bạn học liền mĩm cười: “Tất nhiên là được, chỗ ngồi của chúng tớ đủ mà. Mời ngồi.”

“Cám ơn.” Hai người con gái đó vui ra mặt, vội gia nhập trong nhóm người.

Họ vốn dĩ muốn ngồi bên cạnh Thẩm Hà, sau đó ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy nhan sắc Thẩm Hà, liền quay người ngồi hướng ngược lại cách xa Thẩm Hà.

Vu Tiểu Uyển vừa hay cúi đầu xách bó hoa tươi sang, mùa xuân hoa nở ngập tràn bãi núi, tùy ý là có thể hái cả bó.

Có lẽ là vì Vu Tiểu Uyển dùng hoa che đi nhan sắc của mình, hai người con gái đó xem Vu Tiểu Uyển là con gái bình thường, liền chen mất chỗ ngồi của Vu Tiểu Uyển ngồi gần Thẩm Duệ.

Vu Tiểu Uyển ngây ra, cô ấy không hiểu sao đội mình lại có thêm hai người con gái lạ mặt.

Nhưng sự giáo dưỡng tốt, khiến cho cô ấy không nổi giận, chỉ là mĩm cười, quay người tìm một chỗ xa một chút ngồi xuống.

Thẩm Hà vẫy tay, Vu Tiểu Uyển liền ngồi qua.

Các bạn kế bên đều nhếch ra một chỗ ngồi cho Vu Tiểu Uyển, Vu Tiểu Uyển cười cám ơn và ngồi xuống.

Vu Tiểu Uyển vừa ngồi xuống, Thẩm Hà thấp giọng nói: “Hái những hoa nay rất đẹp, đem về nhà có thể cắm vào bình.”

“Đúng thế, tớ cũng cảm thấy như vậy.” Vu Tiểu Uyển cười trả lời nói: “Bình hoa trong nhà cứ cắm hoa trong vườn, có chút ngán, vẫn là hoa dại đẹp hơn.”

Vu Tiểu Uyển cúi đầu ngửi, nói: “Những hoa dại không ưa nhìn gì nhưng đều thơm như thế.”

Cung Tử Á cũng đã ngồi bên cạnh, cười giải thích nói: “Chính là vì mấy hoa dại không có màu sắc sặc sỡ, cho nên cần có hương thơm để hấp dẫn ong bướm đến hái mật đó!”

“Có lý.” Mấy bạn học xung quanh đều gật đầu theo: “Bạn Cung Tử Á chính là đóa hoa dại này, nhìn trông bình thường, nhưng lại dựa vào hương thơm của mình, lấy được chức vụ bên cạnh Thẩm Hà!”

Cung Tử Á cũng không cảm thấy sự ví von này là chế giễu cô ấy, cô ấy kiêu ngạo mà cười: “Không sai, tớ cũng cảm thấy tớ là đóa hoa dại này! Bởi vì mùi thơm của tớ không thể che đậy được, nên mới khiến mọi người thích tớ!”

“Hahahaha?” các bạn học liền cười vui vẻ.

Hai người con gái đó nghe giọng cười bên cạnh, liên thuận thế mà quay sang nhìn, liền ngây người ra.

Hai người con gái quốc sắc thiên hương, nhan sắc nghịch thiên đến muốn mạng.

Dưới sự so sánh như thế, hai người con gái đó liền cảm thấy hổ thẹn.

Nhưng, hai người con trai ngồi bên cạnh thật sự quá đẹp trai đi, đẹp trai đến khiến người ta không muốn từ bỏ.

Lỡ như hai người con trai như hoàng tử này, là nhìn vào nội tâm bên trong chứ không nhìn trên nhan sắc thì sao?

Dù sao trong mấy chuyện ngôn tình đều viết như thế cả.

Họ đều thích công chúa lọ lem, chứ không thích tiểu thư thế gia!

Nói không chừng họ còn có thể viết nên một câu truyện giữa hoàng tử và công chúa lọ lem!

Một cô gái chủ động chào hỏi với Thẩm Duệ: “Chào cậu, tớ tên Mã Ly Ly, tớ là sinh viên năm hai trường đại học Viên Lâm gần bên. Các cậu là học sinh trường nào thế? Sao trước giờ chưa gặp qua các cậu?”

“A, trường chúng tớ có chút xa.” Thẩm Duệ chỉ nhàn nhạt trả lời, ánh mắt lại nhìn xuyên qua đỉnh đầu cô ấy, nhìn về vị trí của Tiểu Uyển. Cậu ta thấy Vu Tiểu Uyển vốn dĩ không nhìn sang bên này, liền có chút không vui.

“Trường các cậu, nhan sắc đều tốt vậy sao? Vừa lúc đầu, tớ còn tưởng rằng các cậu là ngôi sao của công ty điện ảnh.” Đứa con gái còn lại cũng mở miệng nói: “A, tớ cũng xin tự giới thiệu một chút, tớ tên Lưu Hân Hân, cũmg là sinh viên trường đại học Viên Lâm.”

Thẩm Duệ không trả lời câu hỏi của họ, hoàng tử Joel lại nhìn lấy Thẩm Hà một cái, trả lời nói: “Vẫn được, cám ơn quá khen.”

Mã Ly Ly và Lưu Hân Hân nhìn lấy nhau, sau đó cùng hỏi Thẩm Duệ và hoàng tử Joel nói: “Anh đẹp trai có thể kết bạn facebook không?”

Thẩm Duệ và hoàng tử Joel mĩm cười, bày tỏ từ chối: “Xin lỗi, chúng tôi không thêm bạn trên facebook.”

Hai người con gái đó vẫn không muốn từ bỏ, huơ huơ điện thoại nói: “Đừng vậy chứ? Chúng tớ là con gái đó, chủ động kết bạn facebook với các cậu lại không nể mặt?”

Thẩm Duệ vừa mới muốn phản bác, ánh mắt liền liếc sang phía Vu Tiểu Uyển bên kia, đột nhiên nảy ra một kế, liền cười nói: “Được đó, nếu các cậu đã nói như thế, tớ tất nhiên cung kính không bằng tuân mệnh.”

Nói xong, Thẩm Duệ quả nhiên lấy ra điện thoại, quét mã của đối phương.

Phía bên kia đôi đũa của Vu Tiểu Uyển khi đặt xuống mạnh hơn mấy phần.

Vu Tiểu Uyển liền biết mình thất lễ, liền xin lỗi: “Xin lỗi, hôm nay khi hái hoa, đâm trúng tay. Đau một chút.”

Đối với quý tộc mà nói, lễ nghi trên bàn ăn là thứ được khắc sâu trong máu.

Trừ khi là tình huống đặc biệt chứ không thì không được thất lễ.

Những bạn khác đều lắc đầu: “Không sao cả.”

Nhìn thấy phản ứng của Vu Tiểu Uyển, Thẩm Duệ liền biết gian kế của mình đã thành công.

Hoàng tử Joel khẽ nhướng người về phía Thẩm Duệ, nói: “Coi chừng chơi lửa bén lên người đó.”

Khóe môi Thẩm Duệ khẽ nhếch, cười rất tà mị, thấp giọng trả lời: “Cậu không muốn thử một chút Tiểu Hà sao?”

Hoàng tử Joel trong lòng khẽ động, cũng lấy điện thoại nói: “Tớ cũng kết bạn với các cậu.”

Hai người con gái đó hạnh phúc đến sắp xỉu được, vội kết bạn với đối phương!

Quả nhiên, muỗng của Thẩm Hà ở bên kia rơi mạnh vào trong chén.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.