Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1248: Chương 1248




Thẩm Hà hơi nheo mắt, thấy một cô gái ăn mặc hở hang bước ra từ bên trong, đang nhìn mình với ánh mắt rất cảnh giác.

“Cô tìm ai?” Cô gái đó mở lời hỏi.

“Cô là Sử Hiểu Yến đúng không?” Thẩm Hà mở lời hỏi: “Tôi là Hạ Thẩm Hà, em gái sinh đôi của Hạ Thẩm Duệ.”

“Chính là tôi đây.” Sử Hiểu Yến gật đầu, rồi nhìn Thẩm Hà từ trên xuống dưới, ánh mắt cô ta chứa đầy sự đố kỵ, rồi nói: “Hóa ra cô chính là Công chúa quốc dân, cô còn đẹp hơn cả trên tivi đấy, ông trời thật là không công bằng, tại sao những thứ cho cô, đều là tốt nhất? Nói đi, cô tìm tôi có việc gì? Căn hộ này là anh trai cô cho tôi rồi, không phải cô muốn lấy lại chứ?”

“Một căn hộ thôi, chưa lọt được vào mắt của tôi, cô có tiện cho tôi vào nhà nói chuyện không? “Thẩm Hà hỏi.

“Cô vào đi.” Sử Hiểu Yến bĩu môi nói, rồi quay người nhường lối, cho Thẩm Hà vào nhà.

Thẩm Hà vừa bước vào, nhìn ngay thấy trong nhà toàn các thiết bị gia dụng thông minh.

Căn hộ này có hai tầng.

Diện tích tầng một khoảng hơn một trăm mét vuông, diện tích tầng hai khoảng hơn sáu mươi mét vuông.

Đối với một cô gái trẻ mà nói, đủ để sinh sống rồi.

Tất cả mọi thứ trong căn hộ đều là mới hết.

Rõ ràng là hôm qua khi chuyển đến mới bắt đầu sắm.

Người của anh trai, hiệu suất làm việc thật sự rất cao.

Thẩm Hà sau khi vào nhà, chỉ tùy tiện liếc qua một vòng, rồi ngồi luôn xuống ghế sofa.

Sử Hiểu Yến ngồi ngay đối diện trước mặt Thẩm Hà, rồi nói: “vậy cô đến tìm tôi có việc gì?”

“Tôi chỉ hỏi cô xem có dự tính gì.” Thẩm Hà liếc qua Sử Hiểu Yến, mặt Sử Hiểu Yến trang điểm rất đậm, rõ ràng là chuẩn bị ra khỏi nhà.

Rõ ràng là chỉ mới 19 tuổi, nhưng lại ăn mặc trang điểm như 29 tuổi.

“Dự tính? Tôi có thể có dự tính gì chứ? Đêm nay có rượu đêm nay say thôi.” Sử Hiểu Yến nhíu mày trả lời, rồi nói: “Tôi không phải là cô, cô là Công chúa quốc dân. Cô muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Cô vừa xinh đẹp có tiền lại có địa vị, tất nhiên cô có thể nói tôi vô công dồi nghề.”

Trong lúc nói chuyện, Sử Hiểu Yến châm cho mình một điếu thuốc lá với động tác rất điêu luyện.

Loại thuốc lá cô ta hút, rõ ràng là loại thuốc lá rẻ tiền rất dễ thấy trên thị trường.

Rõ ràng là, cô ta còn chưa kịp đổi cho mình loại thuốc lá xịn.

Dù sao việc dọn nhà cũng là việc mất thời gian.

Thẩm Hà thấy Sử Hiểu Yến nhả khói thuốc rất điêu luỵên, cô bé nhíu mày nói: “Anh trai tôi là người thừa kế của gia tộc, bình thường rất bận rộn. Đây là danh thiếp của trợ lý tôi, nếu cô có việc gì cần giúp đỡ, thì hãy gọi điện thoại cho trợ lý của tôi.”

Thẩm Hà đặt luôn danh thiếp của Cung Tử Á lên bàn, cô bé không muốn chiến đấu ở đây nữa.

Vu Tiểu Uyển nói rất đúng.

Sử Hiểu Yến thật sự là người không cùng một thế giới.

Vu Tiểu Uyển là cô công chúa sống trong vườn hoa, Sử Hiểu Yến là con gián sống trong bụi bẩn của cuộc sống.

Chỉ cần Sử Hiểu Yến biết điều, cô ta sẽ biết phải làm gì.

Những thứ Thẩm Duệ cho cô ta, Thẩm Hà cũng có thể cho được, thậm chí còn nhiều hơn.

Tiền đề là, Sử Hiểu Yến phải biết điều.

Thẩm Hà đứng ngay dậy, chuẩn bị cáo từ.

Cô bé mới đi được hai bước, liền nghe thấy giọng nói hời hợt của Sử Hiểu Yến ở phía sau lưng: “Sao thế? Đứa con gái trên khuôn mặt luôn ra vẻ cao ngạo kia, đến mách lẻo với cô rồi đúng không? Ha ha! Rất thú vị! Tôi còn tưởng cô ta tự tin lắm cơ! Hóa ra cũng chỉ thế mà thôi.”

Thẩm Hà từ từ quay đầu nhìn Sử Hiểu Yến: “Hả?”

“Tôi sẽ không liên lạc với cô đâu. Chuyện của tôi, không có một xu quan hệ nào với cô.” Sử Hiểu Yến vứt luôn danh thiếp mà Thẩm Hà đặt xuống vào thùng rác.

Danh thiếp của Cung Tử Á tuy không được giá trị bằng danh thiếp của Thẩm Hà.

Nhưng đối với người bình thường mà nói, đó đã là độ cao mà họ không thể với tới được!

Trợ lý thân cận nhất của đại tiểu thư Hạ gia, sao lại không đáng giá ngàn vàng chứ?

Thẩm Hà đưa cho Sử Hiểu Yến danh thiếp của Cung Tử Á, nếu Sử Hiểu Yến là người biết điều, cả cuộc đời sau này cô ta sẽ không lo vất vả.

Nhưng bây giờ xem ra, người ta không màng đến điều này, thứ cô ta muốn có vẻ là nhiều hơn.

“Bố tôi làm trợ giảng cho Thẩm Duệ, chứ không phải làm trợ giảng cho cô. Vì vậy, cô vội gì chứ?” Sử Hiểu Yến mở lời nói: “Hôm nay cô đến, là vì người đàn bà hôm qua đúng không? Đúng, không sai, tôi thừa nhận đã thích anh trai cô. Một người đàn ông đẹp trai như vậy, từ lần đầu gặp anh, nếu tôi không động lòng, thì tôi không phải con người rồi! Với lại anh ấy rất giàu có, có phong cách, có địa vị. Nếu tôi có thể lên ngôi được, tôi chính là Hạ thiếu phu nhân tiếp theo của Hạ gia.”

“Ha!” Thẩm Hà lập tức bật cười: “Có chí khí.”

“Đúng vậy! Tôi cũng cảm thấy mình rất có chí khí. Nhưng mà, tôi sẽ không giống như những tên ngốc khác, cố tình lấy cớ đánh nhau. Tôi không ngu đến thế, tôi không đấu lại được.” Sử Hiểu Yến thật sự rất thẳng thắn, không hề giấu diếm dục vọng của mình, cô ta nói thẳng ra luôn: “Tôi cũng không kiếm chuyện giả bộ ngây thơ. Chiêu này, tôi đoán cũng không có tác dụng. Tôi nghĩ xem, mình có được vận may này không. Nếu tôi may mắn, đó chính là hồng phúc của tôi. Nếu không có được may mắn này, tôi sẽ rút lui, cầm một khoản tiền rồi biến đi. Nhưng giờ cô muốn cho tôi một khoản tiền bảo tôi biến đi, tôi từ chối!”

“Cô đúng là rất thẳng thắn.” Thẩm Hà gật đầu cười nhẹ: “Nhưng, sở thích của anh trai tôi không đến nỗi...”

“Thế thì không nói được trước rồi. Ăn nhiều thịt rồi, sẽ thấy ngán đấy. Tôi nghe nói cô công chúa cao ngạo hôm qua, quen biết anh cô rất nhiều năm rồi. Bao nhiêu năm, cũng đã nhàm chán rồi. Cũng đến lúc thử khẩu vị mới rồi.” Sử Hiểu Yến hời hợt nói: “Trong truyện, chẳng phải đều viết thế sao? Chàng Hoàng tử đứng trên cao cảm thấy ngán vị hôn thê xinh đẹp nhàm chán không có gì mới mẻ, yêu cô bé Lọ lem không có tài cán gì. Ha ha, tôi chính là cô bé lọ lem đó!”

Thẩm Hà không biết nói gì: “Cô đúng là... rất thẳng thắng, rất trực tiếp!”

“Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy.” Sử Hiểu Yến cười hở cả một hàm răng: “Bởi vì cô là người thông minh, tôi đóng kịch trước mặt cô, không có tác dụng gì. Vì vậy, thà cứ mở cửa ra nói thẳng luôn. Cho nên, chuyến đi này của cô coi như uổng công rồi.”

“Vậy cô tính sẽ làm gì?” Thẩm Hà hỏi, đột nhiên cô bé cảm thấy có hứng thú với Sử Hiểu Yến này.

Hứng thú này, nghĩa đen nhiều hơn nghĩa bóng.

“Cô nói xem tôi đóng vai gì thì thích hợp hơn?” Đột nhiên Sử Hiểu Yến cười rất đểu: “Ngây thơ đáng thương? Nhanh nhẹn khôn khéo? Tâm lý biết điều? Hiền lành thật thà? Anh trai cô thích mẫu nhân vật nào nhất?”

Thẩm Hà lập tức cười lên: “Thú vị, vậy tôi mong chờ sự xuất hiện của cô rồi.”

“Được, tôi sẽ không làm cô thất vọng đâu! Nhưng mà, bây giờ tôi có chút việc phải ra ngoài rồi.” Sử Hiểu Yến cầm túi xách của mình lên, rồi nói: “Trước khi đóng một vai diễn nào đó, luôn có một số việc cần phải xử lý. Nếu không, sẽ bị người khác vạch trần vai diễn của mình. Cô nói, có đúng không?”

“Đúng vậy.” Lần đầu tiên Thẩm Hà thấy có người thẳng thắn nói ra ý định của mình như vậy... làm kẻ thứ ba.

Chuyện này thật sự rất mới mẻ!

Cho dù Thẩm Hà thật sự đến đấy để dọn chướng ngại vật cho Tiểu Uyển, bây giờ cô bé cũng không kìm nổi muốn xem Sử Hiểu Yến này rốt cuộc muốn làm gì.

Thẩm Hà tiếp tục đi đến trước cửa, cô bé vừa đi vừa nói: “vậy được, tôi sẽ mở to mắt chờ xem! Sử Hiểu Yến!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.