Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1302: Chương 1302




Nghe tiếng hô hấp đều đều của Tiểu Cát, Tư Nhiên từ từ mở mắt ra, quay đầu nhìn Tiểu Cát.

Tiểu Cát dù có ngủ say, khóe miệng vẫn nở nụ cười.

Cô ấy có lẽ rất vui, cô ấy có thể cứu được Tư Nhiên chăng?

Có thể vì người mình yêu, mà dũng cảm đối mặt với cái chết có lẽ đây là một loại hạnh phúc.

Tư Nhiên thu hồi ánh mắt, một tay chống sau óc, đem tâm trạng rối bời từng chút một mà xếp gọng lại.

Khoảng thời gian này, Thẩm Hà và Joel có sự tương tác càng ngày càng nhiều, cậu ta lại không phải kẻ ngốc, tất nhiên biết điều đó có nghĩa gì.

Nhưng cậu ta thật sự không cam tâm.

Thế nhưng, tình cảm chuyện này, có thật sự là không cam tâm là có thể vãn hồi sao?

Như Tiểu Cát liều chết cũng không từ bỏ mà ở bên, so với mình có gì khác nhau chứ?

Có lẽ trên thế giới này, duy nhất không thể miễn cưỡng chính là tình cảm.

Hơn nữa, mãi cứ không thể buông xuống cũng chỉ có tình cảm.

Thích một người, có lẽ chỉ cần một khoảng khắc.

Nhưng để buông bỏ một người lại cần rất lâu rất lâu.

Tư Nhiên không biết nếu Thẩm Hà và Joel bên nhau, cậu ta phải nên như thế nào, nên làm gì.

Cậu ấy cũng không muốn biết.

Cho dù, Tư Y Cẩm cũng từng nói chuyện này với cậu ấy.

Nhưng nói cho cùng chỉ là kiến nghị trong nhà, cuộc đời của cậu ấy, vẫn cần cậu ấy từng bước một mà đi tiếp.

Kiến nghị của gia đình và bạn bè, cậu ấy đều nghe vô số lần rồi.

Cậu ấy thừa nhận họ nói đều có lý cả, thế nhưng thế thì có tác dụng gì chứ?

Rất nhiều chuyện, không phải là có lý là sẽ đi làm.

Tình yêu loại chuyện này, trước giờ không nói lý lẽ.

Nói lý lẽ, thế thì đó không phải tình yêu.

Tư Nhiên ngủ không được, cứ nghĩ đi nghĩ lại vấn đề này.

Bước kế tiếp cậu ấy nên làm gì?

Khi mà Tư Nhiên đang suy nghĩ đi suy nghĩ lại, Thẩm Hà đi đến đoàn quay phim quậy một trận thật dữ, trực tiếp cho người phụ trách dây cáp của quản lý sân khấu nghỉ việc, sau đó từ bên nhà điều người mình qua, chuyên phụ trách vấn đề an toàn.

Phương Phương thấy thủ đoạn cứng rắn của Thẩm Hà, thiếu chút là đem cơm hộp trên tay mình làm đổ hết.

Cô ấy cuối cùng hiểu rõ, Thẩm Hà đối với cô ấy thực sự đủ khoan dung.

Cô ấy tuy rằng hãm hại Thẩm Mạch, nhưng bởi vì không có đem đến thương tổn thực chất nào cho Thẩm Mạch, nên Thẩm Hà cuối cùng vẫn tha cho cô ấy.

Nhưng một khi nguy hiểm đến an toàn tính mạng của những người đó, công chúa quốc dân một khi nổi giận, là thật sự dọa chết người!

Thẩm Hà gây chuyện trong đoàn quay phim không ai dám nói một chữ không!

Thậm chí Phạm Thành Phạm Ly bỏ lại mọi chuyện trong tay, tự mình qua an ủi Thẩm Hà.

Tư Nhiên bị thương, họ cũng sợ có chuyện!

Đây không cách nào giao phó với Tư Y Cẩm!

Cho nên, điện thoại trong nhà cứ một cuộc lại một cuộc mà hối thúc họ nhanh chóng đi về.

Thẩm Hà cam đoan tiếp theo đây không xảy ra bất kỳ sự cố nào, nói hoài nói mãi mới có thể để gia đình đồng ý họ tiếp tục quay bộ phim này.

Lần xảy ra chuyện này cứ thế trôi qua mấy ngày.

Vết thương trên chân Tiểu Cát cũng dần dần hồi phục.

Thẩm Mạch đặc biệt đem thuốc của mình đưa sang, chuyên ngừa để lại sẹo cho Tiểu Cát.

Bởi vì vết thương khá nặng cho nên Tiểu Cát phải thường thường xuyên đắp thuốc.

Có khi y tá đến không kịp, Tư Nhiên sẽ tự mình đắp thuốc cho Tiểu Cát.

Tiểu Cát ngoan ngoãn ngồi trên giường, để Tư Nhiên đắp thuốc.

Ngón tay của Tư Nhiên rất ấm, bôi chút kem mát nhẹ nhàng mà bôi vòng trên trân của Tiểu Cát: “Yên tâm, sẽ không để lại sẹo! Mạch Mạch xem thuốc này là bửu bối, chắc chắn là đồ tốt. Cô bé chỉ cho Tiểu Hà và cậu, cho nên tuyệt đối không vấn đề.”

“Ừm.” Tiểu Cát với vẻ hạnh phúc, cứ thế im lặng để Tư Nhiên đắp thuốc cho cô ấy: “Tớ không sợ.”

Tư Nhiên không nói chuyện, tiếp tục đắp thuốc, băng bó cho cô ấy.

Tiểu Cát khẽ mở miệng hỏi: “Chúng ta khi nào thì xuất viện?”

“Không vội, cậu dưỡng thương cho tốt. Dù sao cậu cũng chỉ là khách mời, cậu không có quá nhiều kịch bản.” Tư Nhiên ngẩng đầu nhìn Tiểu Cát nói: “Chuyện của Tiểu Uyển, cậu ở bệnh viện cũng có thể giúp được.”

“Không được, tớ cũng đi phim trường!” Tiểu Cát vừa nghe ý của Tư Nhiên, là muốn để cô ấy một mình ở bệnh viện, liền sốt ruột, mở miệng nói: “Tớ không yên tâm.”

Tư Nhiên cười, đưa tay sờ mặt Tiểu Cát, mở miệng nói: “Nha đầu ngốc! Có gì không yên tâm chứ? Tiểu Hà mấy hôm trước phát giận với đoàn làm phim, đem người phụ trách quản lý sân khấu đều cho nghỉ, sau đó trực tiếp từ nhà mình điều động người đến phụ trách công việc an toàn. Yên tâm, sẽ không có nguy hiểm!”

“Thế cũng không được. Tớ...” Tiểu Cát vội vã nói: “Tớ... tớ vẫn không yên tâm...”

Tư Nhiên than nhẹ một tiếng, mở miệng nói: “Tiểu Cát...”

“Được rồi, cậu đừng khuyên tớ nữa! Dù sao cậu cũng biết! Nếu tớ muốn rời khỏi bệnh viện, người ở đây vốn dĩ không cản được tớ!” Tiểu Cát buộc miệng nói: “Cùng lắm tớ leo tường ra!”

“Được thôi, nếu cậu kiên trì như vậy, thế thì lúc nữa hỏi bác sĩ, nếu như có thể xuất viện, thì cùng tớ về chung.” Tư Nhiên đưa tay nựng má Tiểu Cát nói: “Nha đầu ngốc.”

“Tớ chấp nhận làm nha đầu ngốc của cậu cả đời.” Tiểu Cát ngây dại nhìn Tư Nhiên.

Đón lấy ánh mắt não nề hiểu chuyện của Tiểu Cát, Tư Nhiên chỉ cười chứ không trả lời câu hỏi này.

Một lúc sau bác sĩ đến, kiểm tra một lúc, sau khi xác định không gì đáng ngại, thì để họ làm thủ tục xuất viện.

Trên đường về, Tư Nhiên láy xe, Tiểu Cát ngồi trên vị trí ghế phụ.

Hai người đều không nói chuyện, nhưng bầu không khí lại rất hòa hợp.

Điện thoại của Tiểu Cát đột nhiên reo lên, Tiểu Cát liền lấy điện thoại ra xem, rất nhanh đặt trở về.

Tư Nhiên thuận miệng hỏi: “Là ai thế?”

“A, là người trong đoàn làm phim.” Tiểu Cát thuận miệng trả lời nói: “Không chuyện gì, chỉ là mấy câu hỏi thăm đơn giản.”

Chân mày Tư Nhiên khẽ nhướng.

Từ sau khi nằm viện, hai người đều ở cùng một phòng bệnh, cho nên cậu ấy biết mỗi ngày vào lúc này, điện thoại Tiểu Cát đều sẽ nhận được một tin nhắn.

Đối phương không gửi nhiều, chỉ gửi một hai tin nhắn, liền không có hành động kế tiếp nữa.

Nhưng khứu giác nhạy bén của đàn ông mách với cậu ta, người gửi tin nhắn cho Tiểu Cát nhất định là người đàn ông!

Đừng hỏi sao cậu ấy lại có khứu giác này!

Cậu ấy chính là biết!

Quả nhiên, Tư Nhiên mở miệng hỏi: “Là ai?’

Tiểu Cát lần này không trốn tránh câu hỏi này nữa, trả lời nói: “Là diễn viên đóng vai anh của Thẩm tiểu thư.”

Tư Nhiên liền hiểu ra.

Người đàn ông đó cũng xem như là diễn viên có ít tiếng tăm trong giới giải trí, từng đóng qua trong một bộ phim thần tượng mà được nhiều khán giả biết tới, nhưng thật sự khiến đám đông nhớ đến cậu ta vẫn là một tiết mục thực tế trong nước.

Bởi vì cậu ta thể hiện hoạt bát trong tiết mục, khiến cho đám đông khán giả nhớ đến cậu ấy, cho nên lần này thuận lợi lấy được vai nam thứ năm đã là rất tốt rồi.

Người đàn ông này nghe nói là cháu nhà giàu, gia đình làm nghề buôn bán thủy hải sản, cậu ta đóng phim cũng chỉ là yêu thích.

Tầm nhìn cậu ta ngược lại rất cao, cùng cậu ta có tin đồn, phần lớn đều là nữ minh tinh nổi tiếng trong giới.

Không ngờ, gần đây lại đem ánh mắt đặt lên trên người Tiểu Cát!

Trong lòng Tư Nhiên, đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái.

Cứ như đồ của mình bị người khác dòm ngó vậy.

Tiểu Cát thấy cậu ấy không nói chuyện, vội giải thích: “Tớ và cậu ấy không có gì cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.