Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1316: Chương 1316




Một người có thể coi người nhà của mình thành người nhà mình, làm sao có có thể không làm cho người khác yêu thích được.

Huống chi Tiểu Cát và Tư Nhiên lại là người một nhà, chuyện này cũng không phải chỉ là một hai năm.

Tư Nhiên và Tư Y Cẩm đều cọi trọng chuyện này. Bây giờ ngày càng được yêu thích hơn rồi

Thẩm Hà với một số thành viên khác của nhóm trao đổi, qua đêm trong một khách sạn mang phong cách trang viên tương đối cao cấp

Toàn bộ khách sạn chính là một trang viên,với bai đỗ xe rất rộng, sân chơi golf thậm trí là có cả một sân bay thu nhỏ, hồ nước nóng, bể bơi và một số dịch vụ khác.

Ở trong khách sạn này có cảm giác như đang ở trong một căn biệt thự nhỏ. Nên phí dịch vụ của khách sạn này cũng tương đối cao, một đêm ít nhất cũng phải mất vài chục triệu. Khoản phí này bình thường vốn là do Thẩm Hà chịu trách nhiệm thanh toán.

Nhưng hôm nay đến khi Thẩm Hà đi thanh toán thì đã có một tài khoản khác đã thanh toán rồi.

Cả đoàn đều rất kinh ngạc. lần này ra ngoài mọi thừ đều rất đơn giản, nhưng làm việc cao độ như thế này thì chưa bao giờ có. Vì thế đến tận nửa đêm mọi người không ai ngủ được, một phần là do chênh lệch múi giờ, một phần là do quá kích động.

Thẩm Hà cũng không ngủ được, một mình ngồi trên chiêc ghế dây, nhẹ nhàng đung đưa, một lần rồi lại một lần cứ thế lặp đi lặp lại giống như tiết tấu của nhịp đập trái tim vậy, nhưng lại chẳng mang ý nghĩa gì cả.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ Thẩm Hà cảm thấy như có người đứng sau lưng mình, theo phản xạ cô định quay người lại nhìn, nhưng chưa kịp xoay người thì cô đã cảm nhận được hơi thở quen thuộc.Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, để người đó giúp cô nhẹ nhàng đẩy chiếc ghế dây.

Hai con người, chẳng ai cần nói lời nào, một người đẩy, một người hưởng thụ.

Qua một lúc lâu sau, thẩm hà mới chạm chân xuống đất, chậm rãi nói: “Anh, vẫn tốt chứ”

“Không đựợc tốt lắm, nhưng cũng không phải là không tốt” Joel thấp giọng trả lời: “Tiểu Hà, em vẫn tốt chứ”

“Em vẫn tốt” Thẩm Hà chậm rãi quay đầu, rồi cứ thế mà nhìn Joel.

Một tháng rồi không gặp, Joel có vẻ gầy đi rất nhiều. Thẩm Hà chậm rãi đứng đậy bước về phía Joel.

Joel dang rộng vòng tay chờ cô, Thẩm Hà liền xà vào vòng tay anh, ôm chắt lấy bờ vai ấy.

Hai người ôm chặt lấy nhau, rất lâu cũng không ai nói lời nào.

Loại hương vị thận thuộc này đã lâu rồi không xuất hiện, những lời hẹn ước và cả những nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm, trong thời khắc này cuối cùng cũng được buông xuôi.

Hai người chẳng ai cần phải kể lể dài dòng nỗi nhớ của bản thân, chỉ cần một cái ôm chặt đã đủ để biểu đạt tình cảm của mỗi người.

Hai gười cứ ôm nhau như thế rất lâu rất lâu, rồi mới từ từ thả lỏng vòng tay.

“Tiểu Hà, em yên tâm, anh sẽ không làm em phải thất vọng” Joel nhìn Thẩm Hà với gương mặt kiên định.

“Cho dù phải trả mọt cái giá vô cùng lớn, anh cũng sẽ không bao giờ dễ dàng lùi bước! chuyện anh đã hứ với em, anh nhất định sẽ làm được! Cho dù có bắt anh phải chết, anh cũng sẽ...”

Thẩm Hà giơ tay ngăn lại lời nói sau đó cúa Joel.

Cô nhìn Joel mỉm cười nói; “Em tin anh, vì thế anh không cần phải thề. Lần nay e qua đây, không phải là chỉ muốn nhìn thấy anh, mà điểu em muốn nói với anh là cho dù có bất kì khó khăn hay sóng gió nào, em sẽ luôn bên anh cùng anh vượt qua, cho dù là bây giờ chúng ta chưa thể công khai mối quan hệ của hai đứa, nhưng em vẫn luôn trước sau như một tin tưởng vào anh, loại bỏ tất cả những mối đe dọa xung quanh, em Hạ Thẩm Hà, không phải là người dễ bị bắt nạt.”

Joel nhìn Thẩm Hà cười âu yếm nói: “Rất đúng, rất đúng Tiểu Hà nhà anh là giỏi nhất.”

Thẩm Hà cười phì một tiếng nhưng rồi lại nghiêm chỉnh nói: “Joel, em muốn hỏi anh một chuyện, đói với chuyện của Fanny Rose, em có điều tra được một số thông tin, nhưng không phải là toàn bộ, lần này em đến đấy là để loai bỏ kẻ thù, vậy nên em muốn biết người biết ta. Lại đây nói cho em nghe mọi chuyện về Fanny Rose nào, em đã chuẩn bị rất tốt tâm lí rồi, bắt đầu tìm hiểu về tình địch của e nào.”

Nghe những lời của Thẩm Hà nói. Joel rất muốn cười, nhưng anh vẫn cố nhịn. Kéo Thầm Hà đến bên vườn hoa ngồi xuống, anh nói: “Nói cho anh biết, em đã biết được những chuyện gì rồi?”

Thẩm Hà Tiếp lời:” Fanny Rose năm nay 22 tuổi, là tiến sĩ, cô ta rất hiểu biết về tài chính, thiên văn và thông thạo 6 thứ tiếng. Hồi nhỏ cô ta được coi là thiếu nữ thiên tài, cô ta còn có thiên phú về thề thao nữa, đã từng đạt rất nhiều giải quốc tế lớn. Sở thích lớn nhất của cô ta là sưu tầm đồ cổ, việc mà cô ta ghét nhất là nuôi thú cưng.”

“Xung quanh chẳng thiếu người theo đuổi cô nhưng cô chưa bao giờ nhận lời ai.”

“Từ nhỏ đến lớn chỉ thích mỗi mình anh, nhưng cô luôn ái ngại về căn bệnh kì lạ của anh, nên cô chẳng có cách nào để bày tỏ tình cảm với anh, nhưng sau khi biết chuyện chúng ta bên nhau, mà bệnh của anh không bị phát tác thì trái tim của cô ta lại một lần nữa chộn rộn.”

Nói đến đây Thẩm Hả biểu hiện nghi hoặc khó hiểu hỏi Joel: “Joel, lúc chúng ta ở bên nhau, anh hoàn toàn không khác người bình thường ở điểm nào. Vậy có lẽ nào bệnh của anh khỏi rồi không?”

“Không hẳn là thế” Joel giải thích: “Anh đã từ nói với em, bệnh của anh chỉ miễn dịch với một mình em mà thôi, đến tận bây giờ cũng vẫn như vậy”

Thẩm Hà gật đầu rồi tiếp tục nói: “Fanny Rose, rõ ràng là không hề biết một chút nào về chuyện này, nhưng cô ta vẫn thể hiện rằng rất quan tâm anh, vì thế cô ta mới chủ động mời anh cùng cô ta đi xem triểm lãm, lại mang tác phẩm của mình tặng cho anh như một món quà mà anh thì cũng đã nhận món quà đó.

Joel xấu hổ giải thích: “Đó chỉ là một phép xã giao lịch sự bình thường thôi mà, Tiểu Hà.”

“ừm, ừm vì thế nên em mới không ghen”

Thẩm Hà thành thực nói: “Chỉ đơn giản là nhìn việc để xem xét mà thôi”

Joel bỗng nhiên hiểu ra ẩn ý lời nói mà Thẩm Duệ đã từng nói với anh.

Cậu ta nói, lúc người phụ nữ nói không phải thì cậu cũng đừng bao giờ tin thực sự là như vậy.

Lúc người phụ nữ nói họ không tức giận, thì cậu cũng đừng bao giờ tin họ thực sự đang không tức giận.

Ví dụ như lúc này.

Joel vội vàng giơ tay lên thề với trời: “Món quà mà Fanny tặng anh anh đã tặng cho vệ sĩ của anh. Một thứ anh cũng không giữ lại, anh chỉ giữ lại quà mà Tiểu Hà tặng cho anh thôi!”

Thẩm Hà tinh quái nhìn chằm chằm vào Joel, cô cứ nhìn như thế một lúc lâu mới cười hihi nói: “Được rồi, anh đừng thề nữa, em cũng chắng có ý gì, em luôn tin anh.”

Nghe Thẩm Hà nói như thế Joel mới thở phào một hơi.

Mẹ ơi! Bạn gái lúc tức giận, thực sự là doa chết con mà!

Thẩm Hà lại kéo tay Joel nói: “Đó là tất cả những chuyện em biết, những chuyện còn lại anh giúp em bổ sung nhé.”

Joel bậy giờ mới thu lại biểu cảm trên khuôn mặt, nghiêm túc nói “Những điều em biết thực ra cũng là tất cả tình hình của cô ta bây giờ rồi. Chuyện anh biết cũng không nhiều hơn em là bao. Thực ra anh và cô ta rất ít khi tiếp xúc với nhau, mỗi lần gặp mặt cũng chỉ chào hỏi một hai câu rồi rời đi. Em cũng viết đó, bọn anh gọi là gặp mặt nhưng ở xung quanh cũng có rất nhiều người, vì thế có thể nói được gì đây?”

Thẩm Hà nghĩ một chút thấy cũng đúng. Bọn họ gặp mặt chắc chắn đều là trong những hoạt động quảng cáo. Đã là hoạt động quảng cáo thì xung quanh chắc chắn sẽ có rất nhiều người.

Nhiều người như thế cho dù Fanny muốn làm gì cũng không được.

Lúc này Thẩm Hà mới vui vẻ hoà nhã nói: “Thông tin của anh cũng nhanh thật đó, biết em qua đêm ở đây lại còn giúp em trả tiền phòng”

Joel kinh ngạc nói: “Anh không có giúp em trả tiền phòng mà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.