Nghe Thẩm Tùng Tý nói vậy, nét mặt của Farina hiện rõ sự thất vọng.
Cung Tử Á nhìn là biết, Farina này chắc chắn là ưng Thẩm Tùng Tý rồi, thế là lén véo Thẩm Tùng Tý một cái, nháy mắt với cậu.
Thẩm Tùng Tý chẳng hiểu ra sao, nhưng cũng biết Cung Tử Á ám chỉ điều gì.
Thẩm Tùng Tý do dự một chút rồi nói: “Cô muốn mời tôi ăn cơm à?”
Ánh mắt Farina Rose chuyển từ u ám sang tươi sáng chỉ trong nhát mắt.
Farina Rose vô cùng vui sướng đáp: “Đúng đúng, tôi muốn mời anh ăn, được chứ?”
Thẩm Tùng Tý thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tôi còn tưởng chuyện gì cơ! Làm tôi hết hồn! Được thôi! Chỉ cần cô tôi đồng ý thì tôi cũng ok!”
Lúc này Farina Rose mới vui vẻ, nhấc váy chào nói: “Được rồi, lát nữa tôi sẽ bảo thư ký của tôi đưa danh thiếp tới, chúng ta liên lạc sau nhé?”
“Ừm, vậy đi!“. Thẩm Tùng Tý hào sảng đáp.
Farina Rose vui vẻ rời đi.
Sau khi cô đi, Thẩm Tùng Tý mới hỏi Cung Tử Á: “Chị Tử Á, vừa nãy chị véo em làm gì?”
Cung Tử Á bất lực đáp: “Không có gì, chỉ muốn xem em đã bị úng nước chưa thôi.”
Dứt lời, Cung Tử Á cũng xoay người bỏ đi.
Thẩm Tùng Tý khó hiểu: “Chị Tử Á, thế là sao? Sao chị bảo em bị úng nước? Sao có thể chứ? Ngày nào em cũng đi bơi hết đó!”
Cung Tử Á trở lại bên cạnh Thẩm Hà, khẽ nói: “Đã hỏi được. Hai cô cháu gái của ngài thủ tướng không ưa nhau. Fanny là cháu gái yêu của ngài thủ tướng, có chuyện gì cũng bàn bạc với Fanny. Còn Farina từ nhỏ đã không được chiều chuộng, nên tình cảm với Fanny không sâu sắc lắm. Sau này, Farina từ bỏ sự nghiệp tài chính và chính trị, chuyển sang theo đuổi nghệ thuật, sau khi đạt được một số thành tựu, ngài thủ tướng mới bắt đầu chú ý đến cô cháu gái này. Vì vậy chuyện Farina bị xô xuống nước vừa nãy, hoàn toàn chịu thay Fanny.”
Thẩm Hà mỉm cười, nói: “Tớ cứ tưởng chỉ nước mình mới thích cung đấu, thì ra bọn họ cũng thích à!”
Cung Tử Á cười theo, nói: “Xem ra không đâu là không có tranh đấu! Dù là trong nước hay nước ngoài, ai cũng thích đấu qua đấu lại. Nhất là trong những gia tộc như vậy, tranh giành cũng là một chuyện rất bình thường. Chúng ta ít nhất còn có đạo hiếu ràng buộc. Còn bọn họ thì không đếm xỉa gì đến đạo hiếu gì cả, quyền lợi là tất cả.”
Thẩm Hà gật đầu: “Đúng. Thế nên tớ vẫn thấy nước mình tốt hơn.”
Hai người cùng bật cười.
Cung Tử Á lại nói tiếp: “Cứ thế này tớ lại cảm thấy chúng ta có thể siêng qua lại với Farina một chút. Hơn nữa vừa rồi tớ nhìn là biết, Farina có vẻ rất có thiện cảm với đại thiếu gia nhà họ Thẩm, vì vậy tớ liền gán ghép cho bọn họ quen nhau.”
Thẩm Hà khá bất ngờ: “Vậy á? Nhưng cậu chắc chắn tên đầu gỗ kia hiểu ý con gái nhà người ta không?”
Cung Tử Á thở dài, nói: “Đại tiểu thư của tôi ơi, cậu đoán như thần! Thẩm đại thiếu gia quả thực không hiểu ý của Farina, còn bảo người ta không cần khách sáo, hành hiệp trượng nghĩa là chuyện bình thường ở quê hương cậu ấy.”
Thẩm Hà không nhịn được phụt cười.
Được rồi, đây mới đúng là phong cách của Thẩm Tùng Tý.
Cái tên đó vẫn luôn không hiểu phong tình như vậy!
Vì vậy từ nhỏ đến lớn chưa từng yêu đương!
Đúng vậy! Thiếu gia nhà người khác, từ nhỏ đã biết ghẹo con gái, yêu đương nhắng nhít rồi!
Còn Thẩm Tùng Tý, cậu ta chỉ cùng ba cậu ta nghiên cứu cách kiếm tiền! Rồi thì nghiên cứu ăn thế nào! Nghiên cứu chơi thế nào!
Trước giờ chưa từng nghiên cứu cách theo đuổi con gái!
Dù sao cậu ta không cần theo đuổi, cũng có một đám con gái theo đuôi!
Thế nên cần gì phải nghiên cứu nữa?
Cũng chính vì vậy, đến tận bây giờ Thẩm Tùng Tý vẫn chưa có mối tình đàu!
Cung Tử Á nói: “Tạm không bàn đến việc Thẩm đại thiếu gia có hiểu phong tình hay không, chỉ cần cậu ấy tiếp cận với Farina cũng đủ khiến Fanny tức giận rồi! Vậy thì Fanny nhất định sẽ phải san sẻ chút tinh lực trông chừng chuyện giữa Farina và Thẩm đại thiếu gia, tất nhiên sẽ không thể từng giờ từng phút áp sát hoàng tử Joel nữa! Thời gian của các cậu sẽ nhiều hơn rồi!”
Thẩm Hà gật đầu: “Đây đúng là một tin tốt. Nhưng vậy vẫn chưa đủ. Nếu ông trời đã cho chúng ta một cơ hội tốt như vậy, chúng ta không thể bỏ lỡ được. Cậu cứ nhóm lửa bên chỗ Thẩm Tùng Tý và Farina đi, quan trọng nhất là phải đổ thêm dầu cho Farina, sau đó cho một mồi lửa bùng lên. Để cho Farina và Fanny dây dưa một thời gian, thì bọn tớ mới tranh thủ được.”
Cung Tử Á đã hiểu, liền đáp: “Yên tâm. Tớ sẽ khiến Fanny phải bận đến mức không rảnh chú ý đến các cậu! Farina đang đi trên con đường âm nhạc, thành tựu ngày càng nổi bật, địa vị trong gia tộc cũng bắt đầu vững chắc, Fanny không thể không lo lắng. Farina càng quan trọng, vị trí và quyền thừa kế của Fanny càng dễ lung lay. Cho dù cô ta muốn làm vương phi, thì trước hết vẫn phải củng cố vững chắc hậu phương của mình. Vì vậy trong khoảng thời gian này, chắc cô ta cũng không có thời gian gây phiền toái cho hoàng tử Joel và cậu đâu, riêng đống lửa ở hậu viện đã đủ cho cô ta mệt lăn rồi.”
“Làm tốt lắm“. Thẩm Hà hài lòng nói: “Tớ không còn nhiều thời gian ở lại nước Y nữa. Mấy ngày này, nhất định không thể để lãng phí. Phải làm cho Fanny bận tối tăm mặt mũi!”
“Tuân lệnh!“. Cung Tử Á khom lưng làm động tác chào, xoay người rời đi.
Cung Tử Á vừa đi thì Vu Tiểu Uyển tới, cụng ly với Thẩm Hà, khẽ nói: “Xem ra tin tức của tớ cậu cũng biết rồi.”
Thẩm Hà gật gật đầu.
Vu Tiểu Uyển nói tiếp: “Trải qua đợt chèn ép vơ nét này của Thẩm Duệ, có vẻ quốc vương cũng hoảng lắm, không dám trắng trợn ép hoàng tử Joel và Fanny ở với nhau nữa. Vì vậy cậu được nhiều thời gian hơn rồi.”
Thẩm Hà vừa cười vừa nói: “Tớ biết mà, anh tớ đã ra tay, chắc chắn là hiệu quả ngay tức thì.”
Vu Tiểu Uyển cười nói: “Nhưng Thẩm Duệ cũng không chống đỡ được lâu đâu, cậu phải tranh thủ.”
“Yên tâm, hai bút cùng vẽ, không sợ xảy ra biến cố đâu!“. Thẩm Hà cười sâu xa: “Nếu chút chuyện nhỏ này tớ còn làm không xong, vậy thì làm đại tiểu thư nhà họ Hạ thế nào được? Tử Á đi chuẩn bị rồi, trong khoảng thời gian này, Fanny đã có cậu ấy lo. Farina chỉ cần ở cùng với Thẩm Tùng Tý, dù làm gì đi nữa, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý. Thẩm gia và Hạ gia vốn là một thể, Thẩm Tùng Tý ở đâu cũng đều thu hút mọi ánh nhìn. Hơn nữa tên đầu gỗ này lại không hiểu chuyện tình cảm, cả thế giới không ai không biết đến Thẩm Tùng Tý. Vì vậy chắc chắn cậu ấy sẽ được chú ý hơn cả. Tiện cho chúng ta âm thầm sắp xếp một số việc.”
Vu Tiểu Uyển lập tức che miệng bật cười: “Bỗng nhiên tớ có cảm giác, Thẩm Tùng Tý tới đây là để làm thần trợ công ấy!”
“Ừm, cuối cùng thì lần này cũng không phải đồng đội heo nữa rồi“. Thẩm Hà đáp.
Dứt lời, hai người lại cùng nhau mỉm cười.