Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1384: Chương 1384




Vy Vy vừa định tìm một góc vắng người, Văn Gian Thanh đã kéo tay cô ngồi vào phía trước Ngu Vũ Mặc và Hạ Thẩm Châu.

Vy Vy đang định giãy giụa, Văn Gian Thanh đã nói: “Chỉ còn chỗ này thôi, cậu định đi đâu nữa?”

Vy Vy quay đầu lại, thấy Thẩm Viễn cười ha ha chiếm mất chỗ ngồi cuối cùng.

Bây giờ thật sự không còn vị trí nào khác nữa, chỉ có thể ngồi đây với Văn Gian Thanh.

Sau khi Văn Gian Thanh kéo Vy Vy ngồi xuống, chủ nhiệm lớp cười nói: “Được rồi, các em cứ ngồi đó đi! Giờ các em có thể về nhà nghỉ ngơi, mai cũng nghỉ, ngày mai bắt đầu thời kì nghỉ hè và học thêm. Lần này giáo viên mà chúng ta mời tới là một vị giáo viên giỏi tiếng tăm lừng lẫy. Ông ấy đã từng dạy mười học sinh trường Thanh Hoa, mười hai học sinh Bắc Đại, tám học sinh Phục Đán, những học sinh của các trường nổi tiếng khác thì đếm không hết! vậy nên mọi người phải cố gắng học hỏi lối tư duy và đề thi của các trường khác. Cuối cùng, chúc các em nghỉ hè vui vẻ!”

“Yo yo yo yo!” Cả lớp sục sôi lên.

Ai cũng đang cảm kích phúc lợi mà chủ nhiệm tặng cho mọi người.

Có nhiều đại mỹ nữ, đại soái ca làm bạn thế này, bọn họ chỉ mong ngày nào cũng được học thêm!

Lúc tan học, mọi người cùng nhau ra ngoài.

Sự hiện diện của bọn họ vô cùng bắt mắt, khiến người ta phải chú ý tới.

Sau khi các học sinh lớp khác nghe được chuyện của lớp mười A đều hâm mộ đến phát điên.

Không chia cho những lớp khác cùng hưởng nữa!

Đáng tiếc, đáng tiếc, tất cả đều vào lớp mười A!

Lúc gần ra tới cổng trưởng, Thẩm Viễn nháy đôi mắt đen với Hạ Thẩm Châu: “Khụ khụ khụ, quay đầu, quay đầu!”

Vừa quay đầu lại, Hạ Thẩm Châu liền thấy Ngu Vũ Mặc vừa thở hổn hển vừa đuổi theo ở đằng sau, cậu dừng lại chờ ở đó.

“Chào các bạn, từ hôm nay chúng ta sẽ là bạn học, mọi người ở nơi nào? Có muốn đi với bọn tớ không?” Ngu Vũ Mặc đưa tay chỉ vào mình và mấy cô bạn đang đỏ mặt vì thẹn thùng. Không cần đoán cũng biết là mấy cô đó giật dây Ngu Vũ Mặc tới đây.

“Được.” Hạ Thẩm Châu có ấn tượng rất tốt với Ngu Vũ Mặc, thấy cô nói như thế liền gật đầu đồng ý ngay.

Quả nhiên, xa xa vang lên một loạt tiếng reo hò.

Trong đám đông, một nam sinh có khuôn mặt không vui nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía mấy người Hạ Thẩm Châu, tức giận xoay người đi.

Trước khi đám người đó tới Nhị Trung, hắn là soái ca của trường, một người con trai như hoàng tử.

Vậy mà hôm nay, tất cả hào quang của hắn đều bị một đám người tới từ bên ngoài này đoạt mất.

Toàn trường đang thảo luận về bọn họ, ai mà nhớ còn có một soái ca Hoàng Nhất Bình?

Không cam lòng, hắn không cam lòng!

Hừ, mấy người cứ đợi đó cho tôi! Cứ chờ coi!

Soái ca một thời Hoàng Nhất Bình xoay người rời khỏi đám đông đó.

Lúc này, Mộ Tiểu Vũ mang theo khuôn mặt uể oải ngồi trước mặt Thẩm Hà, luống cuống đan tay vào nhau.

Thẩm Hà ngồi lên ghế sô pha, cô đưa tay chỉ vào cái ghế đối diện, nói: “Ngồi đi.”

“Vâng.” Mộ Tiểu Vũ ngoan ngoãn ngồi xuống, vẻ mặt bất an.

“Nói đi, tìm chị làm gì?” Thẩm Hà giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói: “Em có mười năm phút. Mười năm phút sau chị có một cuộc họp rất quan trọng.”

“Chị Thẩm Hà, em...” Mộ Tiểu Vũ cúi đầu nói: “Em học múa ba lê đã mười năm với cô Từ, bao nhiêu năm qua vẫn luôn dốc lòng học ba lê, vậy nên con đường trong tương lai của em cũng sẽ là nghệ thuật. Thế nên thành tích học tập của em không được tốt lắm...”

Thẩm Hà gật đầu một cái: “Ừ, chị biết.”

“Bọn họ đi học thêm ở Nhị Trung, nhưng em thì không...” Mộ Tiểu Vũ cúi đầu nói: “Em cũng biết lực học của em không tốt, đi theo cũng chỉ là đi để mất mặt, vậy nên em không đi, nhưng...”

Thẩm Hà nhanh chóng hiểu ý của cô, cười nói: “Không sắp xếp cho em học ở đó, là vì học thêm là chuyện suốt cả một mùa hè. Em có chắc em có nhiều thời gian đi học thêm đến thế sao? Chị nghe bà ngoại nói em chỉ được nghỉ mấy ngày, nếu đi học cùng với họ thì ba lê của em sẽ ra sao đây? Hơn nữa, vị trí của lớp học thêm là có hạn, mọi người đều muốn đi học, vì thế người không chắc chắn đều sẽ bị loại bỏ.”

Mộ Tiểu Vũ không nói lời nào.

Thẩm Hà tiếp tục nói: “Em có muốn đi không?”

“Em muốn đi, nhưng mà...” Mộ Tiểu Vũ do dự cúi đầu.

“Nhưng em không theo kịp tiến độ học tập của mấy đứa kia đúng không?” Thẩm Hà nở nụ cười: “Không giấu em, trình độ học tập của mấy đứa nó đã vượt qua ngưỡng của học sinh cấp ba bình thường, nhất là Vy Vy, thành tích của em ấy đã ngang tới nghiên cứu sinh rồi. Tuy rằng em ấy bằng tuổi với em, nhưng chị cũng mới biết thành tích học tập của em ấy tốt đến như thế.”

Thẩm Hà đưa một tờ bảng điểm cho Mộ Tiểu Vũ: “Đây là kết quả học tập của em ấy ở đại học. Nhìn xem, môn nào cũng được trọn điểm. Em ây lấy được học bổng cao nhất của trương, hơn nữa chưa từng bị ngắt quãng. Cũng vì kết quả học tập quá tốt nên trường học mới không bắt em ấy học ở trường, chỉ cần giữ được thành tích trong kì thi là được.”

Mộ Tiểu Vũ càng cúi đầu thấp hơn.

Thẩm Hà thở dài nói: “Có phải em thích Gian Thanh không?”

Mộ Tiểu Vũ gật đầu một cái.

Thẩm Hà thở dài: “Thôi, em cũng đừng cố tới lớp học thêm làm gì, em đi sẽ ảnh hưởng tới bọn họ. Bây giờ mấy đứa nó đang ở cùng nhau, em có thể sống bên cạnh, thường xuyên chơi chung với họ là được rồi.”

Mộ Tiểu Vũ không lên tiếng.

Thẩm Hà mỉm cười: “Nếu em không đồng ý thì học thêm ở trường bên cạnh đi! Trường bên cạnh là trường nghệ thuật, không phải vì để tham gia thi đại học. Hai ngôi trường này nằm cạnh nhau, học sinh của hai trường cũng được giao lưu với nhau, cũng coi như là ở gần nhau. Em thấy thế nào?”

Nghe Thẩm Hà nói như vậy, Mộ Tiểu Vũ mới vui vẻ ngẩng đầu nhìn Thẩm Hà: “Cám ơn chị Thẩm Hà!”

“Chị chỉ có thể giúp em tới đây thôi, còn lại thì phải xem chính các em.” Thẩm Hà mỉm cười nói: “Bởi vì em là người mà bà ngoại Từ thích nên chị mới giúp em, nhưng chị sẽ không xử lí chuyện tình cảm giúp em. Tương lai Giản Thanh lựa chọn ai, lựa chọn cuộc sống như thế nào chị cũng sẽ không can thiệp. Em có hiểu không?”

“Tiểu Vũ hiểu rồi.” Mộ Tiểu Vũ vội vàng trả lời: “Vậy em có thể ở cùng với bọn họ không?”

“Chuyện này thì hơi khó chút, hình như mấy đứa đó ở kín hết rồi.” Thẩm Hà nói: “Em chỉ có thể thuê một căn nhà ở bên cạnh thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.