Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1446: Chương 1446




Ngu Vũ Mặc vừa đến hậu trường, chưa kịp tẩy trang, liền thấy Hạ Thẩm Châu, quay người muốn rời khỏi.

Hạ Thẩm Châu nhanh tay lẹ mắt, liền nắm lấy Ngu Vũ Mặc.

“Cậu buông tay! Tớ còn phải tẩy trang!” Ngu Vũ Mặc cắn lấy môi nói.

“Được, tớ để cậu tẩy trang!” Hạ Thẩm Châu liền cầm lấy bộ tẩy trang trên bàn, kéo lấy Ngu Vũ Mặc rời khỏi hậu trường, đến nhà vệ sinh toà lầu dạy học, đặt đồ lên trên bồn rửa tay, nói: “Cậu có thể tẩy trang rồi!”

“Cậu...” Ngu Vũ Mặc thiếu chút bị Hạ Thẩm Châu chọc tức chết.

Làm gì có người không nói lý như cậu ấy?

Cậu ấy rõ ràng nói dối, còn có lý chắc?

Ngu Vũ Mặc hờn dỗi mà lấy nước tẩy trang, liền bắt đầu từng chút một mà tẩy bỏ phấn trang điểm trên mặt.

Vừa tẩy trang, vừa ủy khuất mà rơi nước mắt.

Ngu Vũ Mặc thật sự là không ngờ không ngờ đến, thân phận thật sự của Hạ Thẩm Châu tuy nhiên lại... dọa người đến thế!

Nghĩ đến những ngày đó, cô ấy để chống đối với người nhà, không tiếc dọn ra khỏi nhà, đều để chứng minh cô ấy là đúng.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, tất cả đều nực cười đến thế!

Cô ấy cho rằng cô ấy là vì tình yêu, cho dù là nghèo khó cũng không sao cả!

Kết quả, người ta không những không phải người nghèo, mà còn là con nhà tài phiệt siêu cấp đếm trên đầu ngón tay của toàn cầu!

Thì ra từ đầu đến cuối, chỉ có cô ấy là bị xem như con ngốc mà trêu đùa!

Ngu Vũ Mặc vừa tẩy trang vừa rơi nước mắt, càng nghĩ càng thấy ủy khuất.

Hạ Thẩm Châu chính là như thế mà dựa trên tường, nhìn Ngu Vũ Mặc tẩy trang.

Cho đến khi thấy mặt của Ngu Vũ Mặc toàn nước mắt, mới than nhẹ một tiếng nói: “Cậu nghe tớ giải thích trước, rồi mới giận được không?”

Ngu Vũ Mặc không quan tâm cậu ấy, cúi đầu mở vòi nước, ồ ạt mà rửa mặt đem phấn còn lại trên mặt đều rửa sạch cả.

“Khụ khụ. Xin lỗi, Vũ Mạc. Tớ không nên gạt cậu.” Hạ Thẩm Châu rất biết rõ bây giờ cái gì nên nói cái gì không nên nói: “Tớ không phải cố ý gạt cậu, mà là tập thể chúng tớ đạt được ý kiến thống nhất. Hơn nữa, trước khi tớ quyết định bên cạnh cậu, chúng tớ đã ẩn giấu thân phận mà vào đây rồi, cho nên tớ không phải đặc biệt chỉ giấu mỗi mình cậu.”

“Cậu cũng biết, thân phận của mấy người chúng tớ có biết bao kinh hoàng. Nếu như để người khác biết thân phận thực sự của chúng tớ, sẽ đem đến phiền phức lớn đến mức nào cậu biết không? Cậu xem hôm nay có bao nhiêu truyền thông bao nhiêu ký giả bao nhiêu người chính trị đến đây? Cậu cảm thấy họ nhắm vào ai mà đến? Nhắm vào các cậu sao? Cậu cảm thấy các cậu có bản lĩnh đó sao? Đúng thế, họ chính là nhắm vào anh, chị dậu, chị hai và anh rể tớ mà đến! Hạ gia chúng tớ, vốn dĩ là gia tộc tài phiệt có sức ảnh hưởng rất lớn, không cần biết đi đến đâu, đều là tâm điểm mọi ánh nhìn. Nếu như khi chúng tớ đến Nhị Trung, liền công bố với mọi người chúng tớ là ai, cậu cảm thấy chúng tớ còn có thể như người bình thường sinh sống và học tập sao?”

“Chúng tớ từ nhỏ đến lớn đều trưởng thành ở trường học quý tộc, trước giờ chưa từng trải nghiệm qua cuộc sống và môi trường học tập của người bình thường. Hơn nữa sau này chúng tớ cũng đều phải kế thừa sự nghiệp gia tộc hoặc sáng lập doanh nghiệp của riêng mình. Chúng tớ nếu như cả thường thức đời sống cơ bản cũng không có, cho hỏi chúng tớ làm sao mà kế thừa sự nghiệp của gia tộc và lập nghiệp chứ? Cậu giận, tớ không trách cậu. Nhưng, mỗi người có nổi khổ của mình. Thực ra, chúng tớ có thể tiếp tục ẩn giấu thân phận của mình, chỉ cần chị tớ không nói, không ai biết chúng tớ là ai. Nhưng tớ cảm thấy, nếu tớ đã muốn cùng cậu bên nhau, tớ không thể giấu tiếp được nữa, cho nên mới nhân cơ hội lễ hội trường mà nói rõ tất cả.”

“Tớ biết, khoảng thời gian này nhà cậu cho cậu không ít áp lực. Tớ hiểu rõ cậu có bao cực khổ, cậu có bao ủy khuất. Xin lỗi, Vũ Mạc, tớ sẽ bù đắp cho cậu!” Hạ Thẩm Châu thấy Ngu Vũ Mặc muốn mở miệng, liền nói: “Cậu nghe tớ nói hết trước đã, rồi cậu hẳn nói! Vũ Mạc, tớ không phải đang thử cậu! Cách thử này không có nghĩ lý gì cả. Cậu thấy anh và chị dâu tớ, một người là thừa kế gia tộc, người là công chúa, chị hai và anh rể, một người là công chúa quốc dân, người là hoàng tử. Như thế sao khảo nghiệm? Có cách khảo nghiệm sao? Cho nên, tớ trước giờ từng nghĩ qua khảo nghiệm cậu gì cả!”

“Nói cách khác, nếu như cậu có bản lình giành lấy cổ phần của tập đoàn tài chính Hạ thị Hạ gia trong tay tớ, tớ cũng sẽ đưa ngón tay cái lên khen cậu có bản lĩnh! Cho nên, tớ sao phải khảo nghiệm cậu chứ? Tớ còn sợ cậu đoạt đi cái gì chứ? Cho nên, tớ đối với cậu chỉ có chân thành, tuyệt đối không có nửa phần giả dối. Tớ nói những điều này cậu có thể tin, cũng có thể không tin. Nhưng tấm lòng của tớ có nhật nguyệt chứng giám!”

“Còn về phía nhà cậu, tớ sẽ tự mình đi giải thích rõ ràng. Tuy rằng cậu lầm lỡ một Trịnh Khắc Kỳ, nhưng cậu có được một Hạ Thẩm Châu. Hơn nữa cậu có được Hạ Thẩm Châu này, tốt gấp ngàn gấp vạn lần Trịnh Khắc Kỳ! Nhà cậu chắc sẽ không trách cậu nữa.” Hạ Thẩm Châu nói: “Họ đều muốn tốt cho cậu, tớ cũng không trách họ. Làm cha làm mẹ, nếu không suy nghĩ cho con cái, tớ ngược lại phải nghi ngờ. Họ làm như thế, tớ ngược lại khẳng định, cậu nhất định là con gái ruột của họ!”

Tâm trạng của Ngu Vũ Mặc giờ mới bình tĩnh trở lại, lấy khăn lông lau khô nước trên mặt, cúi đầu nói: “Cậu đúng là miệng lưỡi lanh lợi. Tớ một câu cũng chưa nói, cậu liền có thể nói đến tớ không gì để nói. Hạ Thẩm Châu, tạm gác chuyện lừa dối với không lừa dối, cậu cảm thấy chúng ta thích hợp sao?”

“Thích hợp. Sao lại không thích hợp?” Hạ Thẩm Châu bá khí mà trả lời.

“Không, chúng ta không hề thích hợp.” Ngu Vũ Mặc bình tĩnh mà nhìn Hạ Thẩm Châu: “Là tớ không hiểu chuyện tớ trèo cao! Bậc nhà Hạ gia cậu cao như thế, tớ chỉ là con nhà dân bình thường, tớ không xứng với hoàng tử trên cao. Xin lỗi, cứ xem lời tớ nói lúc trước đều là chuyện cười! Chúng ta không nên bên nhau!”

Hạ Thẩm Châu nghe thấy Ngu Vũ Mặc nói thế, trái tim liền bị đau nhói.

Trái tim cậu ta, đau rồi.

Cậu ta cứ nghĩ rằng cả đời này đều không biết cảm giác tim đau.

Cậu ta cứ cho rằng mình sẽ không anh chị hai thế kia, cứ dung túng tình cảm thoát khỏi sự kiểm soát của mình, trở thành nô lệ của tình yêu.

Cậu ta cho rằng cậu ta có thể rút bài học kinh nghiệm từ anh chị hai, không dẫm lên vết xe đổ, không sẽ vì tình yêu mà cứ lo sợ mất đi.

Cậu ta cho rằng...

Cậu ta cho rằng rất nhiều, nhưng lại chưa từng nghĩ qua, giờ đây tim cậu ta biết đau.

Bởi vì một câu nói của Ngu Vũ Mặc mà tim đau!

Ánh mắt Ngu Vũ Mặc ảm đạm nói: “Xin lỗi, tớ cho rằng cậu là người bình thường, cho nên tớ đã chuẩn bị cho việc chịu khổ. Nhưng lại không ngờ cậu lại là thiếu gia nhà giàu, tớ chưa chuẩn bị cho cuộc sống xa xỉ, cho nên chúng ta không cần...”

“Tớ không đồng ý!” Hạ Thẩm Châu liền cắt ngang lời của Ngu Vũ Mặc, hầu như là nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu thử rời khỏi bên cạnh tớ mà xem! Ngu Vũ Mặc đừng ép tớ!” Hạ Thẩm Châu liền đem Ngu Vũ Mặc áp vào trên tường, cúi đầu nhìn cô ấy nói: “Tớ không tin cậu nói từ bỏ là từ bỏ! Tớ không tin cậu vô tình như thế! Ngu Vũ Mặc, nếu đối với một mối tình cậu có thể làm được buông nắm tự do, thế thì trái tim cậu đâu? Cậu có trái tim không? Cậu có thật sự từng yêu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.