Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1487: Chương 1487




Đới phu nhân chính là mạnh bạo như thế.

Cũng như năm xưa, khi bà ấy muốn đem cô ấy mới bảy tuổi rời khỏi mẹ ruột, cũng là mạnh bạo như thế.

Vy Vy đến nay vẫn nhớ, ngày hôm đó bà ấy mặc bộ áo dài đen, vẻ mặt nghiêm túc ánh mắt lạnh băng mà đứng trước mặt mình và mẹ, dùng giọng khinh bỉ nói với mẹ: “Cô nếu thật sự muốn tốt cho con gái cô, cô nên biết đứa nhỏ nên theo ai thì tốt. Con gái cô sinh ra đã thông minh, giáo viên đánh giá trí tuệ rất cao, dạy bảo tốt sau này sẽ có thành tựu lớn. Cô cảm thấy, dù cho là cô làm mười công việc, thì có thể cho con bé sự giáo dục tốt sao?”

“Phu nhân, nhưng Vy Vy là mạng sống của tôi.” Mẹ vừa khóc lóc vừa nói: “Xin bà cho chúng tôi một con đường sống?”

“Tôi đang cho cô con đường sống. Chỉ cần đem con trả cho Đới gia, thế thì tất nhiên cho cô một cố tiền, để cô đi tận tấm lòng hiếu thảo của cô, làm việc của cô. Đới Vy Vy vốn dĩ là con cháu Đới gia, sao có thể lưu lạc bên ngoài chứ? Tôi thân là nữ chủ nhân Đới gia, nhận nuôi con cái Đới gia, là trách nhiệm đương nhiên, cô cũng không cần lo tôi sẽ đối xử tệ bạt cới con gái cô, tôi chưa có rảnh rỗi đến thế.” Đới phu nhân với vẻ cao ngạo mà trả lời.

Mình chỉ có bảy tuổi đứng bên cạnh nhìn mẹ nước mắt như mưa mà tay chân lúng túng.

“Cô nên nghĩ cho kĩ, bệnh tình của mẹ cô không thể kéo lâu được nữa. Nếu như lấy không đủ số tiền phẩu thuật, cô để giành tiền mua đất chôn là vừa.” Đới phu nhân đưa tay lên, người bên cạnh liền có người đưa một phong bì, đặt trên tay của Đới phu nhân.

Đới phu nhân đem phong bì đó nhét vào tay của mẹ: “Đây là chi phiếu 5 tỷ, lấy tiền rồi rời khỏi đi, càng xa càng tốt. Nếu để tôi biết được, cô về tìm đứa nhỏ, thế thì cô phải trả cả vốn lẫn lời trả cho tôi 50 tỷ”

Cả người của mẹ đều run rẩy: “Bà đây là ép tôi bán con gái mình sao!”

“Cô cũng có thể không bán!” Đới phu nhân vẫn với giọng lạnh băng nói: “Chỉ là qua ngày hôm nay, mẹ của cô sẽ không cần trị nữa!”

Cả người mẹ đều bị sốc mạnh, bà ấy dãy dụa rất lâu, cuối cùng run rẩy mà nhận lấy phong bì.

Mẹ quay người lại ôm lấy mình, ôm thật chặt, chặt lắm.

Mình có thể cảm nhận được mẹ đang run rẩy, đưa tay lên lau đi nước mắt bên má của mẹ: “Mẹ đừng khóc.”

“Vy Vy! Vy Vy! Con của mẹ!” mẹ như điên vậy mà hôn mình: “Xin lỗi, mẹ xin lỗi con! Vy Vy, mẹ sắp đi đây! Bản thân con phải tự bảo vệ mình thật tốt, bản thân phải tự chăm sóc thật tốt! Vy Vy!Vy Vy!”

Đột nhiên mẹ đẩy mình ra, quay người liền lên chiếc xe bên đường, cứ thế mà rời khỏi.

Bản thân mình thấy mẹ đột nhiên rời khỏi, cuối cùng hiểu được lần chia xa này, có lẽ chính là vĩnh biệt.

Mình như điên vậy mà xông ra, đuổi theo phía sau xe chạy rất lâu rất lâu: “Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi...”

Mặt của mẹ áp vào cửa sổ, trắng bệch mà tiều tụy, ánh mắt tuyệt vọng bất lực.

Bà ấy dùng khẩu hình miệng nói với mình: “Vy Vy, bảo trọng!”

“Mẹ ơi! Mẹ ơi!” mình khập khà khập khiểng mà đuổi theo một khoảng khá xa, trên đường bị ngã mấy lần, trên chân cánh tay đều bị trầy mấy chỗ.

Ngã đến mặt đầy bụi bặm.

Nhưng không cần biết mình khóc ra sao hét như thế nào, mẹ đều rời khỏi cùng chiếc xe đó, không hề quay trở lại nữa.

Đới phu nhân mãi đứng bên cạnh, lạnh nhạt mà nhìn, chờ đến sau khi mình mệt đến đi không nổi nữa, mới hạ lệnh nói: “Đem tiểu thư về nhà!”

Mình không ngừng mà vùng vẫy, không ngừng hét lớn: “Tôi không đi với bà, tôi muốn mẹ, tôi muốn cùng mẹ đi về nhà!”

“Nhà của mày đã không còn nữa! Mẹ mày, không cần mày nữa!” Đới phu nhân mở miệng nói một cách lạnh lùng: “Từ giờ trở đi, mày là Đới Vy Vy, là người của Đới gia! Mày muốn gặp mẹ mày, thế thì ngoan ngoãn mà làm chuyện mày nên làm, nếu không cả đời này đừng mong mà gặp!”

Mình liền bị người vác lên vai, bắt ép mà lên xe, mình không ngừng khóc kiếm mẹ, không chịu đi với đối phương.

Bởi vì mình lúc đó đã biết, mình đi rồi, thì không bao giờ về được nữa.

Sau đó, đúng thật không về được nữa.

“Mẹ ơi, mẹ ơi...” trên mặt Vy Vy vẫn còn nước mắt, cơ thể khẽ cửa động, liền tỉnh dậy.

Vy Vy vừa mở mắt, thấy mình đã về đến khu nội thành.

Văn Gian Thanh rút khăn giấy đưa cho Vy Vy: “Mơ thấy ác mộng sao?”

Vy Vy đưa tay nhận lấy, im lặng mà lau khô nước mắt, không lên tiếng.

“Một lúc nữa sẽ tới, cần nghỉ ngơi chút không?” Văn Gian Thanh đạp lấy phanh xe.

Vy Vy khẽ lắc đầu, nói: “Tớ không sao, chỉ là mơ thấy mẹ thôi.”

“Bây giờ cậu không có tin của bà ấy sao?” Văn Gian Thanh trong lòng liền nảy sinh sự thương cảm mà nhìn cô ấy: “Cậu nói tớ biết bà ấy tên gì, tớ giúp cậu tra.”

“Không cần đâu.” Vy Vy lắc đầu: “Thân phận mẹ nói với tớ đều là giả cả. Bà ấy mãi dùng thân phận giả để đi làm, Đới gia càng không thể nói tên và thân phận thật sự của bà ấy cho tớ biết. Chỉ dựa vào một ít ký ức lúc nhỏ, tớ vốn dĩ tìm không được bà ấy.”

Đúng vậy, cả tên đều không biết, thân phận tuổi tác v.v chút gì đều không biết, vốn dĩ là không cách nào mà tìm cả.

Đới gia lại cố ý giấu đi, Vy Vy không cần biết tra như thế nào cũng không tra ra cả.

“Không sao, cậu về trước! Tớ còn có chút chuyện, giải quyết xong thì đi tìm các cậu.”

Vy Vy nói xong câu đó liền dẩy cửa xe đi xuống.

Văn Gian Thanh muốn kêu cô ấy, nhưng vừa nghĩ đến sự quật cường và kiên cường giữa mày cô ấy, thì biết ngay lúc này không phải là lúc quấy rầy cô ấy.

Văn Gian Thanh đột nhiên cảm thấy mình thật vô dụng.

Thân là đàn ông, tuy nhiên cả người con gái mình yêu cũng không bảo vệ tốt.

Xem ra, lại phải tìm anh chị hai giúp đỡ.

Sau khi Vy Vy rời khỏi Văn Gian Thanh, rất nhanh liền tới quán trà Cát Tường.

Đến lầu 2 phòng 304 liền gõ cửa: “Thái thái, tôi đến rồi.”

“Vào đi,” Đới phu nhân vẫn với giọng lạnh nhạt, từ trong phòng vọng ra.

Vy Vy đẩy cửa phòng, liền thấy Đới phu nhân vẫn mặc bộ áo dài đen bà ấy thích nhất ngồi bên trong, bên cạnh còn ngồi đứa em trai mới hai tuổi Đới Minh Minh

Sau khi Vy Vy đi vào, tiện tay đóng cửa lại, đứng bên hỏi: “Thái thái tìm tôi có việc sao?”

“Ngồi đi.” Đới phu nhân với vẻ mặt không biểu cảm gì chỉ vị trí đối diện, Vy Vy giờ mới ngồi xuống.

Đới Minh Minh bên cạnh chỉ có hai tuổi, là lúc nghịch ngợm, cậu bé thấy Vy Vy, mở miệng y y a a nói: “Chị chị...”

Vy Vy nhìn đứa em trai cùng cha khác mẹ này, tâm trạng thật lòng rất phức tạp, cô ấy không lên tiếng, im lặng không nói mà ngồi đó.

“Mấy năm nay, ở nước ngoài như thế nào?” Đới phu nhân rõ biết mà còn hỏi.

“Rất tốt. Tôi lấy học bổng cao nhất, trên cơ bản học phí và sinh hoạt phí đều đủ dùng cả, ngoài ra thời gian rảnh tôi cũng đi làm, học phí học thạc sĩ tiến sĩ đều cũng chuẩn bị đủ cả rồi.” Vy Vy tùy ý trả lời nói.

Cô ấy biết, Đới phu nhân tìm mình, tuyệt đối không phải chỉ để hỏi chuyện như vậy.

Bà ta nhất định còn có mục đích khác.

Nhưng bây giờ mình và Đới gia đã không có quan hệ gì, không phải sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.