Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1536: Chương 1536




Thẩm Lục nhíu mày.

Nếu người kia đầu tư thật thì cô sẽ theo sao?

Thẩm Lục không hỏi vấn đề này.

Thứ nhất, bọn họ chỉ mới quen nhau, không hề thân thiết.

Thứ hai, bọn họ chỉ là bạn, không nên hỏi những lời như vậy.

Thứ ba, anh không thích lo chuyện bao đồng, chỉ vì thấy cô không đáng ghét nên mới đồng ý làm bạn.

Thẩm Lục hỏi: “Nếu cô đã biết người đó không đáng tin, tại sao lại tiếp xúc với hắn?”

Sở Nhã Quân thở dài nói: “Thẩm Lục, anh không phải người trong giới nên không biết. Có nhiều lúc, không nên đắc tội ai thì cố gắng hết mức đừng đắc tội, nếu không chết thế nào cũng không biết được. Đặc biệt là những diễn viên nhỏ không có chỗ dựa sau lưng như tôi, bị người hại là chuyện dễ như trở bàn tay. Tôi thà nhận một cái tát còn hơn bị người ta thiết kế sau lưng.”

Thẩm Lục gật đầu: “Cô nói cũng có lí.”

Xe từ từ dừng lại, Thẩm Lục cởi dây an toàn rồi nói cới Sở Nhã Quân: “Cô ở đây đợi tôi, tôi lên đó một lát là xong!”

Sở Nhã Quân sờ gương mặt sưng vù của mình, quả thực không thích hợp để đi ra ngoài, đành phải gật đầu nói: “Cũng được, tôi ngồi trong xe đợi anh.”

Thẩm Lục rời đi, Sở Nhã Quân soi mình qua gương chiếu hậu, thấy má càng sưng to hơn, cô cười khổ.

Làm diễn viên thật không dễ dàng!

Thẩm Lục nhanh chóng bước vào thang máy, chuẩn bị ấn số tầng.

Đúng lúc này, bỗng nghe thấy tiếng nói vọng vào từ bên ngoài: “Xin chờ một chút!”

Thẩm Lục nhìn thấy có người, lập tức ấn nút giữ thang máy, đợi đối phương đi vào.

Đối phương đeo một cặp kính râm thật lớn, che khuất nửa khuôn mặt, vừa bước vào đã trang điểm, không hề cảm ơn anh tiếng nào.

Thẩm Lục cũng không để bụng, ấn số tầng của mình, người phụ nữ bên cạnh vẫn cúi đầu, nói: “Tầng 33.”

Hệt như coi anh là nhân viên phục vụ thang máy.

Thẩm Lục không nói lời nào, vừa hay anh cũng tới tầng 33.

Người phụ nữ đó không ngừng soi gương, dặm phấn, bộ dáng rất mong đợi.

Thẩm Lục đứng một bên, nhìn bảng hiển thị số tầng của thang máy.

Trong thang máy tràn ngập mùi nước hoa của người phụ nữ đó, Thẩm Lục không nhịn được nhíu mày.

Thang máy đi tới tầng 33 liền dừng lại.

Cửa thang máy vừa mở, người phụ nữ kia đã đi trước ra ngoài, đôi giày cao gót 10 phân của cô ta nện cồm cộp trên nền nhà.

Thẩm Lục nhìn bóng lưng cô ta, cảm thấy hơi quen mắt giống như đã từng gặp ở đâu đó.

Anh cũng không nghĩ nhiều, cầm tài liệu trên tay đi tới chỗ hẹn.

Trùng hợp, người phụ nữ kia cũng đi về phía đó.

Hai người một trước một sau đi tới.

Khuôn mặt của Thẩm Lục hệt như một loại giấy thông hành, anh còn chưa mở miệng đã có người ra đón: “Chào anh Thẩm, tôi là người phụ trách tiếp đón anh, gọi tôi Tiểu Khả là được.”

Tiểu Khả là một chàng trai 23, 24 tuổi, mặt búng ra sữa, đeo cặp kính màu vàng, bộ dạng hào hoa phong nhã ai ai cũng thích.

Thẩm Lục liền bắt tay đối phương: “Chào cậu, tôi là Thẩm Lục. Tôi tới để bàn với quý công ty về bao bì sản phẩm.”

Tiểu Khả cười cười mời Thẩm Lục vào một gian phòng, rót nước cho anh rồi nói: “Không biết anh Thẩm trước đây đã có kinh nghiệm trong việc sản xuất bao bì này chưa?”

Thẩm Lục cười cười, đưa tài liệu trong tay cho Tiểu Khả: “Điều tôi muốn nói đều ở trong này cả rồi! Sản phẩm của công ty chúng tôi chất lượng cao, giá cả cũng ưu đãi. Tôi nghĩ, kĩ thuật và thực lực của công ty chúng tôi chắc chắn là lựa chọn tốt nhất trong những công ty cùng làm lĩnh vực này!”

Tiểu Khả cười cười nhận lấy tài liệu, lật xem nhanh chóng sau đó nói: “Nghe nói quý công ty gần đây đang cho ra game mới, hiện tại lại nhận đơn hàng này, liệu có đảm đương nổi không? Chúng tôi yêu cầu rất cao về khoản bao bì.”

Thẩm Lục ung dung trả lời: “Chuyện nhỏ này quý công ty không cần lo lắng.”

Tiểu Khả lập tức đứng dậy, nói: “Vậy xin anh Thẩm đợi một lát, tôi đưa tài liệu cho tổng giám đốc xem qua.”

Thẩm Lục nâng tay: “Cậu cứ tự nhiên.”

Tiểu Khả cười cười rời đi.

Thẩm Lục đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nới lỏng cà vạt, gạt tóc trên trán, khí chất trên người như thay đổi hoàn toàn.

Từ một người đàn ông lịch sự cấm dục, xoay mình liền biến thành người đàn ông xinh đẹp, hấp dẫn không chịu bất cứ trói buộc nào.

Thẩm Lục đợi một lúc lâu vẫn không thấy có ai bèn đứng dậy đi vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại một chút.

Dù sao cũng đang ở công ty người ta, phải để ý hình tượng của bản thân.

Thẩm Lục vừa mở vòi nước, chưa kịp rửa tay đã nghe thấy phòng vệ sinh bên cạnh vọng ra âm thanh không rõ ràng.

Thẩm Lục ngây người, lập tức phản ứng lại, tiếng này giống hệt âm thanh nghe thấy trên phim đảo quốc.

Ngay sau đó, giọng một người phụ nữ vang lên: “Chết tiệt, anh chỉ biết nóng vội! Chỗ này là công ty! Hôm nay anh phải gặp khách hàng quan trọng đúng không?”

Giọng nói của anh chàng tổng giám đốc đáng lẽ giờ này đang phải tiếp Thẩm Lục vang lên, mơ hồ truyền tới tai Thẩm Lục: “Cứ để cậu ta đợi đi! Lâu lắm rồi anh mới được gặp em! Nào, để anh hôn một cái!”

“Đáng ghét! Đừng làm hỏng lớp trang điểm của em đấy!” Người phụ nữ đó lại nói: “Em nghe lời anh, đòi công ty game đó phải trả thù lao 5 tỷ chi phí phát ngôn. Đợi tiền tới tay, xem anh cảm ơn em thế nào?”

Giọng nói của anh chàng tổng giám đốc bỗng kích động hẳn: “Em yêu của anh, anh biết em làm được mà! Đợi anh giải quyết xong vấn đề thiếu hụt vốn trước mắt, em bảo anh làm gì anh liền làm cái đó!”

“Nếu em bảo anh li hôn với bà vợ chết tiệt của anh thì sao?” người phụ nữ đó cười hỏi.

“Li hôn thì li hôn! Anh muốn kết hôn với em!” Giọng nói tay tổng giám đốc đó kích động tới mức run run: “Nào nào, cho anh nào, anh nhịn lâu lắm rồi!”

“Đáng ghét, không muốn!” Người phụ nữ nũng nịu nói: “Sao anh thô lỗ thế? Không sợ có người vào à?”

“Sợ gì chứ? Thời gian này không ai vào đâu! Tới đây tới đây, em theo anh đi!” Tay tổng giám đốc cườ, đùa cợt cùng người phụ nữ.

Thẩm Lục đứng ở ngoài cười khổ.

Trùng hợp thật!

Người phát ngôn công ty anh mời tới lại là người phụ nữ trong đó?

Chính là minh tinh trong sáng thuần khiết được mọi người khen ngợi đó sao?

Còn nữa, công ty anh định hợp tác lại là công ty của bồ cô ta?

Vậy người anh gặp trong thang máy chắc là cô gái đó nhỉ?

Thẩm Lục không còn gì để nói.

Nếu là vậy, mối làm ăn này cũng không cần làm nữa!

Minh tinh có phẩm chất kém cỏi thế kia không đủ tư cách làm người phát ngôn cho game của anh.

Anh thiết kế game này vì em gái và các cháu!

Tuyệt đối không thể để nó bị vấy bẩn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.