Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1547: Chương 1547




Lần này Sùng Minh đã nhận được bài học rồi, hắn không còn trực tiếp ghen nữa.

Nếu lại ghen tiếp thì sẽ làm người hắn yêu tức giận bỏ đi mất.

Việc này không có lợi với hắn!

Dù sao hắn đã tiếp tục bố trí rồi, hắn không tin Sở Nhã Quân không mắc bẫy!

Cho nên lần này Sùng Minh vui vẻ đến tìm Thẩm Lục: “Thẩm Lục đi thôi, anh đưa em đến một nơi.”

“Đi đâu mà gấp gáp như vậy?” Thẩm Lục hỏi với vẻ không hiểu.

Sùng Minh cười nói: “Đương nhiên là gấp rồi, cơ hội này không nhiều, đi nào, trên đường nói.”

Sùng Minh đón Thẩm Lục lên xe rồi trực tiếp lái xe rời khỏi đó.

Thẩm Lục vừa ngồi xuống Sùng Minh đã mở một chai nước cho anh.

Thẩm Lục tiện tay đón lấy và uống với ngụm, sự tin tưởng của anh với Sùng Minh làm hắn vui đến mức cười híp mắt lại.

“Rốt cuộc là đi đâu?” Thẩm Lục hỏi.

“Đưa em đến một khu suối nước nóng.” Sùng Minh mỉm cười nói: “Dạo này em rất vất vả cho nên anh đưa em đi thư giãn. Yên tâm ở chỗ đó có mạng, đủ để em họp qua mạng, có việc gì cứ trức tiếp xử lý qua mạng. Nếu có việc gì mà không làm qua mạng được thì anh sẽ cho em dùng người của anh.”

Thẩm Lục nhìn phong cảnh bên ngoài liền biết bây giờ anh từ chối cũng không có ích gì nữa.

Với tính cách ngang ngược của Sùng Minh, chỉ cần là việc hắn quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi.

“Khu suối nước nóng nào?” Thẩm Lục chỉ còn cách chấp nhận hiện thực: “Gần đây còn có khu suối nước nóng sao?”

“Ừ” Sùng Minh gật đầu: “Là sản nghiệp của Hạ Nhật Ninh.”

Thẩm Lục đang uống nước đột nhiên dừng lại.

Hạ Nhật Ninh...

Từ khi cậu ta và em gái đi đến ngôi mộ thì hình như cả hai người đều mất trí nhớ, hai bên đều không nhớ nhau.

Vậy thì rốt cuộc đã xảy chuyện gì trong ngôi mộ đó?

Nếu Tiểu Thất không yêu sâu đậm người đàn ông đó thì anh thật sự không muốn gặp lại cậu ta nữa.

Nếu không phải vì bố của Thẩm Duệ Thẩm Hà là Hạ Nhật Ninh thì cả đời này anh cũng không muốn nghe thấy cái tên này.

Sùng Minh nhìn thấy nét mặt của Thẩm Lục không bình thường liền lập tức nói: “Sao thế?Vẫn đang canh cánh trong lòng vì chuyện của Thẩm Thất? Dù sao thì họ đều mất trí nhớ rồi, quên đi đối phương cũng phải chuyện xấu.”

Thẩm Lục khôi phục lại trạng thái bình thường, anh cau mày nhìn Sùng Minh:”Anh cũng thấy em gái tôi và Hạ Nhật Ninh xa nhau là đúng?”

“Con người Hạ Nhật Ninh rất phức tạp, em gái em không phải đối thủ của cậu ta.” Sùng Minh nói thắng: “Có thể chơi được người của anh, em thấy sẽ là người đơn giản san? Em gái em đúng là đồ ngu, người khác dỗ dành là liền không biết họ gì nữa.”

Thẩm Lục lập tức không vui, anh nói nghiêm chỉnh: “Anh nói bừa gì vậy? Rõ ràng Tiểu Thất là người con gái thông minh nhất, đáng yêu nhất, hiểu chuyện nhất, dịu dàng nhất trên thế giới này!”

“Vâng vâng vâng, em nói đúng, dù sao trong mắt em Thẩm Thất là thiên hạ vô song.” Sùng Minh thất bại nói: “Em nói gì thì là cái đó, nhưng em yên tâm khu suối nước nóng này là của doanh nghiệp nước ngoài. Tuy là sản nghiệp của Hạ Nhật Ninh nhưng cậu ta không thường đến đấy. Nếu không phải anh nhìn em mệt mỏi như vậy anh cũng không đưa em đến đây thư giãn.”

Thẩm Lục lúc này mới thả lỏng thần kinh, anh thấp giọng nói: “Cảm ơn anh Sùng Minh.”

“Hừ thật sự muốn cảm ơn thì hãy chân thành với anh một chút.” Sùng Minh suy nghĩ một lát rồi trả lời.

Thẩm Lục không đáp lại, anh quay đầu ngắm khung cảnh bên ngoài tiếp tục uống nước giải khát.

Sùng Minh bất giác thở dài.

Không vội được!

Không sao, cứ từ từ.

Sùng Minh sẽ từ từ thay đổi ấn tượng của Thẩm Lục với hắn.

Ếch luộc nước ấm, sẽ có một ngày hắn sẽ ăn được.

Hai người đến suối nước nóng rất nhanh.

Đây là một khu nghỉ dưỡng, quy mô rất nhỏ, hiển nhiên hắn cũng không định dùng nơi này để thu lợi nhuận.

Bởi vì phòng không nhiều.

Thẩm Lục hỏi: “Sao anh biết lấy được quyền sở hữu nơi này? Có vẻ như nơi này không nơi có lưu lượng khách đến lớn, giữa Hạ Nhật Ninh và anh hình như còn có thù, cậu ta lại có lòng tốt như vậy cho anh mượn khu suối nước nóng này?”

Sùng Minh lập tức cười với vẻ đắc ý: “Đúng vậy, đúng vậy. Nếu không em tưởng anh đi Nam Phi Làm vì? Đương nhiên là đi làm việc thú vị rồi. Nhà họ Hạ rất có tiếng cũng rất có địa vị ở Châu Phi. Còn đi làm gì em đừng hỏi nữa. Tóm lại em chỉ cần nhớ, khu suối nước nóng này em có thể đến bất cứ lúc nào là được.”

Thẩm Lục cũng lười hỏi giao dịch trước đây của Sùng Minh và Hạ Nhật Ninh, nhưng Thẩm Lục biết địa vị của nhà họ Hạ ở Nam Phi quả thực rất cao.

Việc có thể khiến Sùng Minh đích thân ra tay để Hạ Nhật Ninh nhận ân tình này quả thực không phải việc nhỏ.

Ở Châu Phi quả thật có nhiều nơi còn hỗn loạn.

Cũng quả thực chỉ có Sùng Minh là thích hợp nhất.

Sau khi vào khu suối nước nóng, Thẩm Lục ở phòng riêng,anh thay quần áo rồi đi ngâm mình ở suối nước nóng.

Một lúc sau Sùng Minh cũng quấn khăn tắm đi đến.

Cơ thịt cực kỳ săn chắc đó làm cho mắt Thẩm Lục có chút hoa lên.

Sùng Minh nhìn thấy Thẩm Lục đang nhìn thân hình của mình lập tức đắc ý nói: “Thế nào, có đẹp không?”

Thẩm Lục hừ một tiếng: “Bình thường.”

Nói xong Thẩm Lục kiêu ngạo quay mặt đi không nhìn Sùng Minh nữa.

Sùng Minh nhìn thấy cơ thể ôm yếu của Thẩm Lục lập tức cười ha ha, hắn liền ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lục, tắm nước nóng với anh.

Hai người ngồi song song với nhau, một người cao to cường tráng, toàn thân đều là cơ thịt săn chắc, một người gầy gò mảnh khảnh, nhưng không có một vết sẹo lồi nào, đúng là trời sinh một đôi, bù đắp cho nhau.

Sùng Minh lắc đầu, nhắm mắt hưởng thụ.

Thẩm Lục thì ngồi ở một bên suy nghĩ tâm sự của mình.

Hai người không ai có ý định mở lời.

Nhưng sự im lặng của hai người không giữ được bao lâu thì đã bị phá vỡ.

Có tiếng bước chân từ hướng khác đi đến chỗ này, trước khi đối phương chưa lại gần Sùng Minh đã mở mắt cảnh giác nhìn về phía đối diện theo bản năng động vật của hắn.

Còn Thẩm Lục mãi cho đến khi đối phương lại gần rồi mới phản ứng lại và mở mắt ra.

Một bóng người từ đi từ một chõ ngoặc đến, anh quấn khăn tắm và mang theo vài người đến.

“Hạ Nhật Ninh?” Sùng Minh nhìn đối phương với vẻ hơi kinh ngạc:”Chẳng phải hôm nay anh không qua đây sao?

Hạ Nhật Ninh chăm chú nhìn Thẩm Lục một lát mới trả lời: “Ừ, tôi tìm anh có chút việc.”

Nói xong, Hạ Nhật Ninh cũng xuống tắm với Thẩm Lục và Sùng Minh.

Hạ Nhật Ninh cười nguy hiểm: “Anh muốn bàn với tôi cái gì? Địa bàn ở châu Phi hay là chia lợi ích? Chúng ta đã nói xong rồi, địa bàn tôi đánh được của tôi, Hạ Nhật anh không được nuốt lời!”

Hạ Nhật Ninh điềm tĩnh nói: “Tôi không có hứng với địa bàn của anh.”

Nói xong Hạ Nhật Ninh lại nhìn Thẩm Lục tùy tiện hỏi: “Đã lâu không gặp Thẩm Lục.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.