Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1562: Chương 1562




Thẩm Viễn ngẩn người một lát rồi bật cười.

Hình như làm nhân viên giao hàng cũng không tồi!

“Được thôi, lúc nào tôi có thể đi phỏng vấn?” Thẩm Viễn đứng ở cửa, thản nhiên hỏi.

Khuôn mặt cô gái càng đỏ hơn, cúi đầu nói: “Hôm nay có thể rồi. Thực ra người làm nhân viên giao hàng ở chỗ chúng tôi không ít, mọi người đều làm việc ở đây, buổi trưa rất ít người về nhà nấu cơm, vì vậy mọi người đều ăn ở bên ngoài, hoặc là gọi đồ ăn ngoài. Dịch vụ ăn uống ở nơi này rất phát triển. Bọn họ không nỡ mua đồ quá đắt, nhưng lại thích được tụ tập ăn uống cùng nhau. Nếu anh chịu khó một chút, một tháng có thể kiếm được gần ba mươi triệu đấy!”

Thẩm Viễn mỉm cười, gật đầu: “Được.”

Cô gái lập tức đưa số điện thoại cho Thẩm Viễn, cúi đầu ngượng ngùng nói: “Anh gọi cho số này là được. Chúc anh thành công!”

“Cảm ơn.” Thẩm Viễn khách sáo tiễn cô gái đi khỏi, liếc nhìn số điện thoại rồi thuận tay ném thẳng vào thùng rác.

Trí nhớ của cậu đủ để nhớ mọi con số.

Thẩm Viễn ngẫm nghĩ, nếu cơ hội đã đến, thì cậu cũng không cần rời khỏi đây vội, chi bằng trải nghiệm chút cuộc sống của nhân viên giao hàng.

Thẩm Viễn cầm điện thoại lên, gọi đến số điện thoại ban nãy: “Xin chào, tôi đến ứng tuyển vị trí nhân viên giao hàng... Hửm? Xe máy? Ừm, có thể mua... Hửm? Thu nhập, không sao, tôi biết rồi. Vâng vâng.”

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Viễn nhìn đồng hồ, còn khoảng một tiếng nữa là đến thời gian phỏng vấn, cậu phải chuẩn bị để đi thôi.

Thẩm Viễn mở va li ra, chọn một bộ quần áo trông rất bình thường, thay đồ rồi ra ngoài.

Rời khỏi khách sạn, Thẩm Viễn gọi taxi.

Tài xế là một người hay nói, không đợi Thẩm Viễn lên tiếng, ông ta đã tuôn ra một tràng.

Thẩm Viễn đành dựa lưng vào ghế, coi như không nghe thấy.

Đến nơi, Thẩm Viễn rút tiền thanh toán. Cậu nhìn giá tiền, chạy mười mấy phút mà mới hết có hơn năm mươi nghìn, quả thực không đắt.

Thẩm Viễn ngẩng đầu nhìn tòa nhà đứng sừng sững trước mặt, không khỏi than vãn: Người ở đây đúng là thích ăn uống!

Tòa nhà hơn hai mười tầng này, có mười mấy tầng làm nhà hàng, còn mấy tầng khác kinh doanh quán cà phê, quán trà, quán mạt chược.

Còn lại là dành cho văn phòng công ty.

Mà những kiến trúc khác ở thành phố này cũng như này, cơ bản chỉ có một chữ: Ăn ăn ăn!

Có lẽ những người sống ở thành phố cấp tỉnh này, kiếm tiền chỉ để ăn mà thôi!

Thẩm Viễn ấn nút thang máy, đứng chờ ở một bên.

Lúc này, một thanh niên gầy đét đi về phía Thẩm Viễn, dường như cũng muốn đi thang máy.

Thẩm Viễn đeo tai nghe, tùy tiện liếc anh ta một cái rồi rời mắt đi.

Người này khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt xấu xí, đôi mắt liếc ngang ngó dọc, nhìn chằm chằm vào những cô gái trẻ tuổi ăn mặc mát mẻ.

Thẩm Viễn cũng đoán được nghề nghiệp của hắn rồi.

Chỉ cần không gây hại cho cậu, thì cậu cũng chẳng lo chuyện bao đồng.

Thang máy đến, tất cả mọi người cùng đi vào.

Thang máy vừa đóng lại, người thanh niên xấu xí này quyết định ra tay với cô gái mặc áo gió màu trắng, khoác túi xách Coach.

Điện thoại của cô gái để ngay ở ngăn ngoài cùng, móc tay vào là lấy được.

Thẩm Viễn nhìn thấy tất cả, nhưng cậu chỉ nhìn một cái rồi rời mắt đi.

Thanh niên xấu xí cảm thấy lấy trộm quá dễ dàng, lập tức trở nên đắc ý. Ánh mắt tiếp tục quét một vòng trong thang máy, rồi nhanh chóng nhắm vào Thẩm Viễn.

Tuy Thẩm Viễn ăn mặc rất bình thương, nhưng đồng hồ và những chi tiết trên quần áo không rẻ một chút nào.

Rõ ràng thanh niên xấu xí này cũng là một người biết nhìn đồ. Sau khi quan sát Thẩm Viễn một lúc, hắn lập tức sáng mắt, chuẩn bị giở ngón cũ, móc trộm đồ của Thẩm Viễn.

Khi tên thanh niên xấu xí vừa đến gần Thẩm Viễn, thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Thẩm Viễn vang lên: “Nếu tôi là anh, trộm xong thì đi ngay, chứ không tiếp tục tham lam. Ai biết, mục tiêu tiếp theo, là người hay là ma chứ?”

Thẩm Viễn nhìn tên thanh niên bằng ánh mắt giễu cợt.

Tên trộm hoảng sợ, vô thức kêu lên: “Mày muốn làm gì?”

Ánh mắt Thẩm Viễn tràn đầy vẻ châm chọc, không chút do dự bắt lấy ngón tay của tên trộm: “Đúng là to gan thật đấy!”

Lúc này thang máy đã dừng lại, Thẩm Viễn hơi dùng sức một chút, lập tức bẻ gẫy ngón tay của tên trộm, sau đó ung dung bước ra ngoài.

Tên trộm hét toáng lên, ôm ngón tay gãy lìa lăn lộn trên mặt đất.

Lúc này, chiếc điện thoại mà hắn vừa trộm cũng rơi xuống đất, cô gái bị mất trộm mới phát hiện điện thoại của mình đã bị mất. Cô gái lập tức nhặt điện thoại ở trên đất lên, hung hăng đạp cho tên trộm một phát: “Đồ khốn, mày dám lấy điện thoại của tao! Tao sẽ báo cảnh sát!”

Nói xong, cô gái lập tức gọi điện báo cảnh sát.

Những người khác cũng đồng tình với cô gái, cũng báo cảnh sát giúp cô ta.

Sau khi Thẩm Viễn đến nơi phỏng vấn, trả lời mấy vấn đề cơ bản của người phỏng vấn, lập tức được nhận vào làm việc.

Thẩm Viễn đến khu vực hậu cần lấy đồng phục. Vừa đi vào thì nhìn thấy cô gái ở bên trong rất quen mắt.

Nhĩn kỹ lại thì phát hiện đó là cô gái vừa bị móc trộm điện thoại trong thang máy.

Đúng là... oan gia ngõ hẹp!

Dường như cô gái kia cũng nhận ra Thẩm Viễn, lập tức mừng rỡ kêu lên: “Ôi không phải anh chính là anh hùng bắt trộm trong thang máy sao? Cảm ơn anh nhé! Nếu như không có anh, điện thoại của tôi đã mất rồi!”

Thẩm Viễn chỉ lắc đầu: “Đúng vậy, thật trùng hợp, cô cũng làm việc ở đây sao?”

“Đúng vậy đúng vậy, về sau chúng ta là đồng nghiệp rồi! Tôi là Châu Lợi Lợi.” Cô gái thấy khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Viễn thì không khỏi đỏ mặt: “Tôi biết anh là Thẩm Viễn, sao anh lại đến làm việc ở chỗ chúng tôi thế?”

Thẩm Viễn chỉ thuận miệng đáp: “Tôi có bạn ở đây nên đến đây nhờ vả nó.”

Châu Lợi Lợi lập tức nói: “Vậy sao? Vậy thì tốt quá, hay là gọi bạn của anh cùng ăn một bữa, coi như cảm ơn hôm nay anh đã giúp tôi.”

Thẩm Viễn đang định từ chối thì nhớ ra trước khi đi, chị Thẩm Hà đã nói với mình rằng: Phải va chạm nhiều với xã hội, hiểu biết thế giới này. Chỉ như vậy, em mới có thể biết, tương lai của em sẽ đi về đâu.

Khuôn mặt Thẩm Viễn trở nên ôn hòa: “Được, vậy thì tối nay nhé. Chúc mừng tôi nhậm chức.”

Châu Lợi Lợi lập tức bật cười vui vẻ: “Được, vậy thì tối nay.”

Sau khi làm xong thủ tục nhậm chức, Thẩm Viễn nhắn tin cho cô gái lễ tân, cảm ơn sự giúp đỡ của cô, đồng thời mời cô cùng ăn cơm tối, chúc mừng cậu nhậm chức cùng đồng nghiệp công ty.

Cô gái lập tức đồng ý.

Đến tối, ba người hẹn nhau ở một nhà hàng.

Đến nơi thì có một chuyện bất ngờ xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.