Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1588: Chương 1588




Dương Lâm vì muốn trị bệnh cho ba mình, nên đã dùng hết tất cả mọi cách.

Bây giờ cô lên đại học, ngoài những tiết học bắt buộc phải lên lớp, thời gian còn lại đều đi làm công.

Cô đã xin học ngoại trú, buổi tối không ở lại trường, cho nên sáng nào cũng đi phát sữa bò và báo cho cư dân khu này, buổi trưa thì giao thức ăn trong một tiếng, buổi tối thì đến một nhà hàng thức ăn nhanh ở tại nơi này làm phục vụ. Thứ bảy chủ nhật và các ngày nghỉ đông và các dịp lễ tết được nghỉ dài hạn, đều đến công ty Thái Đức Phát giúp mọi người làm chạy bàn, phát bưu kiện, phát thư, giao thư, in ấn giấy tờ, khiêng hợp đồng hồ sơ, lau dọn phòng họp, sắp xếp hồ sơ giấy tờ mà mọi người để lung tung, thay túi thơm trong nhà vệ sinh, mang túi rác đi bỏ, vân vân và vân vân...

Đây đều là nội dung công việc của cô ấy.

Có thể nói, Dương Lâm thật ra là một cô gái khá tốt.

Cực kỳ siêng năng, và cực kỳ được việc.

Nếu như lúc trước không phải vì bị ép vào đường cùng, cô cũng không nghĩ đến việc đi tìm Thái Đức Phát.

Và rồi đến thời khắc quan trọng nhất, cô không vượt qua được sự tra tấn tinh thần, cuối cùng đã chọn cách trốn tránh.

Cho nên nói, Trình Thiên Cát thật sự rất không muốn lợi dụng Dương Lâm, nhưng Trình Thiên Cát lại không phải quân tử gì, cũng không phải người cao thượng, người mà anh có thể lợi dụng, anh nhất định sẽ không tha.

Cùng lắm là không làm tổn thương đến Dương Lâm thôi.

Nhưng, trước mắt, tổn thương thì nhất định phải có rồi đó, chỉ là không phải tổn thương đến cơ thể cô ấy thôi.

Ngày thứ hai, khi Dương Lâm đang phân vân đủ kiểu, phải làm thế nào để tìm một lý do quay lại công ty Thái Đức Phát để làm việc, thì cấp dưới của Thái Đức Phát đã gọi điện cho Dương Lâm.

Anh ta nói với Dương Lâm, Thái tổng không tính toán chuyện cô hậu đậu và hay đụng chuyện, cho phép cô tiếp tục làm việc ở công ty, tiếp tục làm công việc trước đây.

Dương Lâm vui mừng khôn siết, ngay lập tức đồng ý, sau đó dọn dẹp đồ đạc, vội vàng đến công ty Thái Đức Phát làm việc.

Dương Lâm vừa đến công ty, vừa bước vào văn phòng, đã có người nói với cô ấy, Thái Đức Phát tìm cô.

Dương Lâm thật ra không muốn gặp Thái Đức Phát cho lắm, nhưng suy nghĩ lại, cô muốn giúp người mình yêu, nếu không gặp Thái Đức Phát sẽ không tiếp cận được các thông tin cơ mật.

Cho nên, vì người mình yêu, Dương Lâm đã cắn răng chịu đựng vào bước vào trong.

“Thái tổng, anh tìm tôi ạ.” Dương Lâm dù sao cũng còn là đứa trẻ, vẻ mặt của cô không thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.”

Thái Đức Phát nhìn Dương Lâm từ trên xuống dưới, thầm nghĩ, con bé này không gặp mấy ngày, hình như lại ốm hơn rồi thì phải.

Hay là thử cách của An Tử Tuyên xem?

Gương mặt Thái Đức Phát lập tức rạng rỡ nói: “Tiểu Dương à, lần trước tôi chỉ nói đùa với cô thôi, cô đừng để trong lòng nhé.”

Dương Lâm giật mình, trong lòng vui mừng đến phát điên lên.

Tốt quá rồi!

Thái Đức Phát chủ động bỏ qua chuyện đó, thế thì cô không cần phải nghĩ cách đi xin lỗi nữa rồi!

Dương Lâm liền nói: “Tôi biết, Thái tổng, dù sao tôi cũng còn quá trẻ, nếu có chỗ nào mạo phạm, xin hãy bao dung cho tôi”

Thái Đức Phát vừa nghe, đã thầm nghĩ, có cửa rồi!

Cách của An Tử Tuyên đúng là hữu dụng thật!

Đối với phụ nữ, quả nhiên phải có sự kiên nhẫn! Thế là, Thái Đức Phát cười tủm tỉm nói: “Nghe nói cô đã trả hết nợ cho bọn vay nặng lãi rồi à? Cô gái trẻ đúng là bản lĩnh thật đó. Thế này đi, dù sao ba mẹ cô cũng làm việc ở công ty tôi, cả nhà cô đều là nhân viên của tôi, tôi cũng không thể tệ bạc với mọi người. Thời gian ba cô nằm viện, tiền lương vẫn được trả như cũ nhé.

Tiền thưởng của mẹ cô tăng gấp đôi. Còn cô, đừng ra ngoài làm công việc lặt vặt nữa, chuyên tâm làm việc ở đây đi, ngoài đi học trong trường ra, thời gian còn lại cứ đến công ty phụ, tiền lương của cô, cứ tính theo mức lương nhân viên chính thức đi.”

Dương Lâm bất ngờ mở to hai mắt, không thể tin nổi lời nói của Thái Đức Phát.

Mặt trời mọc ở hướng tây à?

Thái Đức Phát từ khi nào mà tốt bụng thế?

Không phải ông ấy đã chịu đả kích gì chứ?

Điên rồi chăng?

Nhưng, như vậy càng tốt!

Như vậy mình càng có nhiêu cơ hội tiếp xúc với thông tin của công ty, nói không chừng có thứ anh Tuyên cần!

Nếu như tên Thái Đức Phát này đã nói thế, thì mình cứ nhận thôi!

Dương Lâm liền cười tủm tỉm nói: “Vậy em xin cám ơn Thái tổng trước ạ, tôi nhất định sẽ làm thật tốt, Thái tổng, nếu không còn chuyện gì dặn dò nữa, tôi quay ra ngoài làm việc nhé!”

“Đi đi.” Thái Đức Phát quơ quơ tay.

Dương Lâm nhanh chóng quay lưng đi.

Thái Đức Phát nhìn bóng dáng phía sau Dương Lâm, càng nhìn càng hài lòng, quyết định tiếp tục tiến hành với cách này.

Đối phó với phụ nữ, quả nhiên phải dùng cách lùi một bước để tiến hai bước!

Con bé này ngày xưa hay đối kháng, bây giờ không ngờ lại vui tươi chấp nhận tất cả nhỉ?

Đúng là một hiện tượng tốt!

Sau khi Dương Lâm về đến văn phòng, quả nhiên lập tức có người qua gặp cô để trao đổi nội dung công việc mới. Những công việc hoạt động tay chân trước kia, đều giao lại cho các đồng nghiệp nam làm, còn công việc giao cho Dương Lâm là công việc văn thư nhẹ nhàng, một trong số đó, là phụ trách hỗ trợ sắp xếp văn phòng hồ sơ và văn phòng làm việc.

Nhìn thấy điều này, Dương Lâm sáng cả mắt, mừng đến chết đi được!

Hai nơi này, là nơi có khả năng cất giấu nhiều thứ mà anh Tuyên cần nhất!

Dương Lâm liền gật đầu đồng ý, vui vẻ bắt đầu công việc.

Chỉ trong một ngày, Dương Lâm đã nhanh chóng quen hết tất cả nội dung công việc mới, tuy là có chút xa lạ, nhưng cô rất thông minh, lại siêng năng nữa, cho nên mọi người trong văn phòng từ từ đã chấp nhận cô ấy.

Sau khi tan sở, Dương Lâm chuẩn bị bắt xe công cộng để về nhà.

Thái Đức Phát trùng hợp đi ngang, vừa định huýt sáo để Dương Lâm quay lại, thì điện thoại Thái Đức Phát reo lên, Thái Đức Phát vừa nhìn đã thấy số Trình Thiên Cát, lập tức bắt máy: “An thiếu gia?”

Trình Thiên Cát ngồi trong chiếc xe hơi ở đối diện đường, mỉm cười nói: “Thái tổng, bên này của tôi có một nơi khá thú vị, không biết tôi có cơ hội mời Thái tổng đi trải nghiệm không ạ?”

Thái Đức Phát liền cười: “An thiếu gia có nhã hứng như thế, sao tôi có thể không nể mặt được chứ?”

Thái Đức Phát tắt máy, và không qua tìm Dương Lâm nữa, lái xe chạy ngang qua người Dương Lâm.

Trình Thiên Cát âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta đã đẩy cô ấy qua đó, nên có thể nào cũng không thể hại cô gái này, dù sao, cô ta cũng là người hiền lành, cũng vì anh mới quay về đây.

Anh không thể chỉ khoanh tay đứng nhìn.

Dương Lâm vui vẻ đi trên đường, hoàn toàn không biết, lúc nãy cô đã thật sự nguy hiểm đến mức nào.

Dương Lâm về đến nhà, cầm điện thoại trên tay, do dự một hồi, cầm lên rồi đặt xuống, vẫn chưa thể nhắn tin cho Trình Thiên Cát.

Bỏ đi, không nhắn nữa.

Đợi khi nào lấy được thứ cần lấy rồi hãy liên lạc anh ấy vậy!

Dương Lâm quăng điện thoại qua một bên, quay người đi thu dọn đồ đạc.

Ngày mai là phải đến trường học rồi, cô không thể bỏ tiết học nào hết.

Trong nhà đã nghèo lắm rồi, cô không thể bỏ bất kỳ một tiết học nào nữa.

Môn học tự chọn có thể tìm thầy để thương lượng, nhưng môn học bắt buộc, nhất định phải có điểm số.

Nếu như là trước đây, trong một ngày từ sáng đến tối, cô không có thời gian cho bản thân mình là mấy.

Bây giờ tốt rồi, chỉ có cuối tuần và ngày nghỉ mới đến công ty Thái Đức Phát để làm việc. Như vậy thì ngày thường sẽ có thời gian làm chuyện cá nhân của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.