Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1657: Chương 1657




Mạc Tiểu Đào lập tức hỏi: “Vạn Kỳ, cậu yêu đương lén lút sau lưng tớ từ lúc nào thế hả?”

“Làm gì có!” Võ Vạn Kỳ vội vàng giải thích một cách quyết liệt: “Sao tớ có thể yêu đương chứ? Hiện tại tớ nghèo như vậy, làm gì có tư cách mà yêu đương chứ? Không phải như cậu nghĩ đâu. Tớ chỉ... tớ chỉ... tớ chỉ cảm thấy có một người rất thú vị. Thực sự chỉ như thế chứ không có ý gì khác! Cậu đừng nghĩ nhiều!”

Mạc Tiểu Đào bụm miệng cười thầm: “Ừm, tớ không nghĩ nhiều nữa, được rồi chứ! Nếu như cậu yêu đương thì nhất định phải nói với tớ đấy!”

“Được, nhất định tớ sẽ nói với cậu.” Võ Vạn Kỳ lập tức đổi chủ đề: “Cái tên Lý Cường kia lại tìm cậu nữa à?”

Giọng nói mang chút phiền não của Mạc Tiểu Đào truyền qua điện thoại: “Đúng thế, hôm nào cậu ta cũng nhắn tin cho tớ. Những lời cậu ta nói tớ chả biết đáp lại thế nào. Tớ không thích cậu ta, hơn nữa tớ và cậu ta cũng không thể đến với nhau. Vì vậy, những tin nhắn thế này làm tớ thấy phiền lắm! Ngoài ra, cậu ta cũng gửi lì xì cho tớ vào mỗi buổi sáng và buổi tối. Trong đó cũng không có nhiều tiền, chỉ để lấy may mà thôi. Lúc tớ gửi lì xì cho cậu ta, cậu ta chịu nhận. Sau đó, cậu ta gửi lì xì cho tớ, tớ cũng không nhận nữa. Thế là cậu ta cứ gửi tin nhắn thoại bảo tớ nhận lì xì đi. Vạn Kỳ, cậu nghĩ tớ nên làm thế nào bây giờ?”

Võ Vạn Kỳ nói: “Vậy cậu giải thích rõ ràng đi.”

Kể từ khi biết Mạc Tiểu Đào là thiên kim tiểu thư, Võ Vạn Kỳ cũng thấy rõ khả năng tiêu tiền của cô, cho nên cô sẽ không để ý đến chút tiền trong lì xì này.

Lì xì đó có thể lớn đến đâu chứ?

Một chút tiền đó còn không đủ cho Mạc Tiểu Đào mua một cây son môi.

Mạc Tiểu Đào than thở: “Tớ giải thích rồi, nhưng cậu ta luôn nhấn mạnh rằng cậu ta chỉ coi tớ là bạn chứ không có ý gì khác. Cậu ta chỉ muốn gửi một chiếc lì xì nho nhỏ cho tớ mà thôi. Haizz, thật là mệt mỏi!”

Võ Vạn Kỳ cũng không trêu chọc nữa: “Vậy phải làm thế nào?”

“Tớ cũng không biết, tớ đang nghĩ, mấy hôm nữa có nên mời cậu ta ăn bữa cơm rồi giải thích rõ ràng hết mọi chuyện không. Cậu thấy có được không?” Mạc Tiểu Đào suy nghĩ: “Mặc dù đống lì xì đó không đáng bao nhiêu, nhưng nếu gộp lại thì cũng được một số tiền nhỏ. Tớ mời cậu ta ăn cơm, nhân tiện trả tiền cho cậu ta luôn.”

“Cũng được đấy.” Võ Vạn Kỳ trả lời: “Vậy cậu nhớ cẩn thận hơn một chút, cậu có cần tớ đi cùng không?”

Mạc Tiểu Đào nói: “Thôi, tớ định mời cậu ta ăn ở một nhà hàng gần trường, cậu mà tới đó thì mất nhiều thời gian lắm.”

“Cũng được, bên cạnh cậu có vệ sĩ, cậu đừng sợ gì nhé.” Võ Vạn Kỳ yên tâm hơn: “Có chuyện gì thì gọi cho tớ nhé.”

“Tớ biết rồi.” Mạc Tiểu Đào vui vẻ trả lời.

Chớp mắt một cái là hết một tuần.

Vốn dĩ, Võ Vạn Kỳ muốn dành thời gian để đến giúp Mạc Tiểu Đào. Nhưng nào biết được cô đã nghỉ liền ba ngày rồi, tuần này không thể nghỉ nữa.

Vì vậy, Võ Vạn Kỳ chỉ có thể ngoan ngoãn đi học.

Mạc Tiểu Đào cũng không nghĩ ngợi quá nhiều, cô hẹn gặp Lý Cường ở một nhà hàng gần học viện quý tộc Duệ Hà.

Lý Cường tới rất đúng hẹn.

Trong tay cầm một bó hoa rất to, vừa gặp cậu ta liền tặng cho Mạc Tiểu Đào.

Mạc Tiểu Đào cảm ơn rồi nhận lấy bó hoa, cô nói với Lý Cường: “Lần sau không cần phải tốn kém thế này đâu! Hoa đẹp lắm, cảm ơn cậu!”

Lý Cường tỏ ra rất ga lăng: “Việc nên làm mà, cậu đáng yêu quá, đúng là rất hợp với những đóa hoa này.”

Mạc Tiểu Đào xấu hổ.

Cô lập tức nói: “Chúng ta nhanh chóng vào trong thôi.”

Lúc này, Lý Cường mới quyến luyến trả lời: “Được thôi.”

Thực ra, cậu ta không muốn vội vàng vào trong như vậy đâu.

Cậu ta muốn đứng bên ngoài với Mạc Tiểu Đào thêm một lúc nữa, để cho nhiều người nhìn thấy bọn họ đang ở bên nhau hơn. Như thế thì tin đồn sẽ dễ dàng lan truyền khắp nơi.

Đến lúc đó, cậu ta lại dỗ ngon dỗ ngọt, lừa cho Mạc Tiểu Đào vui vẻ một chút, nói không chừng có thể thành công đấy chứ?

Chỉ cần cậu ta và Mạc Tiểu Đào yêu nhau, ha ha ha, cậu ta có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng rồi!

Mạc Tiểu Đào không hề biết những suy nghĩ này của Lý Cường, nhưng tận trong thâm tâm cô không muốn tiếp xúc với Lý Cường quá nhiều. Vì vậy, Mạc Tiểu Đào nhanh chóng bước về chỗ ngồi đã đặt trước, rồi để bó hoa xuống bên cạnh.

Lý Cường nhìn ngó xung quanh, cậu ta vừa ngồi xuống vừa nói: “Vị thế của học viện quý tộc Duệ Hà bọn cậu cao thật. Ngay cả nhà hàng trước cổng trường mà cũng đầy phong cách thế này.”

“Ừm.” Mạc Tiểu Đào không biết nên trả lời thế nào, cô chỉ đáp một cách đơn giản.

Thấy nhân viên ở đây mặc quần áo được thiết kế riêng có giá hơn ba mươi triệu đến phục vụ, Lý Cường càng thêm ngưỡng mộ.

Có thể đến đây ăn cơm, không giàu thì cũng sang trọng.

Một hàng dài xe hơi nổi tiếng đỗ ngay trước cửa, đủ để nhận ra rằng những người đến đây ăn cơm có thân phận và đẳng cấp như thế nào.

Lý Cường càng giữ vừng niềm tin hơn, cậu ta nhất định phải theo đuổi bằng được Mạc Tiểu Đào.

Mạc Tiểu Đào đưa thực đơn cho Lý Cường: “Cậu chọn đi.”

Lý Cường nhận lấy thực đơn, vừa lướt qua, cậu ta liền đỏ bừng mặt.

Mặc dù cậu ta có đi du học nước ngoài, nhưng chỗ cậu ta sống vẫn là khu của người Việt. Vì vậy, ngoại ngữ của cậu ta không được tốt lắm.

Cậu ta không hiểu bất cứ một cái tên món ăn nào được viết trên thực đơn.

Lý Cường đưa thực đơn cho Mạc Tiểu Đào: “Hay là cậu chọn đi. Lần đầu tiên tớ đến đây nên cũng không biết món nào ngon cả.”

Mạc Tiểu Đào gật đầu, cô giơ tay nhận lấy thực đơn rồi dùng cách phát âm tiêu chuẩn để gọi món.

Anh phục vụ người nước ngoài đọc lại những món ăn mà Mạc Tiểu Đào chọn rồi giơ tay nhận lại thực đơn, sau đó quay người rời đi.

Những món ăn được đưa lên rất nhanh, Mạc Tiểu Đào mỉm cười nói: “Cậu nếm thử đi, xem thử xem mùi vị có giống của nước ngoài không.”

Lý Cường cười hơi mất tự nhiên: “Lúc ở nước ngoài, tớ cũng không vào nổi nhà hàng sang trọng thế này. Cậu biết đấy, điều kiện gia đình của tớ... Để có thể đi du học, tớ đã tiêu tốn hết khá nhiều tiền trong nhà rồi.”

“Thì ra là thế. Vậy cậu...” Mạc Tiểu Đào nhìn nhãn hiệu quần áo mà Lý Cường đang mặc trên người. Bộ quần áo này cũng không hề rẻ mà.

“À, lúc ở nước ngoài tớ có đi làm thêm. Quần áo và giày tớ đang đi được mua nhờ tiền lương làm thêm đấy.” Lý Cường nhìn thấy ánh mắt của Mạc Tiểu Đào, cậu ta vội vàng giải thích.

Mạc Tiểu Đào gật đầu: “Vậy cũng tốt.”

Thấy Mạc Tiểu Đào không để lộ ra ánh mắt tán thưởng hay ngưỡng mộ các kiểu, Lý Cường bỗng nhiên suy tư. Không đúng, cậu ta đã nói như thế, đáng ra Mạc Tiểu Đào nên cảm động, sau đó nói với cậu ta rằng, tớ rất ngưỡng mộ cậu, rất muốn ở bên cạnh cậu chứ?

Lý Cường nhẫn nhịn, cuối cùng cậu ta cũng không kiềm chế được mà thốt ra: “Tiểu Đào, thực ra, tớ rất thích cậu! Tớ sẽ cố gắng học tập thật tốt ở nước ngoài để có thể xứng với cậu.”

Nghe vậy, Mạc Tiểu Đào lập tức buông chiếc dao trong tay xuống, cô mỉm cười nói với Lý Cường: “Hôm nay, tôi mời cậu ra đây cũng là để nói rõ với cậu về chuyện này.”

Lý Cường lập tức nhìn Mạc Tiểu Đào bằng ánh mắt vui sường. Chẳng lẽ cô muốn nói, thực ra cô đã thầm yêu cậu ta rất lâu rồi ư? Thế thì quá đã! Cậu ta đâu biết được, Mạc Tiểu Đào sẽ nói: “Tôi đã nhận tấm lòng của cậu rồi, nhưng tôi xin lỗi, tôi không thể chấp nhận cậu. Chúng ta không hợp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.