Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1681: Chương 1681




Có thể đem một đứa bé mười tuổi dồn ép đến mức phải lập nữ hộ, cũng thật sự là có thể làm ra được a!

Vương Nhị thúc ngay lập tức lời nói thành khẩn mà đối với Thẩm Hà nói: “Thẩm Hà, triều Đại Việt của chúng ta mặc dù là cho phép phái nữ lập nữ hộ, thế nhưng là yêu cầu đối với phái nữ cực kỳ nghiêm khắc, điều thứ nhất chính là cả đời không hôn nhân, không có con, sau khi chết tài sản sẽ bị sung vào công quỹ, con có thể đáp ứng không?”

Thẩm Hà lập tức nở nụ cười: “Đã chết thì là đã chết, ở đâu còn có tâm tư lo lắng chuyện ở sau này? Vương Nhị thúc, thúc cũng nói cho con biết đi, lập nữ hộ đều cần điều kiện gì, con không thành vấn đề gì cả.”

So với bị người bán đi không biết nơi hẻo lánh quái quỷ nào, còn không bằng đem vận mệnh nắm ở trong chính bàn tay của mình.

Cho dù là cả đời không kết hôn lại có thể thế nào?

Chỉ cần cho cô tìm thấy bọn em trai cùng Joel, bọn họ nhất định là phải nghĩ cách rời khỏi cái chỗ này đấy!

Bọn họ nếu như có thể tới đây, vậy thì nhất định cũng có thể trở về!

Thẩm Hà chính là không hiểu mà kiên trì như thế!

Vương Nhị thúc thấy Thẩm Hòa chỉ có mười tưởi đã kiên định như vậy, đã lăng im được một hồi, tiếp tục nói: “Điều thứ nhất, chính là cả đời không được kết hôn, nhưng mà có thể nhận nuôi con cái. Nhận nuôi con cái đấy, tài sản thì tám chín phần mười thì sung vào công quỹ, không nuôi dưỡng con cái đấy, toàn bộ đều sung công. Điều thứ hai, nữ hộ trực hệ huyết mạch không thể khảo thi. Điều thứ ba, vĩnh viễn là thương tịch.”

Thẩm Hà đã lặng im được một hồi.

Điều kiện này thật đúng là ngặt nghèo a!

Đây rõ ràng chính là không cho phụ nữ một mình lập hộ.

Cho nên mới ra điều kiện khắc nghiệt như vậy.

Nhưng mà, ha ha. Ba điều kiện này đều đối với cô mà nói, đều không là vấn đề gì.

Cô kiếp trước thì tiền nhiều xài không hết, sau khi đến cái thế giới này, những tài sản kia còn không phải như thế sao?

Cho nên cô chết cũng đã chết, ở đâu còn lo tài sản ở nơi này là thuộc về người nào?

Cô vốn cũng không có ý định khảo thi, vì vậy điều thứ hai không có hiệu quả.

Điều thứ ba, tiểu Bảo của nhà đại bá theo trước mắt mà xem, trên căn bản là không có hy vọng gì để đi học rồi đấy. Trong nhà nghèo thành như vậy, ăn cơm cũng là vấn đề, còn đi học nữa chứ!

Nhưng mà Thẩm Hà muốn một mình lập nữ hộ, cần phải có sự cho phép của đại bá.

Muốn thuyết phục đại bá...

Đôi mắt của Thẩm Hà lóe lên, xem ra số tiền kia mà mình đã tích lũy, là giữ không được rồi.

Nhưng mà cũng không sao.

Nói chung là núi xanh còn đó, lo gì không có củi để đốt.

Số tiền kia xài thì xài, từ đó về sau cùng người nhà của đại bá hoàn toàn phủi sạch quan hệ, cô cũng có thể đường đường chính chính nghĩ cách kiếm tiền rồi!

Cô muốn trở thành nữ thương nhân đầu tiên của triều Đại Việt!

Vậy thì từ giờ trở đi làm lên đi!

Thẩm Hà sau khi hiểu rõ ràng, dứt khoát quyết nhiên mà nói: “Con suy nghĩ kỹ càng rồi, Vương Nhị thúc, thỉnh cầu thúc giúp con gọi tới tộc lão, cho con lập nữ hộ đi!”

Vương Nhị thúc nhìn lấy khuôn mặt nhỏ nhắn kiên nghị của Thẩm Hà, yên lặng mà gật đầu: “Được rồi, con đã đều suy nghĩ kỹ càng rồi, thúc giúp con một tay là được rồi.”

Vương Nhị thúc vốn còn muốn nói điều gì đấy, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng một chút cũng có ý định lùi bước của Thẩm Hà, cũng liền dập tắt ý nghĩ này, quay người đi tìm tộc lão cùng trưởng thôn ở trong thôn rồi.

Thẩm Hà quay người liền trở về nhà của đại bá.

Đại bá nương hiếm khi đối với cô lộ ra một chút dáng tươi cười, hiển nhiên cả nhà cũng đã thương lượng xong rồi, đem Thẩm Hà cho bán đi, đây có tính là bữa cơm tối cuối cùng hay không?

Thẩm Hà cũng không ăn cơm của nhà đại bá nương, trực tiếp đối với đại bá nương nói: “Con biết đại bá nương bây giờ đang thiếu tiền, mấy năm nay vất vả cho đại bá nương đã chăm sóc con. Thế nhưng là con không muốn bị nương bán đi, đưa vào thanh lâu đưa vào trong nhà người khác bán thành văn tự bán đứt. Con không có cái gì để báo đáp lại sự thu giữ của đại bá cùng đại bá nương, vì vậy con muốn từ xin lập nữ hộ!”

Lạch cạch.

Chiếc mưỡng ở trong tay của đại bá nương lập tức rơi đến trên mặt đất, một chút dáng tươi cười ở trên mặt cũng sắp duy trì không nổi nữa rồi!

Đại bá khó chịu không lên tiếng mà ngồi ở ngưỡng cửa không lên tiếng.

Đại bá nương thì là một khuôn mặt giả cười mà nói: “Tiểu Hà a, con xem đi, trong nhà thật sự là quá khó khăn rồi. Nhiều cái miệng cũng đều ăn không đủ no. Đại bá nương cũng là vì tốt cho con, bán con đến một gia đình kia có ăn có mặc...”

“Nếu như đại bá nương nói có ăn có mặc. Vì cái gì không nhường cho người khác đây?” Thẩm Hà bình tĩnh mà ngẩng đầu lên nhìn lấy đại bá nương.

Vốn dĩ là cô còn cảm thấy đại bá nương người này tuy rằng miệng mồm ác độc, nhưng mà tính người là vẫn được đấy.

Nhưng mà cô đã đánh giá cao tính người ở dưới hoàn cảnh đói khát rồi.

Lúc đói bụng, tính người là chịu không nổi khảo nghiệm đấy.

Vì vậy gặp phải năm tai họa, cảnh tượng đổi con cho nhau mà ăn là rất thường thấy đấy.

Tính người, ở trước mặt đói khát, trong nháy mắt bị dễ dàng đánh tan.

Có lẽ đại bá nương là một chút xíu lương tri như thế đấy, nhưng mà lương tri này giữa cháu gái cùng con gái, dứt khoát đã lựa chọn con gái của mình, đây không có gì đáng trách.

Nhưng mà không có nghĩa là người khác phải thừa nhận giá trị quan của bà ấy!

Thẩm Hà chưa bao giờ tin tưởng vào số trời!

Cho dù là cái nghịch cảnh, cô cũng muốn nghiến răng đi ra được một con đường lớn tươi sáng!

Đại bá nương nghe thấy lời phản bác của Thẩm Hà, đang chuẩn bị nổi dóa.

Thẩm Hà lại mở miệng nói: “Con biết con rời đi như vậy, các người cũng sẽ không dễ dàng đồng ý. Con nghe nói cậu cậu ở nhà mẹ của đại bá nương muốn hai lượng bạc cho lễ hỏi, số tiền này thì con ra, đại bá nương có phải là có thể đồng ý con một mình lập nữ hộ rồi không?”

Đại bá nương theo bản năng mà hỏi: “Con ở đâu có số tiền này đấy?”

“Con cùng Vương Nhị thúc mượn đấy, sau này con sẽ trả lại tiền cho thúc đấy.” Thẩm Hà không thể thừa nhận số tiền đang ở trong tay của mình, chỉ có thể lấy cớ là của Vương Nhị thúc.

“Vương Nhị thúc nói, khi còn bé đã từng nhận qua ân huệ của phụ thân con, vì vậy thúc ấy bằng lòng giúp con chuyện này.”

Thẩm Hà không gấp không chậm mà nói: “Lương thực trong ruộng đất của nhà chúng ta, một năm cũng chỉ có mấy xâu tiền, đại bá nương tích lũy trên ba năm cũng không tích lũy đến hai lượng bạc. Con bị bán đi rồi, cả đời nói không chừng cũng không về lại được rồi. Nhưng nếu như con vẫn còn ở trong Thẩm gia thôn, vậy thì nhà của đại bá nương có chuyện gì khó xử, con vẫn có thể giúp đỡ một tay đấy! Con cũng sẽ có ngày lớn lên đấy! Hơn nữa, đại bá, bác đem con bán đi rồi, sau này bác đi xuống dưới, bác thì sẽ làm sao cùng phụ mẩu thân của con giải thích đây? Các người không phải là đều muốn hai lượng bạc sao? Con lập nữ hộ cũng có tiền, khoản mua bán này thì chính các người suy nghĩ đi.”

Đại bá quả nhiên đã động lòng rồi.

Đúng là vậy, loại chuyện bán cháu gái này, là phải bị người trong thôn đâm cột sống đấy.

Đại bá nướng muốn phản bác, thế nhưng là phát hiện lại nói không lại Thẩm Hà.

Đại nha nhị nha tam nha cùng tiểu Bảo đứng ở một bên, cũng không dám lên tiếng nữa.

Nhất là đại nha, cô đã không muốn mình bị bán đi cũng không muốn đại tỷ bị bán đi, nếu như đại tỷ có thể tự lập nữ hộ, vậy thì thật tốt quá!

Như vậy trong nhà cũng có tiền, cũng có thể gặp đại tỷ rồi!

Đại bá suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đã quyết định rồi: “Đi đi, chuyện này quyết định như vậy đi.”

Cuối cùng cũng có được hồi âm của đại bá, Thẩm Hà nửa phần do dự cũng không có, quay người liền đi tìm Vương Nhị thúc, chuyện này phải trước tiên thông đồng tốt, nếu để cho nhà đại bá biết mình có tiền, thì không dễ làm rồi.

Vương Nhị thúc đương nhiên hiểu được sự cẩn thận từng li từng tí của Thẩm Hà rồi, anh vẫn có chút không đành lòng, nói: “Nếu không thúc cho con mượn chút tiền trước, nhà của đại bá nương của con đã có tiền thì cũng không bán con rồi.”

Thẩm Hà kiên định mà lắc đầu: “Với tính cách của đại bá ta nương, người của nhà mẹ chỉ cần gây ầm ĩ một lần thì trả tiền, như vậy sẽ liên tiếp mà đến. Con không muốn mỗi ngày sống ở trong cơn sợ hại lúc nào cũng có thể bị bán đi. Lần sau có lẽ chính là đệ đệ ở nhà mẹ của đại bá nương sinh con đưa gạo cũng không có tiền, muốn đem con bán mất nữa! Nếu như sớm muộn gì cũng phải bị bán, con còn không bằng sớm chút tự lập nữ hộ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.