Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 177: Chương 177




Thẩm Thất, hôm qua cô vừa mới chia tay Hạ Nhật Ninh xong, vậy mà hôm nay đã đi dụ dỗ người đàn ông khác rồi đấy!

Hừ hừ, tôi nắm được thóp của cô rồi!

Để xem cô trở mình bằng cách nào!

Thôi Nguyệt Lam tự cho rằng mình đã nắm được nhược điểm của Thẩm Thất cho nên đắc ý vô cùng, cô ta sẽ không gây phiền phức cho Thẩm Thất nữa.

Lưu Nghĩa nhìn Thẩm Thất, không nhịn được mà hỏi: “Cậu biết cô gái kia à?”

Thẩm Thất bất đắc dĩ gật đầu: “Lúc đầy tớ ở cùng một phòng với cô ta, nhưng sau đó thì cô ta chuyển đi.”

Thẩm Thất chỉ ậm ờ giải thích, Lưu Nghĩa chợt hiểu ra trong nháy mắt. Thậm chí cô còn tưởng tượng đến cảnh bọn họ tương thân tương ái rung động đến cả tâm can.

Có thể nói rằng tình cảm và mạch suy nghĩ của đám nhà thiết kế đều quá mức phong phú rồi.

Nếu không thì làm sao mà thực hiện được chuyến đi này chứ.

Lúc này, người phụ trách đi tới nói với mọi người: “Bây giờ tôi sẽ điểm danh theo danh sách, điểm danh đến ai thì người đó đi lên bây ký tên để thông báo, còn nữa, mọi người giao nộp hết điện thoại, laptop, ipad và toàn bộ những thiết bị có thể truyền tin tức lên đây. Nếu như trong quá trình thì đấu mà phát hiện ra có người phạm quy thì tên của người đó sẽ lập tức bị xóa khỏi danh sách các tuyển thủ tham gia thi đấu trong trận chung kết này.”

Mọi người đang nháo nhác cả lên thì đột nhiên yên tĩnh lại, bọn họ móc hết điện thoại di động là các thiết bị liên lạc ra, tắt máy, hoặc là chuyển sang chế độ máy bay rồi nộp hết lên phía trên.

Thẩm Thất vui vẻ lấy hết mấy cái điện thoại của mình ra.

Lưu Nghĩa nhanh mắt phát hiện một chiếc điện thoại trong tay của Thẩm Thất rõ ràng là một chiếc điện thoại định chế cao cấp.

Lưu Nghĩa liếc mắt nhìn chằm chằm Thẩm Thất, cuối cùng thì cô cũng phát hiện người bạn cùng phòng của mình dường như thực sự không đơn giản.

Người phụ trách điểm danh với tốc độ rất nhanh.

Mọi người lần lượt đi lên phía trên theo trình tự, nhét điện thoại của mình vào trong những chiếc túi được bịt kín, rồi nhét luôn cả những thứ mà mình không dùng đến vào đấy, bảo quản trong tủ bảo hiểm.

Thẩm Thất khóa kỹ những đồ dùng của mình lại, lúc này cô nghe thấy những lời châm chọc của Thôi Nguyệt Lam ở bên cạnh: “Ơ, sắp ly hôn với anh Nhật Ninh rồi mà còn giữ lại chiếc điện thoại mà anh Nhật Ninh tặng à! Hừ hừ hừ, đúng là không biết xấu hổ!”

“Chỉ cần ngày nào tôi chưa ly hôn với anh ấy thì ngày đó tôi vẫn là vợ của anh ấy. Thôi Nguyệt Lam, cứ coi như cô muốn lấy Hạ Nhật Ninh đi nữa thì cô cũng phải chờ tôi ly hôn cái đã.” Thẩm Thất quyết định phản kích lại.

Cho dù là cô có thua trong cuộc hôn nhân này thì cũng không để mất hết danh dự được.

“Việc đó thì có ích gì chứ? Hôn nhân tồn tại trên danh nghĩa thì thà kết thúc sớm đi còn hơn.” Thôi Nguyệt Lam đắc ý khoe khoang: “Đến lúc tôi và anh Nhật Ninh tổ chức đám cưới, tôi sẽ gửi cho cô một tấm thiệp mời, để cô có thể mở mang đầu óc xem thế nào mới gọi là hôn lễ của thế gia quyền quý! Ha ha ha ha...”

Đúng lúc này Lưu Nghĩa bước từ bên kia tới, cho nên cô ta đã nghe hết những lời nói của bọn họ trong chớp mắt.

Lưu Nghĩa quay đầu liếc qua Thẩm Thất, nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Thất vẫn như thường thì mới nói với Thôi Nguyệt Lam rằng: “Ồ. Tưởng là ai chứ. Hóa ra là kẻ thứ ba!”

Giọng nói của Lưu Nghĩa không hề được đè thấp xuống, cô ta cất cao giọng nói giữa ban ngày ban mặt khiến cho mọi người xung quanh đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía bên này.

Thôi Nguyệt Lam nhìn thấy mọi người đều chỉ trỏ mình thì liền nổi giận: “Này, anh bị làm sao thế hả? Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi là người thứ ba?”

Lưu Nghĩa chỉ vào hai con mắt của mình mà đáp trả: “Thật ngại quá, hai con mắt này đều thấy!”

Những người xung quanh cũng nghe được những lời mà Thẩm Thất và Thôi Nguyệt Lam nói với nhau nên không nhịn được mà phụt cười thành tiếng.

Nguyệt Lam nhìn Lưu Nghĩa và Thẩm Thất một cách căm giận, cô ta thở phì phò mà nói: “Các người tránh ra cho tôi đi! Đợi đến khi tôi trở thành nhị thiếu phu nhân của Hạ gia thì lúc đó để xem tôi sẽ xử lí các người thế nào!”

Sau khi nói xong những lời này, Thôi Nguyệt Lam xoay người rời đi một cách căm phẫn.

Lưu Nghĩa nhìn Thẩm Thất: “Cậu không sao chứ?”

Thẩm Thất lắc đầu: “Vừa rồi đúng là cảm ơn cậu.”

Lưu Nghĩa khoát tay: “Không có gì. Cậu nói đi, những lời hai người vừa nói là thật à?”

Thẩm Thất cười khổ một cách buồn bã rồi gật đầu.

Lưu Nghĩa giật mình nói: “Đúng là, trước đây chỉ là nghe nói, bây giờ được thấy tận mắt rồi, không ngờ trên thế giới này lại có loại tiểu tam phách lối như thế.”

Thẩm Thất không muốn nói chuyện của mình nữa, cô liền đổi chủ đề: “Được rồi, chúng ta nhanh đi qua bên kia thôi. Nghe nói chủ đề được chọn hôm này sẽ loại đi một nửa số người.”

“Một nửa ư? Thật bạo dạn! Lần đăng ký này của chúng ta có mấy nghìn người cơ mà nhỉ? Nghe nói là họ đã bao hết toàn bộ mấy cái khách sạn ở chỗ này rồi!” Lưu Nghĩa lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc là ông chủ nào mà lại đầu tư số tiền lớn như vậy chứ! Đây chính là khách sạn 5 sao đấy!”

Thẩm Thất cười khổ lần thứ hai.

Chủ nhân của những tác phẩm nổi tiếng đương nhiên là mấy ông chủ rồi!

Mấy ông chủ thì chắc chắn sẽ không để ý đến một chút tiền như thế.

Chỉ cần có thể tìm được nhà thiết kế thích hợp, có phải bỏ ra gấp đôi tiền thì họ cũng sẵn lòng!

Một nhà thiết kế nổi tiếng thì rất khó tìm được những nhà thiết kế dưới tay mình.

Cho nên, mấy năm gần đây, những công ty này đều thích kiểu trò chơi đào vàng này.

Sau khi lựa chọn xong hạt giống thì họ sẽ kéo thẳng người đó đến trung tâm của mình để đào tạo.

Sau khi mọi người ký tên xong, thì được tập trung ở trong đại sảnh.

Mỗi người có một chỗ ngồi, ở trên mỗi chỗ ngồi đều được bày đủ loại dụng cụ cần thiết.

Thẩm Thất quan sát thật kỹ dụng cụ của mình, đúng là rất đầy đủ.

Thậm chí cố một số dụng cụ mà bình thường cô chưa bao giờ dùng cũng đều được chuẩn bị hết.

Xem ra địa điểm để thi sát hạch hôm nay chính là ở đây.

Cô nhớ lại những ký ức bị dồn ép trong đầu, trong chớp mắt cô có cảm giác như mình đang quay lại giảng đường thời đại học vậy.

Trong đầu đầy suy nghĩ.

Lưu Nghĩa đứng bên cạnh Thẩm Thất, cô ta giơ ngón tay cái lên cổ vũ Thẩm Thất.

Thẩm Thất cười ngọt ngào, sau đó cô cũng giơ ngón tay cái về phía Lưu Nghĩa.

Thổi Nguyệt Lam đứng bên cạnh thấy Thẩm Thất và Lưu Nghĩa cổ vũ nhau thì không nhịn được mà hừ một tiếng khinh bỉ.

Người nghèo đúng là người nghèo, tình bạn của những người nghèo cũng buồn cười thật đấy!

Thẩm Thất đúng là loại người bùn nhão không thể dính nổi lên tường.

Bạn của cô ta cũng là loại hàng rách nát như thế nốt.

Người đàn ông này dựa vào việc hắn ta rạng rỡ như ánh mặt trời nên liền bỏ ba dựng bốn!

Quan trọng nhất là hắn ta lại cười với Thẩm Thất mà không phải xông đến cười với cô ta.

Con mắt kiểu gì vậy!

Cô ta còn đẹp hơn Thẩm Thất hàng trăm lần!

Dường như Lưu Nghĩa cảm nhận được ánh mắt sắc nhọn của Thôi Nguyệt Lam, cô quay đầu lại nhìn.

Thôi Nguyệt Lam thấy cuối cùng thì Lưu Nghĩa cùng nhìn về phía mình, cô ta cố ý ưỡn người ra, ý của cô ta chính là, nhìn đi, ngực tôi còn lớn hơn Thẩm Thất đấy!

Lưu Nghĩa cảm thấy buồn cười trong phút chốc.

Đầu óc của người phụ nữ này đều dồn hết vào ngực rồi à?

Tự nhiên lại khoe khoang hung khí với cô là sao?

Quả nhiên, ngoại trừ chỗ đó ra thì không có chỗ nào là có ích cả!

Thôi Nguyệt Lam thấy Lưu Nghĩa bật cười thì nghĩ rằng hắn ta đã bị sắc đẹp của mình mê hoặc, vì vậy nên cô ta lại càng đắc ý, lúc nhìn Lưu Nghĩa một lần nữa thì ánh mắt cô ta chuyển động, có ý dụ dỗ.

Lưu Nghĩa im lặng quay đầu lại, âm thầm lắc đầu.

Cái người đàn ông đã vứt bỏ Tiểu Thất kia chắc là mù rồi ấy nhỉ?

Hắn không cần một mỹ nhân phương Đông khéo léo mà lại đi thích cái đồ ăn hại ngực to mà không có não này à?

Xem ra không phải chỉ mù mắt mà đến cả trái tim cũng mù luôn rồi?

Lúc này, người chủ khảo đi tới, ông ta mở đầu bằng việc mắng một trận rồi cuối cùng mới đi vào vấn đề chính: “Hôm nay mọi người đều sẽ cạnh tranh vì một mục tiêu, đó chính là thắng lợi, trở thành một nhà thiết kế cao cấp thực sự. Bây giờ, tôi cung cấp cho mọi người một chỗ để để cạnh tranh hoàn hảo, còn những chuyện sau đó thì phải xem biểu hiện của mọi người rồi!”

Tinh thần của mọi người được khuấy động trong nháy mắt.

Đề thì đến rồi.

Đầu đề mà chủ khảo chọn hôm nay được mở ra một cách trịnh trọng, ống kính nhắm thẳng vòa chủ đề của ngày hôm nay, màn hình máy chiếu ở trên tường liền hiện lên nội dung của đề thi trong nháy mắt.

Bởi vì chỉ là sơ tuyển nên chủ đề cũng không khó lắm.

Nhưng chủ đề này là một chủ đề kiểm tra kỹ năng cơ bản.

Đó chính là vẽ tranh cơ bản.

Bất kỳ nhà thiết kế nào là một bậc thầy về mặt hội họa.

Cho nên, hội họa là một trong những môn học cơ bản nhất.

Loại vẽ tranh này không giống với những kiểu tranh như là tranh sơn thủy hay tranh sơn dầu mà chúng ta thường thấy mà là kiểm tra năng lực khung sườn của mỗi người.

Đề thì vừa được công bố xong thì tất cả mọi người đều bắt đầu miệt mài làm bài thi của mình.

Trên bàn của mỗi người đều có một đề tài riêng.

Nói cách khác thì đề bài của mỗi người đều không giống nhau.

Đây là cách để ngăn chặn sự gian lận.

Phải vẽ thứ khác nhau, cho nên là việc đổi bài thi cho nhau là không thể.

Thẩm Thất âm thầm gật đầu, cách này đúng là rất có hiệu quả.

Hoàn toàn không cần phải lo lắng việc thi hộ, bởi vì đề bài của mỗi ngươi đều khác nhau.

Đề bài của Thẩm Thất là vẽ ra khung xương của Hoa Mẫu Đơn.

Thẩm Thất nghiêm túc suy nghĩ một chút, cô chọn một khuôn mẫu mà mình thích rồi bắt đầu ra tay chuẩn bị.

Lưu Nghĩa cũng khom người bắt đầu chuẩn bị đề bài của mình.

Thôi Nguyệt Lam nhìn đề bài của mình, cô ta không nhịn được mà cười nhạt: “Đề thi đơn giản thế này mà cũng dám đưa ra để làm mất thể diện của người khác à? Tôi đã đi du học ở nước ngoài rồi! Hứ, để tôi cùng cạnh tranh với những tay mơ này đúng là hạ thấp phẩm cách của tôi.”

Tuy trên miệng thì nói như vậy nhưng mà lúc Thôi Nguyệt Lam chính thức bắt đầu làm thì cũng gặp một chút khó khăn.

“Cái quái quỷ gì thế này? Bắt tôi vẽ mười hai con giáp à? Chết tiệt!” Thôi Nguyệt Lam quay đầu thì đúng lúc nhìn thấy gò má của Lưu Nghĩa đang khom người vẽ tranh.

Những chiếc bàn đều cao như nhau, cho nên những người cao lớn thì chỉ có thể cúi người xuống để vẽ mà thôi.

Chiều cao của Lưu Nghĩa là 1 mét 78, cộng thêm cả giày nữa thì chắc phải 1 mét 80.

Những người đàn ông có chiều cao thế này đã là cao lắm rồi, huống hồ gì là một người phụ nữ có chiều cao như thế chứ?

Lưu Nghĩa luôn mặc trang phục của đàn ông, tóc ngắn gọn gàng, trông rất đẹp trai, áo phông đen, quần Jean ôm lấy đôi chân dài, giày thể thao màu trắng.

Có nhìn thế nào thì cũng chỉ thấy đẹp trai ngời ngời mà thôi.

Đừng nói là Thôi Nguyệt Lam, ngay cả những cô gái khác ở trong phòng thi cũng đang liếc trộm Lưu Nghĩa.

Thời gian thì chính thức rất ngắn.

Nửa tiếng sau, hầu như mọi người đều đã hoàn thành.

Ai cũng cho hết tác phẩm của mình vào phong bì lớn rồi dán kín lại, sau đó để vào chiếc rương bí mật của mình.

Những người đã thi xong lần lượt rời khỏi phòng thi.

Sau khi Thôi Nguyệt Lam nhét đề thì và đáp án của mình vào chiếc rương bí mật xong thì cô ta liền liếc trộm Lưu Nghĩa.

Không biết là thứ mà mình giành được tốt hơn hay là chỉ cần là những thứ của Thẩm Thất thì đều tốt cả. Thôi Nguyệt Lam càng ngày càng cảm thấy Lưu Nghĩa nhìn rất vừa mắt.

Sau khi Thẩm Thất và Lưu Nghĩa rời khỏi phòng thi, họ cùng nhau trao đổi về nội dung đề thi lúc nãy.

Lưu Nghĩa nhìn thấy Thôi Nguyệt Lam đi ra thì khóe miệng hiện lên ý cười xấu xa, cô ta nói với Thẩm Thất: “Tiểu Thất, phía trước có một khu nghỉ ngơi, cậu đến đấy gọi nước trái cây rồi chờ tớ, tớ đi một chút rồi quay lại.”

“Được.” Thẩm Thất cười dịu dàng rồi xoay người rời đi.

Lưu Nghĩa đi về phía Thôi Nguyệt Lam.

Thấy Lưu Nghĩa đi về phía mình, đáy mắt của Thôi Nguyệt Lam hiện lên vẻ đắc ý.

Nhìn đi, chỉ cần là đàn ông thì sẽ đều thích loại phụ nữ như cô ta!

Loại phụ nữ như Thẩm Thất chẳng qua chỉ là để chơi đùa một chút mà thôi.

Thôi Nguyệt Lam tự tin hất mái tóc dài của mình, cô ta dùng ánh mắt xinh đẹp để nhìn Lưu Nghĩa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.