Bản thân mới không quan tâm hương vị của cherry, bản thân quan tâm chính là hắn ta dám ở trước cửa phòng mình chiếm đi nửa trái cherry từ miệng mình.
Thấy Thẩm Thất khẽ há miệng, ngơ ngác cắn nửa trái cherry còn lại, ánh mắt Hạ Nhật Ninh vui trông thấy.
Thẩm Thất vừa mới muốn nổi giận, Hạ Nhật Ninh đột nhiên móc điện thoại ra, đưa đến gần Thẩm Thất, chọn chức năng selfie: “nào, cười cái nào. Tấm hình này là để gửi cho bà nội. Nếu như cô không muốn bà nội gọi điện hỏi thăm tại sao lại không vui thì hãy cười rạng rỡ nào.”
Thẩm Thất rốt cuộc cũng tỉnh người, lập tức phối hợp Hạ Nhật Ninh nở nụ cười vui vẻ.
Tạch.
Màn hình điện thoại dịnh hình.
Hạ Nhật Ninh hài lòng đưa điện thoại về, lưu giữ hình ảnh.
Thẩm Thất tự động kéo giãn khoảng cách hai người ra, nói: “giúp chuyển lời cho bà nội, tôi rất thích những trái cây này.”
“Được.” Hạ Nhật Ninh cứ nhìn chằm Thẩm Thất.
“Thế thì tôi vào trong trước đây.” Thẩm Thất nói: “trong thời gian cuộc thi diễn ra, tôi tiếp xúc nhiều quá với người ngoài, không tốt.”
Hạ Nhật Ninh khẽ cười: “được, gặp lại sau.”
“Ừm, hẹn gặp lại. Thẩm Thất xách theo rổ trái cây đi nhanh vào, đóng cửa lại.
Lúc đóng cửa lại, Thẩm Thất cả người dựa vào cửa.
Lúc này, tim đập nhanh như trống.
Sắp chết rồi, sắp chết rồi.
Tên khốn kiếp đó, làm cái gì cơ chứ!
Hắn ta có biết hành động vừa rồi, thật sự…. dễ sinh ra hiểu lầm?
Thẩm Thất tự nhiên đưa tay lên sờ môi mình, nơi mà môi hắn ta chạm phải, hình như đến giờ vẫn còn cảm giác tê tê.
Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá.
Vừa rồi thiếu chút là hỏng chuyện rồi.
Tên này đúng là......không hiểu nổi!
Hạ Nhật Ninh thấy Thẩm Thất hốt hoảng chạy về phòng, ý cười trên miệng càng rạng ngời.
Ngón tay thon dài khẽ chạm, gửi hình cho Hạ lão phu nhân.
Hạ lão phu nhân nhìn qua liền thấy vết son nhạt trên môi Hạ Nhật Ninh, trên mặt nở nụ cười hiền từ.
Hòa quản gia liền hỏi: “lão phu nhân, chuyện gì mà người vui thế?’
“Nhật Ninh đúng là thật sự thích nha đầu này rồi.” Hạ lão phu nhân đưa điện thoại cho quản gia, cười vui vẻ: “rất tốt, cuối cùng thì có cháu dâu khiến tôi hài lòng.”
Hòa quản gia nhìn lướt qau tấm hình trên điện thoại, tự nhiên cũng thấy nửa trái cherry trong miệng Thẩm Thất cùng vết son nhạt trên môi Hạ Nhật Ninh.
“Thiếu gia tuy rằng lúc nhỏ sống chung với lão gia và phu nhân, nhưng suốt chặng đường trưởng thành là bên cạnh người. Thiếu gia thật sự vẫn hướng về người.” Hòa quản gia nói: “Người xem, quan hệ giữa thiếu gia cùng với thiếu nãi nãi tốt nhường nào.”
Hạ lão phu nhân càng cười vui hơn: “đúng vậy. Tình cảm hai đứa càng tốt, thì tôi mới càng vui.”
“Nói không chừng không lâu sao, người có thể bế cháu chắt rồi!” Hòa quản gia nói tiếp: “nhìn tiến độ trước mắt, có thể trước khi phu nhân về là đã có thai rồi!”
Hạ lão phu nhân nhìn chằm chằm Hòa quản gia, ngữ khí không lạnh không nhạt nói: “Ừm, như thế là tốt nhất.”
Lưu Nghĩa khiêng một thùng lớn vào phòng, vừa bước vào thì thấy Thẩm Thất mặt đỏ ửng cầm theo một rổ trái cây đứng ngây người.
“Tiểu Thất, cậu có sao không? Sao mặt cậu đỏ vậy? Bệnh hả?” Lưu Nghĩa quan tâm hỏi han.
Thẩm Thất chợt giật mình, đưa tay lên có phần hốt hoảng sờ vào má, nói: “làm gì có! Có thể do nhiệt độ máy điều hòa trong phòng cao quá, nên nóng một chút!”
Lưu Nghĩa nhìn Thẩm Thất đầy nghi ngờ, nhiệt độ máy điều hòa vẫn chỉnh đúng mức này mà?
Tiểu Thất thật sự không sao?
Nhưng mặt cậu ấy, vừa rồi đỏ thật.
Thẩm Thất cầm theo rổ trái cây đi vào nhà vệ sinh: “tớ rửa trái cây cho cậu ăn.”
Nhìn bóng lưng như chạy trốn cảu Thẩm Thất, Lưu Nghĩa càng nghi ngờ.
Huh?
Tiểu Thất luôn không ra khỏi phòng, vậy rổ trái cây này, từ đâu mà ra?
Lưu Nghĩa nhìn chiếc thùng lớn trong tay mình.
Bỏ đi, vẫn cứ nên xem rốt cuộc ai gửi mình chiếc thùng lớn này trước đã.
Nặng thế này, rốt cuộc là đựng gì đây!
Lưu Nghĩa cả dao gọt giấy cũng không dùng, đôi tay kéo mạnh, xẹt một tiếng, chiếc thùng lớn vỡ làm mấy mảnh.
Thẩm Thất mang trái cây ra, vừa thấy cảnh này.
Thẩm Thất không kiềm được mà nói: “Tiểu Nghĩa, cậu là người rừng trên núi Thái Sơn à!”
Lưu Nghĩa cười hì hì, nói: “luyện tập quyền cước mà, nên sức tay có mạnh một chút. Với lại, đây rốt cuộc là gì?”
Lưu Nghãi lật đồ trong thùng ra, một đống đồ lộn xộn.
Có túi xách, giày dép, thậm chí cả nội y và đồ bơi phụ nữ.
Còn không ít thú bông nữa.
Thế nhưng những món này tuy là mới thật, nhưng không có cái nào nhìn được cả, tất cả đều là đồ chợ, thậm chí có không ít đồ được làm một cách thô kệch.
Thẩm Thất đặt trái cây xuống, tới gần, cầm lên con thú bông thỏ có đôi mắt và miệng đều méo xệch, ngẩng đầu nhìn Lưu Nghĩa nói: “cậu đây là đắt tội vị thánh nào rồi, tặng cậu những món đồ xấu xí như thế nay?”
“Tớ làm sao biết được!” Lưu Nghĩa bực tức đưa chân lên đá mấy đồ này: “để ông đây biết được là ai làm, ông sẽ lột da ăn tươi người đó!”
Thẩm Thất từ trong đống đồ này, lục ra được không ít phụ kiện.
“Cậu làm gì thế? Đống phế liệu này đem vứt là vừa.” Lưu Nghĩa thấy Thẩm Thất đang tách phụ kiện, không kiềm được mà nói: “đừng nói là cậu tính giữ mấy đồ này lại nhé? Mấy thú bông trong mấy máy gắp thú đẹp hơn này nhiều.”
Thẩm Thất nhẹ nhàng chậm rãi nói: “đống đồ này tuy không được tốt lắm, nhưng có những phụ kiện vẫn còn dùng được.”
Lưu Nghĩa liền tiến gần trước mặt Thẩm Thất, nhìn thấy Thẩm Thất điêu luyện tách một chiếc nơ trên người con gấu bông: “cậu muốn cái này để làm gì?”
“Để làm cúc áo!” Thẩm Thất trả lời một cách thản nhiên: “có nhiều chỗ cần sử dụng các cúc, không chỉ quần áo, giày dép, túi xách, thực ra các trang sức khác đều có thể cần đến các cúc. Cho nên em muốn làm thật nhiều cúc, công dụng không giống nhau.”
Lưu Nghĩa suy nghĩ, hình như có vẻ rất có lý, thế là cậu ta cùng ngồi trên mặt đất, bắt đầu cùng Tiểu Thất tách các vật này.
Đem những thứ có thể dùng được giữ lại, những thứ vô ích thì nhờ nhân viên phục vụ của khách sạn đem vứt thùng rác.
Nửa tiếng sau, nhân viên phục vụ của khách sạn ôm một đống rác trực tiếp để vào trong thùng rác.
Văn Nhất Phi cùng với Phạm Thành và Phạm Ly lúc này mới xuất hiện.
“Cô em xinh đẹp cho anh hỏi, người mới vứt số rác này, có tỏ ra rất tức giận không?” Văn Nhất Phi với vẻ đầy trông chờ nhìn chằm nhân viên dọn dẹp của khách sạn.
Nhân viên dọn dẹp của khách sạn nghe Văn Nhất Phi khen mình xinh đẹp, liền đỏ mặt, ấp úng trả lời nói: “không, không có! Họ cười cười nói nói, có vẻ rất vui.”.
“Rất vui?” Văn Nhất Phi ngây người chốc lát: “tại sao lại vui?”
Nhìn mấy con thú bông rách nát này, rõ ràng là bị phá hư dữ dội, tại sao không phải là nổi giận đùng đùng, mà lại rất vui vẻ?
Cái tên Lưu Nghĩa này đầu óc có vấn đề?
Phạm Thành và Phạm Ly dựa vào cột cười tới mức rơi cả nước mắt.
“Nhất Phi, cậu tặng người ta một đống rách nát, người ta chỉ biến nó rách nát hơn thôi.” Phạm Ly lau nước mắt nơi đuôi mắt nói.
“Hơn nữa, người ta hoàn toàn không tức giận nhé! Anh đã tặng không một đống rác rồi!” Phạm Ly tiếp tục chém thêm một nhát.
“Nhưng, tại sao cô ấy không giận? Tớ tặng cô ấy một thùng rác rưởi, cô ấy tại sao làm hư chúng nó mà vẫn vui được?” Văn Nhất Phi không cam tâm nói: “không được, tớ phải đi kiếm thêm một thùng rách nát hơn cho cô ấy! Lần trước vật ngã tớ một lần, chiếc lưng của tới vẫn con đau ê ẩm! Ngã hỏng cả lưng già của tớ, sau này làm sao mà tán gái?’
Phạm Thành Phạm Ly cùng lúc kéo lấy Văn Nhất Phi: “cậu hãy dẹp đi. Cậu không phải tự xưng là sống giữa dàn hoa, tấm lá cũng không dính vào sao? Sao lần này lại nóng giận như thế?”
Văn Nhất Phi nhất thời nóng vội: “cô ta là phụ nữ sao? Các cậu xem xem, có người phụ nữ nào mà như cô ấy không? Cậu xem các cô gái khi xưa của tớ, ai mà chẳng mỏng manh yếu đuối, ai mà không ngon ngọt kêu anh yêu. Các cậu xem xem cái cô Lưu Nghĩa này, trực tiếp vật tớ cú ngã qua vai! Chỉ cần nói một câu không tốt là vật ngã!”
Phạm Thành Phạm Ly lại cười lần nữa: “cậu có biết đây gọi là gì không? Người ác có người ác trị!”
“Hey! Tính khí này của tớ! Hai cậu là anh em tốt của tớ, hay là của Lưu Nghĩa? Hai người sao nói giúp cô ấy?” Văn Nhất Phi lần nữa bị chọc điên người.
“Dừng, dừng, dừng lại!” Phạm THành nói: “không cần biết Lưu Nghĩa như thế nào, ngưỡi ta vẫn là con gái! Cậu một người đàn ông, không biết xấu hổ mà đi so đo tính toán với con gái à?’
Phạm Ly cũng nói: “Nhất Phi, không phải là cậu thích cô ấy đó chứ? Sao cậu lại quan tâm nhất cử nhất động cảu cô ấy như thế?”
“Các cậu đừng trêu tớ được không? Tớ thích cô ta? Giết tớ đi!” Văn Nhất Phi nhìn chằm chằm: “phẩm vị của tớ làm sao có thể tệ như vậy? Tớ nói với các cậu, các cậu nhìn cô ấy! Cao đến mức đó! Còn là võ sĩ! Võ sĩ cũng không sao, nhưng cô ấy với vóc dáng đàn ông thế kia! Ngực thì phẳng! Tớ không thích tình anh em! Ôi ôi ôi, hai người sao cười quá đáng như thế!”
Phạm Thành Phạm Ly đồng thời cười văng cả nước mắt: “còn nói không quan tâm người ta? Cả ngực người ta cũng chú ý đến! Hai người đẹp tối qua uống rượ cùng cậu, ngực bao nhiêu cậu có để ý đến không? Không có chứ gì? Rõ ràng là thích Lưu Nghĩa người ta mà!”
Văn Nhất phi sốt ruột: “tớ không có! Tớ....”
Lúc này Hạ Nhật Ninh từ xa đi tới, nhìn thấy ba người đang đấu khẩu với nhau, bổng lắc đầu nói: “đi thôi, nên đi ký hợp đồng rồi. Đúng rồi, Nhất Phi, cậu không phải kiếm người nổi tiếng trên mạng đi cùng cậu sao?”
Văn Nhất Phi trả lời với giọng không vui tí nào: “không cần nữa! Xấu thế kia, ai nấy đều gương mặt trái xoăn, tớ sắp không nhận ra mặt nào với mặt nào rồi!”
Phạm Thành và Phạm Ly không lau khô được nước mắt vì quá mắc cười.
Văn Nhất Phi giận dữ bỏ đi.
Hạ Nhật Ninh với vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “cậu ta như vậy là?”
Phạm Thành và Phạm Ly vừa cười vừa giải thích: “cậu ta mới tặng một thùng đồ chợ nào là quần áo, túi xách, thú bông cho Lưu Nghĩa, kết quả là Lưu Nghĩa hí hửng cắt hư tất cả rời vứt ra đây, thế là cái đứa cao ngạo như Nhất Phi, lại nói là muốn tặng một thùng nữa. Bon này nói là cậu ta thích Lưu Nghĩa, cậu ta cứng miệng không thừa nhận!”
Hạ Nhật Ninh không nhịn được cười: “nói không chừng, nước lã với đậu nành, một vật trị một vật. Cuối cùng thì bên cạnh Nhất Phi không xuất hiện người nổi tiếng trên mạng nữa! Mấy người đó, tớ nhìn cũng sắp bị bệnh mù mặt rồi.”