Đến giờ ăn tối, Thẩm Thất gọi điện thoại cho Thẩm Tử Dao, nói muốn qua bển ăn cơm.
Chờ khi Thẩm Thất cùng Hạ Nhật Ninh đi qua đó, Thẩm Tử Dao đang đeo tạp dề bận việc trong phòng bếp, nhìn thấy con gái và con rể về rồi, lập tức từ trong phòng bếp ló mặt ra nói: Các con ăn chút đồ ăn vặt kê lót bụng trước, một lát là có thể ăn cơm rồi.
Hạ Nhật Ninh vừa cười vừa nói: Được, mẹ, có cần con giúp không đấy?
Thẩm Thất nở nụ cười: Nói như anh biết nấu ăn vậy.
Hạ Nhật Ninh thoáng một phát ôm lấy Thẩm Thất, ở bên tai cô nói: Chỉ cần em mang thai, anh mỗi ngày đều xuống bếp làm món ngon cho em đấy, được không?
Khuôn mặt của Thẩm Thất chợt đỏ thấu lên: Đừng làm bừa.
Hạ Nhật Ninh phụt cười một tiếng.
Tốc độ của Thẩm Tử Dao rất nhanh, chỉ có mười phút, đồ ăn đã được lần lượt bưng ra.
Hạ Nhật Ninh con rể này cũng rất xứng chức, buông cái dáng vẻ kiêu ngạo của đại tổng tài, bưng món rót nước qua lại, đủ loại vồn vã.
Thẩm Tử Dao đối với con rể này, cuối cùng cũng là độ hài lòng trong vững bước tăng lên.
Ăn cơm xong, Thẩm Thất đem chuyện của Thẩm Lục đang ở nước Anh tiến hành kiểm tra nói cho Thẩm Tử Dao, đồng thời còn nói với Thẩm Tử Dao là trước lúc giao thừa, anh trai nhất định sẽ về nhà cùng mọi người đoàn tụ.
Thẩm Tử Dao quả nhiên là rất vui vẻ.
Ngay sau đó Thẩm Thất lại nói phát hiện mới của mình: Mẹ, con mấy ngày nay bất ngờ biết được một tin tức.
Nhìn biểu cảm nghiêm túc của Thẩm Thất, Thẩm Tử Dao cũng cùng theo nghiêm túc: Chuyện gì khiến con nghiêm túc như vậy?
Mẹ, con dưới sự trùng hợp đã phát hiện, trước kia lúc anh trai lên cơn hoang tưởng ảo giác đều vẽ cái hình vẽ kia, thật ra là một ký hiệu của một tổ chức sát thủ. Chuyện này còn là tiểu Nghĩa phát hiện đấy, cậu ấy nói, tổ chức sát thủ này rất nổi tiếng ở Châu Phi và Âu Châu. Cái tổ chức này có một tập quán, mỗi lần khi thi hành nhiệm vụ, cũng sẽ ở hiện trường để lại cái ký hiệu của tổ chức này, chứng tỏ nhiệm vụ đã được hoàn thành. Anh trai sở dĩ lại vẽ ra ký hiễu của tổ chức sát thủ này, nhất định là đang chứng kiến lúc hung thủ sát hại cha, nhìn thấy ký hiệu ở trên người của sát thủ hoặc là ký hiệu của được vẽ.
Sắc mặt của Thẩm Tử Dao cũng cùng theo hơi đổi: Tiểu Thất, đây là thật đấy sao? Con có khẳng định không?
Thẩm Thất kiên quyết gật gật đầu nói: Con cơ bản có thể hoàn toàn khẳng định 80%! Đợi anh trai trở về, chúng ta có thể biết rõ hết mọi chuyện rồi!
Hốc mắt của Thẩm Tử Dao trong nháy mắt trở nên đỏ bừng lên, khẩn thiết mà một phát nắm lấy tay của Thẩm Thất, nói: Tiểu Thất, tuy rằng mẹ rất muốn tìm ra tên hung thủ này, thế nhưng là mẹ càng hy vọng con có thể được bình an! Người một nhà của chúng ta, không thể lại mất đi người nào nữa!
Thẩm Thất trở tay nắm lấy tay của Thẩm Tử Dao, an ủi bà ấy nói: Mẹ, mẹ yên tâm, con có chừng mực đấy!
Thẩm Tử Dao gật gật đầu, nói: Được, tìm ra sát thủ này, mẹ cũng muốn hỏi hắn một câu. Lúc thi hành nhiệm vụ, lẽ nào cũng không hỏi xem thẳng cong phải trái sao?
Hạ Nhật Ninh nhìn Thẩm Tử Dao và Thẩm Thất, bất an ở dưới đáy lòng càng ngày mãnh liệt.
Nếu như nói mười tám năm trước, người chấp hành nhiệm vụ là mẹ ruột của mình, vậy nên làm thế nào cho phải?
Thẩm Tử Dao nhìn thấy sắc mặt của Hạ Nhật Ninh có vẻ không tốt, nhịn không được hỏi: Nhật Ninh, con làm sao rồi?
Hạ Nhật Ninh trong nháy mắt khôi phục tinh thần: A, không có gì. Mẹ, nếu như... mẹ thật sự đã tìm được tên sát thủ kia, mẹ sẽ làm như thế nào?
Thẩm Tử Dao kiên định nói: Có oán thì báo oán, có thù thì báo thù!
Thẩm Thất cùng theo gật đầu nói: Mẹ, chúng ta nhất định sẽ không để cho cha chết không rõ như thế!
Hạ Nhật Ninh lại lần nữa ngậm miệng không nói.
Xem ra, hắn cần phải nhanh chóng điều tra một chút mười tám năm trước, mẹ rốt cuộc có tham dự vào nhiệm vụ này không!
Nếu như có tham dự vào, vậy đúng là phiền phức rồi!
Lần đầu tiên, Hạ Nhật Ninh bắt đầu oán trách mẹ ruột của mình làm cái gì không làm, lại phải làm sát thủ!
Nếu như không phải là bởi vì mẹ là làm sát thủ, Hạ gia cũng sẽ không là bộ dạng như bây giờ!
Lúc trước, bởi vì rong việc buông thả quá mức của cha mẹ, cả công ty cùng gia tộc đều áp đặt ở trên người của Hạ Nhật Ninh, Hạ Nhật Ninh vẫn còn không cảm thấy cái gì.
Vất vả một chút thì vất vả một chút, chỉ cần người một nhà bình an, cũng là không sao rồi.
Thế nhưng là tình hình bây giờ là hoàn toàn không như nhau rồi.
Đây là đã dính dáng đến vấn đề củng cố gia đình trên rồi.
Hạ Nhật Ninh không thể không cẩn thận đối xứ rồi.
Nếu như Hạ phu nhân thật là sát thủ đã sát hại Lâm Vũ Tường, như vậy hậu quả hình như có thể dự đoán được rồi.
Thẩm Thất tuyệt đối sẽ không cùng Hạ Nhật Ninh đến với nhau.
Cùng con trai của hung thù giết chết cha của mình kết hôn sinh sống với nhau, Thẩm Thất tuyệt đối làm không được đấy!
Hạ Nhật Ninh cho dù trong lòng bất an, nhưng trên mặt lại là một vẻ bình thường, sau khi cùng Thẩm Tử Dao tán gẫu xong liền mang Thẩm Thất về tới Cảnh Hoa trang viên.
Hạ Nhật Ninh suy đi nghĩ lại, bây giờ ngồi chờ chết không phải là cách tốt, cần phải song song tiến hành rồi.
Một mặt rất nhanh điều tra thân phận của sát thủ vào năm đó.
Một mặt khác là trực tiếp đi tìm Thẩm Lục hỏi cho rõ ràng.
Thẩm Lục đem ký hiệu của tổ chức sát thủ kia ghi nhớ được sâu như vậy, hơn nữa anh ấy còn có bản lĩnh nhìn qua là không quên được, như vậy, cho Thẩm Lục vẽ ra bộ dạng của hung thủ có lẽ cũng không khó.
Quyết định chủ ý, ngày hôm sau, Hạ Nhật Ninh liền trực tiếp bay đến nước Anh, đi tìm Thẩm Lục rồi.
Thẩm Thất cho rằng Hạ Nhật Ninh chỉ là bởi vì công việc của công ty mà đi công tác, cũng không có hỏi gì.
Với lại bây giờ, Trình Thiên Cát vẫn còn nằm ở trên giường, cần người chăm sóc, vì vậy, Thẩm Thất cũng liền qua khách sạn, đồng thời kết cục của ông chủ sòng bạc nói cho Trình Thiên Cát biết.
Hơn nữa Thẩm Thất còn nói với Trình Thiên Cát, anh ấy nếu như muốn trả thù, lúc nào cũng có thể đi rồi.
Bởi vì, bây giờ ông chủ sòng bạc, bên người không còn có bảo vệ bảo vệ cho ông ấy rồi!
Trình Thiên Cát quả thực là cảm kích đến nói không ra lời.
Thẩm Thất ngay lập tức chuyển đi chủ đề chuyển, nói với Trình Thiên Cát: Thiên Cát, tôi có thể nhờ cậy anh làm một chuyện không?
Trình Thiên Cát gật gật đầu: Cô vì tôi làm chuyện lớn như vậy, mặc kệ cô kêu tôi làm cái gì, chỉ cần tôi đủ khả năng, tôi nhất định sẽ không chối từ.
Thẩm Thất gật gật đầu, nói: Hình xăm này trên người của anh, là ký hiệu của tổ chức sát thủ phải không?
Biểu cảm của Trình Thiên Cát cứng đờ, rất nhanh liền gật đầu: Đúng vậy.
Vậy... tổ chức của các người lúc thi hành nhiệm vụ, sẽ để lại ký hiệu này sao? Thẩm Thất run rẩy hỏi.
Trình Thiên Cát lặng im được một hồi, gật gật đầu, trả lời: Đúng. Cái quy tắc này là lúc tổ chức vừa mới thành lập đã nuôi thành thói quen. Lúc ấy Âu Châu co mấy tên tố chức sát thủ, chúng tôi chỉ là một tổ chức nhỏ tầm thường ở trong đó. Để không bị người khác cướp đi nhiệm vụ của chúng tôi, vì vậy mỗi lần sau khi chấp hành xong nhiệm vụ, cũng sẽ ở nơi vô cùng dễ làm cho người khác chú ý, để lại ký hiệu của tổ chức chúng tôi, dùng cái này để chứng tỏ nhiệm vụ này là tổ chức của chúng tôi nhận rồi, hơn nữa đã hoàn thành rồi. Thuận tiện cảnh cáo những người cùng nghề, đừng giành nhiệm vụ.
Giọng nói của Thẩm Thất càng thêm run rẩy: Vậy anh có thể giúp tôi một chuyện được không? Tôi muốn điều tra một chút mười tám năm trước, tất cả các đối tượng thuộc trong nhiệm vụ ở trong cảnh của Việt Nam.
Trình Thiên Cát kinh ngạc nhìn Thẩm Thất, thế nhưng là anh cái gì cũng không hỏi, chỉ là nhẹ gật đầu nói: Được, tôi giúp cô điều tra. Nhưng mà, nhiệm vụ vào mười tám năm trước, quá lâu rồi, vì vậy cần một thời gian nhất định. Hơn nữa, người vô cùng có khả năng chấp hành nhiệm vụ ở năm đó, cũng đã không nhớ rõ chuyện này rồi, tôi cũng cần có thời gian từ từ điều tra.
Cảm ơn anh! Mặc kệ bao lâu, tôi cũng chờ. Thẩm Thất kích động đến mức ngón tay cũng đang run rẩy.
Cuối cùng cũng chạm đến được chân tướng của mười tám năm trước rồi!
Cuối cùng cũng có cơ hội này rồi!
Cô còn tưởng rằng, hết cả đời ày cũng không thể chạm đến chân tướng này.
Không ngờ thay đổi, lại với cách như vậy, lần nữa có cơ hội chạm đến chân tướng rồi!
Cô kiên quyết sẽ không từ bỏ đấy!
Trình Thiên Cát nghi hoặc nhìn Thẩm Thất: Cô tại sao phải nghe ngóng chuyện này? Là bởi vì người thân bạn bè của cô...
Trình Thiên Cát không thể nói tiếp được nữa rồi.
Có thể kêu anh đi thăm dò nhiệm vụ, nhất định là có người đã trở thành mục tiêu của nhiệm vụ.
Còn là ai, Trình Thiên Cát không dám nghĩ tới.
Biểu cảm trên mặt của Thẩm Thất lập tức trở nên cô đơn vô cùng, chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu nói: Anh đừng hỏi nữa. Cám ơn anh chịu giúp tôi thăm dò.
Trình Thiên Cát gật gật đầu nói: Cô yên tâm, chuyện của cô tôi sẽ để ở trong lòng đấy. Hỏi thăm ra được, tôi sẽ nói cho cô biết.
Thẩm Thất cảm kích mà cười: Được, vậy anh nghỉ ngơi nhiều chút. Anh không đồng ý cho bác sĩ đến xem, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình mà từ từ khôi phục. Chờ sau khi anh đã khỏe rồi, tôi dẫn anh đi gặp một chút chồng của tôi, chồng của tôi là một người rất tốt, tôi hy vọng hai anh cũng có thể trở thành bạn.
Đôi mắt của Trình Thiên Cát trong nháy mắt trở nên phức tạp vô cùng.
Mục đích anh tiếp cận Thẩm Thất, vốn là mạo danh thế thân thân phận của Hạ Nhật Ninh ở mười tám năm trước, khiến Thẩm Thất yêu anh sau đó rời khỏi Hạ Nhật Ninh đấy.
Thế nhưng là giờ này phút này, Trình Thiên Cát đột nhiên không muốn làm như vậy rồi.
Cô gái này thật sự là ngu ngốc đến một cách đáng yêu a!
Cho dù đã từng nghi ngờ anh, nhưng vẫn là cuối cùng cũng đã lựa chọn tin tưởng anh.
Không chỉ còn đã cứu anh, còn vì anh làm chuyện như vậy.
Loại chuyện này, là cô ấy loại cô gái xinh đẹp chưa bao giờ từng nghĩ qua a?
Cô ấy đã lựa chọn tin tưởng và thành thật, đây khiến đối phương làm sao còn có thể tiếp tục lừa gạt được?
Trình Thiên Cát vào giờ phút này, đột nhiên rất muốn cùng Hạ phu nhân nói, anh không muốn tiếp tục làm tiếp rồi.
Anh làm nhiều năm sát thủ như vậy, chưa từng có bạn bè qua, ngoại trừ là mục tiêu của nhiệm vụ vẫn là mục tiêu của nhiệm vụ.
Thế nhưng là giờ phút này anh đã mệt mỏi rồi, anh không muốn bởi vì nhiệm vụ của lần này, mà mất đi Thẩm Thất người bạn này.
Đúng vậy, bạn bè.
Cái từ này mới lạ vừa lạ lẫm.
Anh trong cuộc đời hơn hai mươi năm, ngoại trừ chiến hữu chính là mục tiêu của nhiệm vụ, trước giờ đều chưa từng có bạn bè qua.
Thế nhưng là giờ phút này, anh đã tham lam rồi.
Anh muốn sở hữu danh từ thần thánh này.
Trình Thiên Cát không nói gì, Thẩm Thất lại cho là anh là lo lắng Hạ Nhật Ninh không tốt để làm quen, liền nhanh chóng nói: Anh đừng lo lắng, tuy rằng tin đồn của Nhật Ninh ở bên ngoài đều là bạo quân ở chỗ làm việc, thật ra anh ấy người này không có khó để tiếp cận đau. Huống chi, tôi cũng cùng anh ấy nhắc qua anh rồi, anh là người bạn tốt của tôi ở mười tám năm trước, sau này, chúng ta sẽ là bạn bè cả đời. Nhật Ninh là chồng của tôi, hai anh đều là người thân của tôi, vì vậy, sớm muộn gì là phải gặp mặt á! Tôi cũng sẽ căn dặn anh ấy một cái, sẽ không để cho anh ấy ăn hiếp anh đấy!
Trình Thiên Cát khẽ cười: Tiểu Thất, cô luôn là tốt bụng như vậy sao?
Lông mày của Thẩm Thất cong cong: Tốt bụng sao? Tôi không biết a! Tôi chỉ biết là, tôi hy vọng người thân, bạn bè ở bên cạnh tôi đều có thể hạnh phúc vui vẻ! Giống như là anh, tôi hy vọng anh có thể tự tay mình trả thù, cởi bỏ khúc mắc đả quấn quanh anh hơn hai mươi năm, sau đó có thể thật tốt trải qua cuộc sống của mình. Anh mới hai mươi sáu tuổi, tương lai còn rất lâu. Anh đáng có một cuộc sống tốt hơn!
Trình Thiên Cát cảm thấy trong ngực ấm ấm đấy.
Đây là cuộc sống hai mươi sáu năm qua của anh, lần đầu tiên có người đối với anh nói, anh đáng có một cuộc sống tốt hơn.