Giáo sư định mở miệng nói chuyện, Thẩm Lục đã không chút khách khí nào hướng về phía giáo sư đưa tay ra.
Giáo sư kinh ngạc một hồi.
Tiền. Lời nói của Thẩm Lục vẫn là trước sau như một ngắn gọn như vậy a!
Giáo sư lại lần nữa chạy trong nước mắt.
Gặp phải một học trò tham tiền.
Được, ông chịu thua!
Ai kêu ông yêu tiếc cái tài!
Giáo sư lập tức với một vẻ mặt ôn hoà nói: Tôi đây liền đi thành lập di chúc, đem di sản của tôi đều cho anh. Lần này được rồi chứ?
Thẩm Lục lắc đầu nói: Lúc tôi không có chuyện gì làm, học qua pháp luật. pháp luật của nước Anh quy định, kế thừa di sản là phải nộp thuế đấy.
Giáo sư: ...
Có một học trò tham tiền, là một loại gì trải nghiệm gì?
Thẩm Lục tiếp tục nói: Ông có thể lựa chọn kia phương thức khác cho tôi.
Giáo sư vô lực nhìn anh một cái: Được, không có vấn đề gì. Vậy anh có thể trở thành học trò của tôi rồi sao?
Thày, cũng được đấy. Thẩm Lục lập tức biết nghe lời phải đổi cách xưng hô rồi!
Giáo sư: ... Tốt, tốt, tốt...
Cùng giáo sư nói xong điều kiện làm học trò rồi, Thẩm Lục mừng khấp khởi trở lại phòng nghỉ ngơi của mình rồi.
Lúc đi qua mấy phòng khác, một người cô gái vô cùng xinh đẹp thoáng chốc ngăn cản lại Thẩm Lục, chủ động chào hỏi: Này, tôi là người kiếm tra mới tới, nghe nói anh là thông minh nhất đấy, tôi không phục lắm, tôi nghĩ muốn khiêu chiến với anh.
Trở lý cùng theo Thẩm Lục nhanh chóng tách ra hai người, nói với cô gái này: Thật có lỗi với quý cô này, tình huống của quý ông này tương đối đặc biệt, anh ấy sẽ không tiếp nhận bất kỳ khiêu chiến nào.
Người cô gái xinh đẹp không phục mà nói: Có cái gì đặc biệt đấy? Người tới nơi này, đều không phải là tiến hành kiểm tra đấy sao? Đều không phải là một số thiên tài đến làm nguồn dữ liệu đấy sao?
Trợ lý không hề giải thích, định nhanh chóng mang Thẩm Lục rời khỏi.
Tình hình bây giờ của Thẩm Lục vẫn không thể lập tức thích ứng với người xa lạ.
Vừa rồi sự tiếp cận của người cô gái lạ lẫm kia, đã khiến cảm xúc của anh ấy có chút nóng nảy rồi.
Nhìn thấy Thẩm Lục không để ý tới người, cô gái xinh đẹp lập tức nhịn không được rồi: Anh làm gì mà ngạo mạn như thế? Anh không phải chỉ là nhìn có vẻ đẹp mắt chút sao? Có đến nỗi không coi ai ra gì như thế không?
Thẩm Lục bực bội nhìn cô ấy một cái, cảm xúc càng ngày có chút bực bội rồi.
Ngoại trừ người quen ở bên người, Thẩm Lục cũng không muốn tiếp xúc với một ai cả.
Trợ lý chỉ có thể cảnh cáo cô gái xinh đẹp này: Mời cô cùng với người của tôi giữ một khoảng cách, nếu không đơn vị có quyền đình chỉ kiếm tra đối với cô!
Nói xong câu đó, trợ lý mang theo Thẩm Lục rất nhanh rời đi rồi.
Cô gái xinh đẹp nhìn bóng lưng của Thẩm Lục, nhịn không được dậm chân một cái nói: Thật đáng ghét! Hắn tại sao không để ý tới tôi! Tôi là con lai của ba nước, tôi xinh đẹp như vậy, hắn vậy mà không nhìn tôi! Chỉ số thông minh của tôi cao như vậy, chỉ số thông minh của hắn cũng cao, chúng ta nếu như là đến với nhau, sinh ra đứa con, nhất định là đứa con thông minh nhất trên thế giới rồi! Không được, tôi không phục! Tôi Luna chưa từng chịu thua qua! Tôi nhất định phải lấy được gien của người đàn ông này!
Luna nói xong câu đó, trong nháy mắt nắm chặt tay lại!
Thẩm Lục trở lại nơi ở của mình, bảo mẫu Lê Huy đã sớm nấu xong canh đợi chờ anh rồi.
Trong năm tháng ở nước ngoài này, đều là Lê Huy ở nơi này chăm sóc anh.
Lê Huy chăm sóc cũng được chuyên tâm, tiền lương của ông ấy được tiếp nhận từ Hạ gia, trực tiếp tăng gấp mười lần cho ông ấy.
Nhìn thấy Lê Huy vô cùng vui mừng, bắt đầu chăm sóc Thẩm Lục, cũng càng ngày tận tâm tận lực rồi.
Nhìn thấy Lê Huy, biểu cảm của Thẩm Lục lúc này mới buông lỏng xuống.
Không biết có phải là bởi vì cùng ký ức của tuổi thơ có liên quan, Thẩm Lục đối với sự tiếp cận của đàn ông vẫn là không vô cùng tẩy chay, đối với sự tiếp cận của phụ nữ là theo bản năng mà kháng cự.
Ngoại trừ Thẩm Thất ra, anh không thích bất kỳ người phụ nữ nào tới gần.
Vì vậy bác sĩ và y tá ở này phần lớn đều là giới tính nam.
Lê Huy vừa cười vừa nói: Tiểu Thất vừa mới gửi tới một đoạn video tới đây, tiểu Lục con có muốn xem một chút không?
Thẩm Lục nghe xong, ánh mắt trong nháy mắt sáng ngời lên, vội vàng dùng sức gật đầu.
Từ khi Thẩm Lục đến Châu Âu, Thẩm Thất cũng không có cách cùng Thẩm Lục nói chuyện qua điện thoại để giữ liên lạc, vì vậy sẽ đúng thời gian quay một đoạn video gửi cho Thẩm Lục, thông qua bác sĩ điều trị người Đức chuyển giao cho Thẩm Lục.
Đáng tiếc Thẩm Lục lại không thể quay video cho Thẩm Thất, dù sao dính dáng đến một số vấn đề của cơ mật buôn bán.
Vì vậy, mỗi khi nhận được video mà Thẩm Thất quay lại, Thẩm Lục đều vui vẻ vài ngày, sau đó một người yên yến lặng lặng lặp đi lặp lại mà nhìn Thẩm Thất ở trong video.
Mỗi một lần xem, ánh mắt của anh lại càng giống như Thẩm Thất.
Mở ra video, hinh ảnh của Thẩm Thất trong nháy mắt xuất hiện ở trong màn hình.
Hello, anh trai! Em là tiểu Thất! Anh trai có còn nhớ tiểu Thất không, tiểu Thất rất nhớ anh a! Chúng ta cùng sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, thoáng chốc tách ra lâu như vậy, em rất không quen đây. Dưới đáy mắt của Thẩm Thất ở trong màn hình lướt nhẹ qua một sự thương cảm, lập tức lại nở nụ cười: Nhưng mà vừa nghĩ tới anh trai rất nhanh có thể khôi phục, trở về bên cạnh của em, em liền rất vui vẻ rất kích động! Em rất muốn anh sớm trở về, sau đó giống như trước ôm em một cái, gọi em một tiếng tiểu Thất.
Tiểu Thất... Cách một màn hình, Thẩm Lục dịu dàng kêu lên.
Đó là em gái mà anh yêu thương nhất a!
Anh hận không thể đem mọi thứ tốt nhất của cả thế giới đều cho em ấy!
Anh trai, em đã tham gia một cuộc thi nhà thiết kế, nhưng mà rất đáng tiếc, em không có thông minh như anh, em không có đi đến cuối cùng. Anh sẽ chê cười em chứ? Đừng á! Có người anh trai thông minh như vậy mà so sánh, em đều cảm thấy em sẽ phải biến thành đồ đần siêu cấp á! Thẩm Thất tiếp tục nói: Anh trai, nói cho anh biết một tin tức tốt. Em tìm được mẹ rồi! Thật đấy, không lừa anh! Mami ruột của chúng ta! Em còn cùng theo mẹ đi đến Thẩm gia ở Đông Bắc, thấy được bà ngoại của chúng ta, cậu và mợ cùng với nhiều người anh họ.
Bà ngoại nói, chờ anh trở về, người Thẩm gia của chúng ta phải thật tốt mà đoàn tụ một cái! Anh trai, anh mau chóng khỏe lên, được không? Người một nhà của chúng ta sớm chút đoàn tụ được không? Hốc mắt của Thẩm Thất trong nháy mắt trở nên ẩm ướt: Em trông ngóng ngày này cực kỳ lâu rồi. Anh đến nước Đức cũng đã nửa năm rồi, Nhật Ninh nói, anh tiến hành được vô cùng thuận lợi. Em cũng không có cách nào cổ động cổ vũ cho anh, em rất là mướn nhanh chóng bay qua đó, đến ở bên cạnh người anh, cùng anh trải qua những chuyện kia. Thế nhưng, sự thật không cho phép. Vì vậy, anh trai, vì tiểu Thất, mà kiên cường lên nào! Làm thần hộ mệnh của tiểu Thất được không? Anh trai cả đời sẽ bảo vệ tiểu Thất phải không?
Thẩm Lục nhìn chằm chằm vào video, dùng sức gật đầu.
Cho dù Thẩm Thất không nhìn thấy, thế nhưng là ánh mắt gật đầu của anh, là nghiêm túc kiên định đến như thế.
Anh phải nhanh chóng khỏe lên!
Anh phải bảo vệ tiểu Thất!
Anh muốn làm thần hộ mệnh của tiểu Thất!
Hửm? Tiểu Thất nói cái gì? Mẹ đã tìm thấy rồi?
Những lời này là có ý gì?
Đại não của Thẩm Lục nhanh chóng phân tích vận chuyển, rất nhanh liền phân tích ra số lượng tin tức mà đoạn đối thoại bao hàm của Thẩm Thất.
Thứ nhất, Thẩm Thúy không phải là mẹ ruột của bọn họ.
Thứ hai, Thẩm gia ở Đông Bắc là nhà của bà ngoại, như vậy mẹ cũng là họ Thẩm đấy, hơn nữa là cô gái của Thẩm gia, bọn họ là cháu ngoại của Thẩm gia.
Thứ ba, nghe ý của tiểu Thất, bà ngoại còn sống lành mạnh, ông ngoại đã không còn rồi.
Thứ tư, Thẩm gia có rất nhiều cậu mợ cùng với anh họ. Như vậy, Thẩm gia là một gia tộc khổng lổ.
Thứ năm, người trong nhà đang đợi anh đoàn tụ. Người trong cái nhà này, là chỉ Thẩm gia, không phải chỉ Hạ gia. Tiểu Thất bây giờ còn chưa có hoàn toàn bị Hạ gia công nhận sao? Hay là nói, Hạ gia còn có người không thích tiểu Thất?
Những tin tức này, đều là Thẩm Lục trong nháy mắt phân tích ra hết đấy.
Khi anh phân tích ra Hạ gia có người không thích Thẩm Thất, lập tức liền không vui rồi.
Hạ Nhật Ninh là đáp ứng với anh như thế nào đấy?
Vậy mà chưa có làm được!
Người trong nhà Hạ gia, rốt cuộc là ai không thích tiểu Thất?
Hừ, không có mắt tinh tường như vậy!
Người cô gái tốt như vậy lại không thích!
Hừ, rất không vui!
Không thích tiểu Thất chính là không thích tôi Thẩm Lục, tôi Thẩm Lục tỏ ý rất không hài lòng.
Thẩm Lục lặp đi lặp lại xem đem đoạn video này nhiều lần, dưới sự thúc giục của Lê Huy, lúc này mới lưu luyến không nỡ cùng Thẩm Thất ở trong màn hình vẫy tay từ biệt, quay người đi ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Thẩm Lục nói: Chú Lê, chúng ta rất nhanh được trở về nước rồi, chú có vui không?
Lê Huy cười lấy trả lời: Đương nhiên là vui rồi. Tuy rằng lần này đi ra kiếm được tiền không ít, thế nhưng là cũng rất nhớ nhà đấy. Có thể trở về nhà mừng năm mới quả thực là quá tốt rồi! Người Việt Nam chúng ta để ý năm mới này nhất đấy! Thời gian mừng năm mới này là phải cùng người trong nhà đoàn tụ đấy! Đứa con trai kia của tôi, đoán chừng đã sớm chờ tôi lấy tiền trở về rồi.
Thẩm Lục hơi nở nụ cười: Ừ, chúng ta rất nhanh được trở về rồi.
Lê Huy nhanh chóng cho Thẩm Lục múc một chén canh, vui mừng nói: Nhìn xem con vừa khỏe lại được một chút, tôi cũng là rất vì anh em hai người cảm thấy vui mừng đấy. Tiểu Thất là đứa con tốt, vì chăm sóc con, thật sự là lo nghĩ nát óc rồi.
Nghe thấy Lê Huy khen ngợi Thẩm Thất, tâm trạng của Thẩm Lục trong nháy mắt trở nên rất tốt, đã uống thêm một chén canh.
Đợi lần này trở về, phần công việc này của tôi có lẽ cũng sắp chấm dứt rồi. Nhưng mà, tôi vẫn là vì con vui mừng. Lê Huy cảm khái nói: Trong khoảng thời gian chăm sóc con này, tôi là đã đem con coi thành con của mình rồi. Tiểu Lục a, con đừng ngại chú Lê lải nhải. Về sau phải yêu thương nhiều tiểu Thất một chút, tiểu Thất là một cô gái, làm việc gì cũng dễ dàng bị người xem thường nhất. Con là đàn ông, phải đội trời đạp đất, đảm nhiệm trách nhiệm bảo vệ em gái.
Lê Huy tuy rằng luôn là nói liên miên lải nhải, thế nhưng là Thẩm Lục rất ưa thích nghe.
Chỉ cần là nhắc đến Thẩm Thất, chỉ cần chủ đề là về Thẩm Thất, anh đều thích.
Không có cách, chính là Siscon như vậy!
Ăn cơm xong, trợ lý lại tới, nói với Thẩm Lục: Tôi đến nhắc cậu một chút nội dung kiểm tra vào ngày mai. Nếu như thân thể của cậu không có thành vấn đề gì, có thể tiếp tục tiến hành. Nếu như thân thể không chịu nổi, có thể nghỉ ngơi vài ngày.
Thẩm Lục không chút do dự mà trả lời: Không cần nghỉ ngơi, tôi hoàn toàn không có vấn đề gì.
Anh không muốn làm trễ nãi thời gian một ngày!
Anh phải nhanh chóng về nước!
Anh muốn gặp được tiểu Thất!
Sau khi trợ lý rời đi, Lê Huy tràn ngập lo lắng mà nhìn Thẩm Lục: Tiểu Lục a, chớ miễn cưỡng bản thân mình. Con thật vất vả mới khôi phục đấy, đừng quá độ mệt nhọc.
Thẩm Lục lắc đầu.
Rất nhiều chuyện, anh không có cách nào cùng Lê Huy giải thích.
Anh chỉ cần biết là Lê Huy đang lo lắng anh là đủ rồi.
Thẩm Lục lại uống thêm một chén canh.
Anh trong khoảng thời gian này không chỉ bận khôi phục đại não, càng đang bận lấy khôi phục chức năng của thân thể.
Người phải bảo vệ em gái, không có một thân thể khỏe mạnh thì làm sao được?
Lê Huy nhìn thấy Thẩm Lục liều mạng như vậy, đáy lòng vừa yên ủi vừa xúc động.
Nhìn thấy anh em tương thân tương ái như vậy, Lê Huy liền không nhịn được mà nghĩ, nếu như con của ông cũng có thể giống như Thẩm Lục mà ưu tú như vậy, thật là tốt biết bao a?
Vừa nghĩ tới đứa con trai kia, Lê Huy nhịn không được thở dài một tiếng.
Quả nhiên là người so với người, tức chết người!