Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 287: Chương 287




Công ty mà Hạ Nhật Ninh hôm nay ở, là chi nhánh của công ty. Không có cách nào, nơi đây cách nhà gần.

Hắn không phải là người thích đi xa.

Bây giờ càng không muốn đi xa rồi.

Thẩm Thất là ở giữa hai nơi Cảnh Hoa trang viên và đại trạch của Hạ gia mà chạy tới chạy lui đấy.

Ở chi nhánh của công ty, hai người còn có thể cùng nhau ăn cơm trưa.

Hạ Nhật Ninh hận không thể một ngày ba bữa cơm đều cùng Thẩm Thất ăn đấy!

Đi vào phòng, Hạ Nhật Ninh không có quan tâm tới Thôi Nguyệt Lam, lại cho Thẩm Thất kéo ra cái ghế trước.

Thẩm Thất hướng hắn ngọt ngào mà cười cười, trong mắt phượng của Hạ Nhật Ninh đều ngập đầy niềm tươi cười.

Hai vợ chồng như không để ý ai hết mà thể hiện tình cảm, không biết đã lóe mù biết bao nhiêu mắt Thái Kim của bao nhiêu người.

Thôi Nguyệt Lam nhìn thấy Thẩm Thất càng cười càng sáng lạn, tâm trạng của cô lại càng gắt gỏng.

Thô lỗ mà một phát kéo ra cái ghế, đặt mông ngồi xuống.

Hạ Nhật Kỳ kinh ngạc nhìn thoáng qua Thôi Nguyệt Lam.

Vài năm không gặp, sự gia giáo ở trên người của Thôi Nguyệt Lam đã đi đâu rồi?

Lúc ăn cơm, sau khi Thẩm Thất đem tình hình chuẩn bị của tiệc thọ cùng với tình trạng sức khỏe của lão phu nhân đều báo cáo một lần, mới lên tiếng: Ngày mai là ngày chính thức trở về nhà, tiệc nhà cũng đều đã chuẩn bị ổn thỏa rồi. Là lão phu nhân đích thân xem qua đấy, mục đích là muốn chiều khẩu vị của tất cả mọi người. Em cũng đã đem thực đơn mang đến rồi, đại ca xem thử có nới cần sửa chữa hoặc là cộng thêm gì không?

Thẩm Thất đem một phần thực đơn giao cho Hạ Nhật Kỳ.

Hạ Nhật Kỳ gật gật đầu nói: Tôi không quản chuyện ở trong nhà, em thân là nữ chủ nhân, em cùng bà thương lượng là được rồi.

Thôi Nguyệt Lam nhịn không được lại lần nữa khinh rẻ mà mở miệng: Muốn nói thương lượng, cô cũng nên đi tìm mẹ thương lượng mới đúng! Dù sao, bà ấy là mẹ chồng của cô.

Ánh mắt của Thẩm Thất tối lại: Thế nhưng là, tôi không biết bà ấy ở đâu. Tôi không liên lạc được.

Đó chính là vấn đề của bản thân cô rồi, liên quan gì tới tôi? Thôi Nguyệt Lam nhịn không được giuễ cợt nhìn Thẩm Thất mà nói: Cô không phải là lo lắng bị mẹ của tôi đuổi ra khỏi nhà, vì vậy không dám đi chăng?

Thôi Nguyệt Lam vừa nói như vậy, Hạ Nhật Kỳ đều nghe không nổi nữa rồi, càng đừng nhắc Hạ Nhật Ninh rồi.

Lam Lam! Có em nói chuyện với chị dâu như vậy đấy sao? Gia giáo đã đi đâu rồi? Giọng nói của Hạ Nhật Kỳ trầm xuống, mắt hổ vừa lườm, trong giọng nói đã mang theo sự không vui rồi.

Phía trước đã từng nói, Hạ gia trọng đạo hiếu nhất.

Hạ Nhật Kỳ bị Hạ gia giáo dục đấy, cũng là một người vô cùng chú trọng đạo hiếu.

Mặc kệ Thôi Nguyệt Lam có phải là con gái của Hạ gia, em ấy chỉ là cùng theo Hạ Quốc Trường và Hạ phu nhân Vưu Tâm Nguyệt trở về Hạ gia, vậy thì phải tuân thủ quy tắc của Hạ gia.

Đó chính là kính trọng trưởng bối.

Tuy rằng Thẩm Thất so với em ấy chỉ lớn hơn một tuổi, nhưng thân phận của cô ấy là chị dâu.

Ở địa vị trong gia đình, là nhị thiếu phu nhân của Hạ gia.

Ở bên ngoài, cô ấy phu nhân của tổng tài tập đoàn Hạ thị.

Bởi vậy, Thôi Nguyệt Lam nhất định phải tôn trọng Thẩm Thất.

Có thể không thích, nhưng không thể không tôn trọng.

Đây là tiêu chuẩn thấp nhất của việc làm người.

Thôi Nguyệt Lam bị Hạ Nhật Kỳ chặn họng một hồi, chẹn họng một hồi lâu cũng chưa nói ra được một chữ.

Thẩm Thất miễn cưỡng mà cười cười: Không sao không sao.

Một ánh mắt hung ác của Thôi Nguyệt Lam bay tới, thốt ra: Không cần cô làm bộ lòng tốt!

Được rồi, ăn cơm đi. Hạ Nhật Ninh làm người chấm dứt câu chuyện: Chuyện tiệc mừng thọ của bà, em toàn quyền quyết định là được rồi.

Ăn cơm xong, Thẩm Thất vội vã trở về.

Hạ Nhật Kỳ cũng có chuyện muốn đi xử lý.

Bởi vậy chỉ còn lại có Thôi Nguyệt Lam một người mày dạn mặt dày giả bộ như người không có việc gì, mà ở lại.

Hạ Nhật Ninh cũng cuối cùng có cơ hội hỏi thăm một chút Thôi Nguyệt Lam rốt cuộc là chuyện như thế nào.

Em tại sao cùng đại ca đến bệnh viện? Hạ Nhật Ninh gọn gàng dứt khoát mà hỏi: Hai người sức khỏe ai không được tốt?

Thôi Nguyệt Lam giấu đầu hở đuôi đưa tay kéo kéo cổ áo, che đi một nửa mặt, mới lên tiếng: Không có... không có a... chúng tôi không có gì a...

Mặt phượng của Hạ Nhật Ninh híp lại, nói: Lam Lam, em đã không phải là con nít rồi, làm việc gì cũng phải có chừng mực.

Trong hốc mắt của Thôi Nguyệt Lam đột nhiên chứa đầy nước mắt, một biểu cảm uất ức ủylại không thể nói ra mà nhìn Hạ Nhật Ninh.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi? Hạ Nhật Ninh nhíu mày: Nói đi, em không phải nói có chuyện cần anh giúp đỡ sao? Là chuyện gì?

Tròng mắt của Thôi Nguyệt Lam đảo một vòng, trong đại não lập tức nghĩ tới một chủ ý hoàn mỹ, rưng rưng mước mắt mà trả lời: Anh Nhật Ninh, sau khi em đã nói với anh xong, anh tuyệt đối không được nói cho người khác biết. Bằng không thì, em nhất định sẽ chết đấy! Nếu như anh nói ra, em lập tức chết ngay tại trước mặt của anh!

Hạ Nhật Ninh gật đầu: Được, anh không nói ra.

Tròng mắt của Thôi Nguyệt Lam lại lần nữa đảo một cái, hỏi một cách thăm dò: Đại ca mấy ngày hôm trước không phải là sớm trở về rồi sao?

Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh lóe lên, không có tiếp lấy câu chuyện của Thôi Nguyệt Lam.

Thôi Nguyệt Lam muốn dùng một câu thăm dò hắn, còn quá non rồi.

Vừa lúc Thôi Nguyệt Lam vừa mới gặp được Hạ Nhật Kỳ liền hỏi anh ấy, tại sao lại đến đón cô, Hạ Nhật Kỳ liền nói với Thôi Nguyệt Lam, anh ấy bởi vì có chút việc nên sớm trở về vài ngày.

Chính là lợi dụng cái thời gian chênh lệch này!

Thôi Nguyệt Lam quyết định bắt đầu lợi dụng!

Thôi Nguyệt Lam vốn muốn thăm dò một chút Hạ Nhật Ninh, chỉ cần Hạ Nhật Ninh thuận theo chiều hướng của cô mà nói tiếp, cô có thể tự nhiên mà biên ra một lời nói dối rồi.

Đáng tiếc Hạ Nhật Ninh hoàn toàn không có bị cô mắc lừa!

Cô chỉ có thể kiên trì tiếp tục biên tiếp: Đại ca tìm được em... em cũng không có gì tâm lý phòng bị... dù sao chúng ta đều là từ nhỏ cùng nhau lớn lên đấy. Em đối với đại ca còn là rất tin tưởng đấy.

Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh nhướn lên.

Sau đó... anh cũng biết. Thật ra, em từ nhỏ vẫn luôn rất yêu mến hai anh... hai vị anh trai đấy. Thôi Nguyệt Lam cố ý bụm kín cổ mà nói: Đại ca cũng chỉ là thật lâu chưa gặp qua em, cho nên mới nhất thời khống chế không nổi sức lực của bản thân mình... em... em thật ra là bị ép buộc đấy...

Thôi Nguyệt Lam vừa nói vừa cẩn thận từng li từng tí nhìn xem biểu cảm của Hạ Nhật Ninh, cẩn thận nghiền ngẫm suy nghĩ của Hạ Nhật Ninh.

Thôi Nguyệt Lam nhìn thấy sắc mặt của Hạ Nhật Ninh không có biến hóa, tiếp tục biên tiếp: Đương nhiên, loại chuyện này, cũng là anh tình em nguyện đấy. Em cũng không nghĩ tới chuyện lại phát triển đến một bước này. Hình như đại ca không có ý định thừa nhận chuyện của chúng tôi, vì vậy, anh Nhật Ninh, anh nhất định không thể nói ra ngoài! Bằng không mà nói, em bây giờ sẽ chết ở trước mặt của anh!

Thôi Nguyệt Lam nói tới cuối cùng, giọng nói đều mang theo một sự thảm thiết.

Hạ Nhật Ninh bình tĩnh nhìn cô: Em nói là mấy ngày hôm trước, em luôn cùng đại ca với nhau?

Thôi Nguyệt Lam chột dạ một hồi, ấp úng mà nói: Cũng không phải... chỉ là ngẫu nhiên gặp được. Sau đó anh ấy có việc khác, lại rời khỏi rồi. Hôm nay, em vốn là muốn sớm chút gặp được anh, nói cho anh đấy. Thế nhưng là, không ngờ tới, đại ca lại đã tìm được em trước...

Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh trầm xuống.

Từ tung tích của hai người vào ngày hôm nay mà xem, đúng là có loại khả năng này.

Hạ Nhật Ninh lại không thể trực tiếp đến hỏi Hạ Nhật Kỳ, có phải đúng là đã ngủ qua Thôi Nguyệt Lam không.

Trước mắt đại thọ tám mươi, không thể xảy ra loại chuyện này.

Cho dù là thật, hắn cũng phải giả không biết!

Thôi Nguyệt Lam nhìn thấy Hạ Nhật Ninh không có nổi giận, đã biết rõ cô đã thành công rồi!

Hạ Nhật Ninh nhất định sẽ vì sự hòa bình của gia đình, lựa chọn giả câm vờ điếc đấy!

Chỉ cần hắn lựa chọn bỏ qua, vậy là dễ xử lý rồi!

Những người khác, đều dễ giải thích rồi!

Dù sao chuyện cô hôm nay cùng Hạ Nhật Kỳ đi đến bệnh viện, cả thế giới đều biết rồi!

Về phần Hạ Nhật Kỳ nghĩ như thế nào, tạm thời không lo rồi!

Phải qua được ải ở trước mắt trước rồi hãy nói sau.

Vậy em sau này định làm như thế nào? Hạ Nhật Ninh nhướng mày Em nếu như lấy tư cách là con gái nuôi của cha mẹ trở về Hạ gia, em cùng đại ca không thể...

Không không không, em cùng đại ca là hoàn toàn không thể nào! Thôi Nguyệt Lam lập tức làm rõ: Em biết được, quan hệ cấm kỵ này của chúng tôi không thể đấy! Em sẽ không làm chuyện bôi đen bề mặt của Hạ gia đấy! Em cũng sẽ không rêu rao chuyện của chúng tôi ra bên ngoài, chỉ cần đại ca không nhắc tới, chỉ cần anh không nhắc tới, em sẽ không cùng bất kỳ ai nói đấy! Em coi như cái gì cũng không có xảy ra!

Hạ Nhật Ninh gật gật đầu: Như thế cũng tốt. Đại ca nếu như đồng ý thừa nhận thân phận của em, cho dù là bà không đồng ý, anh cũng sẽ giúp hai người tranh thủ một cái.

Đừng! Thôi Nguyệt Lam theo bản năng mà cự tuyệt: Tuyệt đối đừng!

Sau khi nói xong, tròng mắt của Thôi Nguyệt Lam đảo một vòng, nói: Bởi vì chuyện của em, đã cho anh rất nhiều rắc rối rồi! Anh Nhật Ninh, lòng tốt của anh em là biết đấy! Em cùng đại ca sẽ chỉ là anh em, không phải là người yêu đấy! Em không thể để cho anh khiến lão phu nhân không thích nữa!

Hạ Nhật Ninh thở dài một tiếng, nói: Nếu như em ngay từ đầu cứ như vậy mà hiểu chuyện, thật là tốt biết bao?

Thôi Nguyệt Lam rưng rưng nước mắt mà trả lời: Anh Nhật Ninh, em đã biết sai rồi! Em đã học ngoan rồi! Em cũng sẽ không khiến anh phiền não nữa rồi!

Nếu như đã học ngoan rồi, về sau đừng mọi nơi đều chống đối tiểu Thất. Hạ Nhật Ninh nhìn thấy một bộ dạng nhận lỗi của Thôi Nguyệt Lam, cũng không khỏi lòng mềm nhũn xuống: Cô ấy là chị dâu, em phải đối với cô ấy có đủ sự kính trọng.

Đúng, em đã biết rồi. Thôi Nguyệt Lam một biểu cảm ủy ủy khuất khuất mà nói: Em cũng không nói gì a! Em hôm nay nói chẳng lẽ cũng không phải là lời nói thật sao? Anh Nhật Ninh đã có vợ rồi, cũng không muốn có em gái sao? Có phải ở trong lòng của anh Nhật Ninh, cũng chỉ có Thẩm Thất, không còn có vị trí của em rồi sao?

Được rồi, anh không phải đã nói rồi sao? Chúng ta đều là người một nhà, đừng nói như vậy. Hạ Nhật Ninh thở dài một tiếng: Ngày mai khi về nhà, không thể để cho bà nhìn thấy bộ dạng này của em. Thừa dịp còn chưa có về nhà, tranh thủ thời gian tìm nơi xử lý một chút dấu vết ở trên người.

Thôi Nguyệt Lam nghe được Hạ Nhật Ninh nói như vậy, đã biết rõ cửa ải này cuối cùng là lừa qua được rồi.

Tiếp theo, cô thì phải nghĩ cách đem cái trách nhiệm này, từ trên người của Hạ Nhật Kỳ chuyển dời đến trên người của Hạ Nhật Ninh!

Nói cái gì, cũng không thể cho Thẩm Thất con tiểu tiện nhân kia kiếm được lời lại còn khoe mã!

Đúng, anh Nhật Ninh nói rất đúng. Em nhất định sẽ không để cho anh Nhật Ninh khó xử đấy. Thôi Nguyệt Lam lập tức ngoan ngoãn mà nói: Vậy em đi trước đây. Ngày mai, em sẽ cùng cha mẹ cùng nhau trở về Hạ gia đấy.

Hạ Nhật Ninh gật gật đầu.

Thôi Nguyệt Lam lúc này mới lưu luyến rời đi.

Nhìn bóng lưng của Thôi Nguyệt Lam, Hạ Nhật Ninh sao cảm thấy sự việc phát triển hình như quá mức thuận lợi rồi.

Sự thật, đúng là như vậy sao?

Được rồi, dù sao lần này không có kéo đến trên người của tiểu Thất, cũng liền mặc kệ cô ấy được rồi.

Mặc kệ cô ấy cùng đại ca rốt cuộc là quan hệ gì.

Chỉ cần là đại ca thích, mình cũng sẽ tận lực giúp đại ca thực hiện đấy.

Bất kể là tự do hay là hôn nhân, mình cũng sẽ hết sức đấy.

Thôi Nguyệt Lam sau khi rời khỏi, cũng không có đi xử lý dấu vết ở trên người, mà là đi tìm Trình Thiên Cát.

Kết quả, cô không tìm thấy Trình Thiên Cát, lại phát hiện xe của Hạ phu nhân dừng ở nơi cách cửa tiệm của Trình Thiên Cát không xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.