Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 347: Chương 347




Nhưng mà, Thẩm Thất rất tò mò, Lưu Nghĩa chủ động cho Văn Nhất Phi gọi điện thoại là vì cái gì đấy?

Chẳng lẽ là cần Văn Nhất Phi giúp đỡ?

Thẩm Thất chờ Phùng Mạn Luân sau khi cúp đi điện thoại, hỏi: Thành phố của chúng ta gần đây có hoạt động gì?

Hoạt động? Phùng Mạn Luân suy nghĩ một hồi, nói: Nhưng thật ra là có một tiệc tối từ thiện. Sao? Thầy Từ tới nơi này là vì tiệc tối từ thiện?

Thẩm Thất nâng cằm lên trả lời: Có thể a! Mẹ nuôi rất hứng thú với sự nghiệp từ thiện đấy. Hàng năm đều trợ dưỡng nhiều trẻ con đi học ở các vùng núi đấy.

Phùng Mạn Luân híp híp mắt, nói: Tiệc tối từ thiện này là Hạ gia cùng Văn gia phát động đấy. Đến lúc đó, anh cũng sẽ với tư cách là khách quý mà tham dự.

Thẩm Thất gật gật đầu.

Hèn chi mẹ nuôi lại kêu mình đặt phòng giùm.

Đoán chừng là không muốn những người khác biết rõ tin tức hành tung của bà chăng?

Dù sao, đám phóng viên là thích nhất tin tức hành tung của các cô những người trong ngành giải trí rồi.

Lấy danh nghĩa của Thẩm Thất đặt phòng, những phóng viên không dám cùng theo chụp hình đấy.

Thẩm Thất mặc dù không có nhận được thiếp mời, thế nhưng là nếu như cô muốn đi, không ai dám ngăn cản.

Ai dám ngăn cản phía nhà tổ chức a!

Hạ gia là một trong phía nhà tổ chức!

Thân là nhị thiếu phu nhân của Hạ gia, vậy chính là chủ nhân a!

Thẩm Thất vẫn chưa có hỏi Lưu Nghĩa cùng Từ Vân Khê tới đây là vì cái gì, xem ra như vậy, Lưu Nghĩa nhất định là phụng bồi mẹ nuôi mà tới đây đấy!

Vì vậy trên đường gặp hỏi thăm Văn Nhất Phi cùng là phía nhà tổ chức, về chuyện tiệc tối từ thiện, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Văn Nhất Phi biết được Lưu Nghĩa cùng Từ Vân Khê tới đây, lại rất là vui vẻ chạy tới, cũng là chuyện hợp lẽ.

Làm theo như ý như vậy, Thẩm Thất lập tức cũng liền đã hiểu được.

Phùng Mạn Luân đứng lên, nói: Xem ra cô giáo Từ cùng Lưu Nghĩa đều đã đến thành phố Vinh rồi, chúng ta đi nghênh đón một cái đi.

Thẩm Thất vừa định mở miệng, điện thoại liền reo lên, Thẩm Thất cầm điện thoại lên, vừa cười vừa nói: Chúng ta thật đúng là phải đi nghênh đón một cái rồi, người đã đến rồi.

Phùng Mạn Luân lập tức cùng Thẩm Thất xuống lầu.

Vừa tới cửa khách sạn, liền nhìn thấy Từ Vân Khê cùng Lưu Nghĩa xuống xe, Văn Nhất Phi ở phía sau xe cùng theo đi xuống rồi.

Mẹ nuôi! Thẩm Thất hướng về phía Từ Vân Khê bước nhanh đi tới.

Từ Vân Khê mở ra hai tay, ôm lấy Thẩm Thất một hồi: Con gái ngoan, có nhớ mẹ nuôi không?

Có! Thẩm Thất cười hì hì trả lời.

Lưu Nghĩa đỡ trán: Lúc giao thừa còn cùng nhau gọi video mà qua tết đấy, lúc này mới có vài ngày a!

Từ Vân Khê trợn nhìn Lưu Nghĩa một cái: Điểm này của con đúng là không giống tôi!

Lưu Nghĩa nhanh chóng phụ họa theo: Dạ dạ dạ, mẹ dạy bảo rất đúng! Mẹ cùng tiểu Thất mới càng giống mẹ con ruột đấy!

Tất cả mọi người đều cười rộ lên.

Thẩm Thất nói: Mẹ nuôi, con đã đặt xong phòng rồi, mẹ yên tâm, không có đám phóng viên dám đến gần đấy.

Từ Vân Khê nhéo nhéo khuôn mặt của Thẩm Thất: Vẫn là tiểu Thất tận tâm nhất.

Từ Vân Khê nhéo được vừa lòng thỏa ý, con gái phải là mềm nhũn như vậy mới tốt chứ. Giống như tiểu Nghĩa như vậy, một con gái luyện được một thân thể cơ bắp, đó là không cú hứng thú đấy!

Nhưng mà, nhóc con của Văn gia, hình như đối với tiểu Nghĩa có chút ý tứ a.

Từ Vân Khê với tư cách là gia trưởng, quyết định giả câm vờ điếc, thuận theo tự nhiên.

Văn Nhất Phi cùng Phùng Mạn Luân sau khi bắt chuyện qua rồi, nói với Thẩm Thất: Tiểu Thất cô muốn đặt phòng cũng không nói với tôi, tôi từ khách sản trong sản nghiệp của mình đặt phòng là được rồi.

Thẩm Thất nhìn anh ấy một cái, trả lời: Con gái cho mẹ nuôi của mình đặt phòng, với ý nghĩa mà anh đặt phòng có thể giống nhau sao?

Từ Vân Khê cười ha ha, ôm lấy Thẩm Thất, bập môi hôn một cái: Những lời nói này tôi thích nghe! Đứa con gái này mới là thiếp tâm tiểu miên áo (dùng dể ẩn dụ mối quan hệ của con gái và cha mẹ mình, như là một áo bông làm ấm lòng của cha mẹ) của tôi a!

Lưu Nghĩa cầm theo hai va li nặng. Đứng ở một bên, không biết làm sao mà nói: Chúng ta đi vào thôi, đồ vật nặng như vậy!

Văn Nhất Phi muốn đi qua giúp đỡ, Lưu Nghĩa lập tức né ra: Đừng nhúc nhích, những thứ này đều là bảo bối của mẹ tôi, làm hỏng rồi, cô giáo Từ sẽ khóc đấy! Không thấy sao, tôi cũng không cần mấy anh của khách sạn, tự mình tôi xách theo đấy sao?

Văn Nhất Phi lập tức không lên tiếng.

Từ Vân Khê vừa cười vừa nói: Mấy thứ này, đều là chuẩn bị dùng để làm đấu giá từ thiện đấy, vì vậy phải cẩn thận một chút.

Phùng Mạn Luân vừa cười vừa nói: Sự đam mê với lợi ích chung của cô giáo Từ, là cả thế giới đều có tiếng đấy a!

Từ Vân Khê giải thích: Mấy thứ này đều là người khác nhờ cậy tôi mang đến trên tiệc tối từ thiện đấu giá đấy, tôi là người nhảy múa đấy, ở đâu có nhiều đồ cổ như vậy?

Là ai a? Thẩm Thất nhịn không được tò mò hỏi: Đối phương hào phóng như vậy! Lại có thể đem đồ vật quý trọng, cho mẹ nữa a!

Từ Vân Khê giơ tay đỡ trán, thoạt nhìn quả thực là một thiếu nữ yểu điệu, như liễu theo gió bay a.

Là một bạn xưa giới thiệu đấy, đối phương là một ông chủ lớn, nghe nói là ông chủ của tập đoàn nước ngoài. Hình như được gọi là Charley. Ông ấy nhờ vả vào bạn của tôi, đem mấy cái đồ cổ này mang tới trên tiệc tối từ thiện để đấu giá, khoản tiền gom góp được từ từ thiện sẽ được dùng để giúp đỡ những trẻ em thất học ở khu vùng núi và khu xảy ra thiên tai. Ồ? Sắc mặt của mấy người sao kỳ quái như thế?

Phùng Mạn Luân cùng Thẩm Thất lúc nghe được tên Charley, sắc mặt cùng đồng thời hơi đổi a.

Không có gì. Thẩm Thất không muốn cho Từ Vân Khê cũng bị cuốn vào, nói: Nếu đã là muốn đấu giá ở trên tiệc tối từ thiện đấy, đương nhiên là phải bảo quản một cách thích đáng. Chúng ta mau về phòng trước đi.

Từ Vân Khê dù sao là người lớn tuổi, thoáng chốc liền nhìn ra mánh khóe: Tiểu Thất, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi?

Thẩm Thất quá thực không biết nói dối lắm, một ánh mắt liền bán rẻ sự bối rối ở trong lòng cô rồi.

Phùng Mạn Luân lại nói: Chúng ta đi vào phòng nói đi.

Từ Vân Khê lập tức ý thức được, Đúng là đã xảy ra chuyện rồi, cũng không nói nhảm, lập tức kêu mọi người cùng nhau lên thang máy.

Cho đến sau khi đi vào phòng, Từ Vân Khê mới hướng đến trên ghế sa lon ngồi xuống, hỏi: Nói đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi?

Mẹ nuôi, mẹ là như thế nào cùng Charley kia liên lạc với nhau đấy? Thẩm Thất cười khổ một tiếng: Mấy ngày nay thật sự là rất trùng hợp, Cái tên Charley này, chúng con cũng là như sấm bên tai. Charley này hiện đang theo điều tra một đồ vật, đồ vật này cùng cha của con có sự liên quan.

Từ Vân Khê thoáng chốc ngồi thẳng người: Nói rõ chi tiết, chuyện là như thế nào? Mẹ của con đâu? Cô ấy sao không có đồng thời cùng con trở về?

Từ Vân Khê nói đến đây, sắc mặt hơi đổi: Mẹ của con không trở lại, là vì nghĩ cho sự an toàn?

Thẩm Thất yên lặng gật đầu.

Từ Vân Khê lập tức đứng lên, qua đó ôm lấy Thẩm Thất: Thật là khó cho con rồi, đứa con ngoan.

Văn Nhất Phi vẫn còn mông lung: Các người đang nói gì đấy!

Lưu Nghĩa liếc anh ấy một cái: Anh không phải tự xưng là vô cùng thông minh đấy sao? Sao lúc này, đầu óc thì không dùng được rồi hả?

Văn Nhất Phi cũng muốn trừng mắt, thế nhưng là anh không dám, chỉ có thể nói: Dù sao cũng phải biết rõ nguyên nhân gây ra, mới có thể đoán được kết quả chứ?

Sau khi Thẩm Thất kéo lấy Từ Vân Khê ngồi xuống, mới lên tiếng: Chuyện này là phải từ cô của tôi bắt đầu nói. Tôi lúc đang ở Đông Bắc, cô đã gửi email cho tôi, nói cho tôi biết có người đang tìm một cổ vật đồng điếu. Nói cổ vật đồng điếu này lần cuối cùng xuất hiện là ở trên tay của cha tôi, hơn nữa có người đã tìm đến nơi con trai ruột mà cha mẹ nuôi của cha để lại, ra giá cao mua đồng điếu này. Thế nhưng là, vấn đề là ngay chỗ này. Tôi cùng anh trai chưa bao giờ biết có đồng điếu này. Cha vào lúc chúng tôi còn bé cũng chưa từng có đề cập qua đồng điếu này.

Bởi vì nơi này còn có Phùng Mạn Luân, Thẩm Thất chưa có nói với Từ Vân Khê, vật này có lẽ là đang ở chỗ mẹ ruột của mình.

Nhưng mà những tin tức này là đủ khiến Từ Vân Khê mấy người khiếp sợ được rồi.

Vậy Charley sao lại cùng với chuyện này có liên quan đấy? Văn Nhất Phi nhịn không được hỏi.

Văn Nhất Phi cũng là biết Charley người này đấy.

Vì vậy, Văn Nhất Phi cũng rất kinh ngạc.

Thẩm Thất thấp giọng nói: Có lời đồn nói, cái đồng điếu này là chìa khóa thật sự mở ra cung điện của Đại Đế ở dưới mặt đất. Cái chìa khóa này là ở vào ba nghìn hai trăm năm trước bị người từ cung điện dưới mặt đất mang ra ngoài, muốn lần nữa đi vào cung điện dưới mặt đất, thì phải cần ba nghìn hai trăm năm. Và năm nay, có lẽ là thứ ba ngàn hai trăm năm rồi. Mọi người biết đấy, lần trước chúng ta xuống dưới mộ địa, chỉ là đi ở bên ngoài của mộ địa, hơn nữa còn cho Nhật Ninh bọn họ đều chìm xuống đáy nước. Nếu như không có đoán sai, cung điện dưới mặt đất thật sự, cũng là ở dưới nước. Dù sao mấy nghìn năm qua đi rồi, bãi bể nương dâu, bộ dạng vào lúc đó, chúng ta đều không thể tưởng tượng được đấy.

Nghe Thẩm Thất nói như vậy, mấy người ở xung quanh đều im lặng rất lâu.

Đúng vậy a, Đại Đế và thiếu nữ ở mấy nghìn năm, sẽ là một tồn tại như thế nào đây?

Đại đế kia có dung mạo cực giống Hạ Nhật Ninh, còn có thiếu nữa kia cực kỳ giống Thẩm Thất.

Tất cả mọi thứ này thật sự chỉ là trùng hợp sao?

Hay là nói trong vận mệnh, đã định trước cái gì?

Văn Nhất Phi như có điều suy nghĩ mà gật đầu: Tôi hiểu rồi.

Lưu Nghĩa nhịn không được hỏi anh: Anh hiểu được cái gì a?

Văn Nhất Phi nói: Charley mấy năm nay luôn là bệnh nặng quấn thân, đoán chừng là bệnh nguy kịch, không có cứu được rồi. Lần trước Thomas lúc ở dưới mộ địa, chính là hướng về bí mật Vĩnh Sinh mà đi đấy. Rất khó nói, Charley không phải là hướng về cái này mà đến đấy. Dù sao, với ông ấy mà nói, chết là điều vô cùng đáng sợ.

Phùng Mạn Luân gật gật đầu.

Tất cả mọi người đều nghĩ đến điểm này.

Từ Vân Khê ngây nguồi một hồi.

Chuyện mà bà không có nghĩ tới lại trở nên phức tạp như vậy.

Bà nhẹ nhàng nói: Một người bạn của tôi chủ động đến tìm tôi, nói, có một ông chủ lớn ở nước ngoài rất hứng thú với việc làm từ thiện, vì vậy, cho tôi mấy cái đồ cổ bảo tồn, kêu tôi mang đến làm từ thiện để đấu giá, dùng để cứu trợ những đứa trẻ thất học ở khu núi và khu gặp thiên tai. Các người biết đấy, tôi vẫn luôn có thói quen giúp nuôi dưỡng học sinh đấy. Vì vậy nghe được có người bằng lòng ủng hộ chuyện này, tôi đương nhiên liền lập tức đồng ý. Thế nhưng là tôi không nghĩ tới, Charley này lại có bối cảnh phức tạp như vậy.

Thẩm Thất vỗ vỗ mu bàn tay của Từ Vân Khê: Mẹ nuôi, mẹ cái gì cũng không biết, chuyện này không thể trách mẹ được. À mà, Charley kia còn cùng mẹ nói chuyện gì rồi?

Từ Vân Khê nói: Không có, cái gì cũng không có. Ông ấy chỉ là cho tôi mấy cái đồ cổ này, để cho tôi đi đấu giá. Nói là tặng cho tôi đấy. A, đúng rồi. Tôi nhớ ra một chuyện.

Từ Vân Khê vỗ đầu một cái, nói: Ông ấy đã từng nói, ông ấy định mời tôi ra nước ngoài tiến hành một giao lưu học thuật vũ đạo. Là một hội hộp lớn vô cùng long trọng. Ông ấy nói, đến lúc đó sẽ có rất nhiều vũ công, tôi có thể đi cùng nhau giao lưu một cái.

Mọi người nhướng mày, đột nhiên nghe xong, chuyện này hình như cùng đồng điếu không có liên quan với nhau.

Nhưng mà, có một vấn đề.

Nếu như Từ Vân Khê đi ra nước ngoài, như vậy, có tính là đã rơi vào trong tay của đối phương không?

Nếu như Từ Vân Khê bị bắt làm con tin.

Nghĩ đến đây, mấy người ở đây, trong nháy mắt trở nên vô cùng sợ hãi.

Ở trong nước, Charley không dám ra tay. Bởi vì đây là địa bàn của Hạ Nhật Ninh.

Thế nhưng là ở nước ngoài, Hạ gia như là roi không đủ dài để quất tới bụng ngựa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.