Lúc Thẩm Lục đang được bôi thuốc, kêu lên một tiếng buồn bực, thoáng một phát nắm chặt ga giường.
Sùng Minh thở dài một tiếng, nói: Da mịn thịt mềm đấy, cũng đừng học người khác đấu tranh anh dũng!
Thẩm Lục nghiến răng nói: Anh cho rằng tôi vui lòng sao? Nếu tôi không đi, tiểu Thất sẽ có nguy hiểm! Tiểu Thất bây giờ đang mang thai, chịu không nổi một chút xíu tổn thương! Tôi chịu được chút thương thì coi cái gì? Chỉ cần tiểu Thất
Tiểu Thất tiểu Thất tiểu Thất tiểu Thất, amj ngoại trừ tiểu Thất còn có thể nói chút gì khác không? Sùng Minh căm tức một hồi, trong tay vừa dùng sức, mạnh tay một buộc lại vải băng.
Đau đến Thẩm Lục trong nháy mắt toát ra cả người mồ hôi.
Thẩm Lục lo lắng Thẩm Thất sẽ nghe được động tĩnh, cố gắng mà nghiến răng chịu đựng rồi.
Đau đến sắc mặt của anh cũng tái nhợt.
Sùng Minh nhìn thấy Thẩm Lục ngấm ngầm chịu đựng như vậy, lúc này mới buông lỏng tay ra.
Thẩm Lục đau được một hồi, mới chậm rãi buông ra ga giường: Anh thật đúng là tàn nhẫn a!
Sùng Minh thoáng chốc nằm xuống, nằm ở bên cạnh của Thẩm Lục: Khi nào anh cũng có thể như vậy quan tâm tôi một lần a?
Thẩm Lục liếc xéo anh ấy: Đầu óc của anh có cái hố phải không? Tôi là một người đàn ông, anh cũng là đàn ông, tôi quan tâm cái gì? Anh cũng không phải là anh ruột của tôi!
Sùng Minh thở dài một tiếng, trở mình nhìn Thẩm Lục, nói: Không còn sớm rồi, đi ngủ sớm một chút đi.
Thẩm Lục nhướn mày: Vậy anh còn không rời khỏi?
Sùng Minh tà túy mà cười cười, nhìn Thẩm Lục nói: Tôi muốn ở lại, quan sát miệng vết thương của anh có bị nhiễm trùng và phát sốt không a! Anh lần đầu tiên bị thương, nhất định luống cuống tay chân không có kinh nghiệm, tôi cũng nên phải chăm sóc anh một cái!
Thẩm Lục nghiêm mặt nói: Tôi vừa đúng muốn hỏi anh một chút chuyện, anh bắt đầu từ khi nào là đã theo dõi tôi đấy?
Sùng Minh cố ý tỏ ra một vẻ mặt vô tội: Nếu như tôi nói, chỉ là trùng hợp anh có tin không?
Tin anh mới có ma! Thẩm Lục trừng mắt.
Sùng Minh nở nụ cười, chuyển dời đi chủ đề: Anh đêm nay sao lại đi đến đó?
Thẩm Lục ngược lại là nói thật: Tôi là dọc theo đường đi của đối phương mà đuổi theo đấy. Cái địa chỉ kia nhiều lần cùng người ở ngoại cảnh liên lạc.
Sùng Minh hơi bất ngờ nhìn Thẩm Lục: Kỹ thuật máy tính của anh rất tốt?
Cũng được chăng. Thẩm Lục khiêm tốn một chút: Không tính là quá tốt.
Sùng Minh càng thêm bất ngờ: Tại sao tôi chưa bao giờ biết?
Thẩm Lục từ khi về nước, ngoại trừ đối đầu những người khác theo dõi anh mấy lần ra, rất ít dùng ip của mình làm chuyện gì.
Lần trước, sau khi Thẩm Lục đã làm thiệt hai nghiêm trọng cho đối phường, đối phương cũng không còn theo gót anh nữa rồi.
Mà Thẩm Lục bởi vì qua lễ năm mới, cũng yêu tĩnh được vài ngày.
Hôm nay nếu như không phải là vì truy xét tin tức của Charley, anh cũng sẽ không động dụng hình thức lớn như vậy.
Thẩm Lục nghe được Sùng Minh nói như vậy, lập tức nói: Chuyện mà anh không biết còn rất nhiều. Đúng rồi, cái chỗ đó rốt cuộc là nơi như thế nào? Tôi vừa mới đi vào, còn chưa kịp làm ra phản ứng, xém chút nữa bị đối phương giết chết luôn rồi.
Sùng Minh thở dài một tiếng: Chỗ đó giấu kín như vậy, hoàn toàn không có người xa lạ xuất hiện ở chỗ đó. Anh một bộ mặt lạ hoắc đột nhiên xuất hiện, đương nhiên sẽ bị công kích rồi! Lá gan của anh cũng là lớn. Cái chỗ kia là một cứ điểm tình báo bản địa của Charley. Anh không có mang theo bất kỳ vũ khí nào vậy mà cũng làm dám đi qua, tôi thật sự không biết nên khen anh dũng cảm hay là nói anh lỗ mãng.
Lòng của Thẩm Lục còn sợ hãi một hồi: Charley ở bản địa lại cũng có cứ điểm tình báo?
Sùng Minh dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn xem Thẩm Lục: Không có cứ điểm tình báo, ngược lại là không bình thường đấy được không? Loại người này của chúng ta, nguồn và độ chuẩn xác của tin ức quá quan trọng rồi! Bởi vậy, hầu như từng thành thị lớn, đều có cứ điểm tình báo và lối đi an toàn của mình.
Thẩm Lục cười nhạo nhìn xem Sùng Minh: Vì vậy, anh chính là dựa vào lối đi an toàn của anh, mới có thể ở dưới mí mắt của Hạ Nhật Ninh còn tồn tại đến bây giờ sao?
Sùng Minh lại có thể gật gật đầu trả lời: Đương nhiên! Nếu không, anh cho rằng tôi có thể ung dung như vậy mà sống đến bây giờ sao?
Thẩm Lục quả nhiên không nói nữa rồi!,
Thế giới của những người này, quả nhiên thật phức tạp!,
Này, anh thật sự không rời đi? Thẩm Lục cùng Sùng Minh lặng im một hồi, Thẩm Lục mở miệng hỏi: Anh ngày mai xuất hiện ở nơi đây, tôi làm sao cùng tiểu Thất giải thích?
Trước hừng đông sáng tôi sẽ rời đi! Thực dài dòng! Đi ngủ đây! Sùng Minh bất mãn lầm bầm một câu, trở người, lại đúng là ngủ đi rồi.
Thẩm Lục trợn mắt hốc mồm nhìn lấy bóng lưng của Sùng Minh, không biết nên nói cái gì cho phải rồi.
Hai đàn ông ngủ chung một cái giường, có khó chịu đến bao nhiêu thì có bấy nhiêu khó chịu!
Mình lại không phải là yêu đồng tính!
Thẩm Lục muốn đi đến ngủ trên ghế sa lon, thế nhưng là vết thương ở trên bờ vai vừa khẽ động thì đau.
Anh không giống như Sùng Minh, chịu được vết thương nặng như vậy, lại vẫn có thể mặt không đổi sắc.
Thở dài một tiếng, được rồi, cứ như vậy ngủ một lát đi.
Một lát là trời sẽ sáng!
Thẩm Lục cam chịu số phận nằm lỳ ở trên giường, đầu vừa nghiêng qua, chậm rãi ngủ thiếp đi.
Sùng Minh sau khi chờ Thẩm Lục ngủ thiếp đi rồi, đột nhiên mở mắt lên, quay đầu nhìn vẻ mặt ngủ của Thẩm Lục, nhẹ nhàng cười cười.
Thẩm Lục không biết lúc nào trời đã sáng rồi đấy, anh cũng không biết mình rốt cuộc ngủ được bao lâu rồi.
Chờ lúc anh tỉnh lại, sắc trời đã sáng choang.
Mà Sùng Minh đã không thấy bóng dáng rồi.
Nắm lên đồng hồ báo thức coi giờ, vậy mà đã là mười giờ sáng rồi.
Thẩm Lục lập tức ngồi dậy, đột nhiên nhớ tới vết thương ở trên bờ vai.
Chuyển động bờ vai một hồi, lại thật sự không chút đau nào nữa.
Thuốc mà Sùng Minh mang đến, quả nhiên rất có hiệu quả.
Lúc này, cửa phòng được gõ vang, tiếng của Thẩm Thất từ bên ngoài truyền vào: Anh trai, vẫn chưa tỉnh sao?
Thẩm Lục trả lời ngay: Vừa mới tỉnh, tối hôm qua ngủ quá khuya. Có chuyện gì sao?
Thẩm Thất ở ngoài cửa nói: Em phải đi ra ngoài mua đồ, anh có cần em mua giùm gì không? Tiểu Nghĩa cùng mẹ nuôi muốn đi dạo phố đây!
Thẩm Lục lập tức nói: Không cần. Anh cái gì cũng không thiếu đấy. Các người đây là đang vì buổi tiệc tối từ thiện vào mùng tám mà làm chuẩn bị?
Thẩm Thất trả lời: Đúng vậy a.
Vậy các người chơi vui vẻ, anh còn có chút buồn ngủ, anh ngủ tiếp một hồi. Thẩm Lục lo lắng quần áo dính máu ở trong phòng mình sẽ bị Thẩm Thất phát hiện, vì vậy kiên quyết không cho em ấy mở cửa.
Thẩm Thất không nghi ngờ gì, vui vui vẻ vẻ mà trả lời: Vậy được, lúc em trở về sẽ mang theo thức ăn cho anh! Em ra cửa đây!
Được, chú ý an toàn. Thẩm Lục dặn dò một tiếng, nghe được tiếng cửa nhà ở bên ngoài đóng lại, Thẩm Lục lúc này mới thở phào một hơi.
Thẩm Lục lập tức mở cửa sổ, thông gió thông khí, đem mùi máu tanh ở trong phòng toàn bộ đều tản ra ngoài.
Quần áo dính máu kia phải mau chóng xử lý, tuyệt đối không thể để cho tiểu Thất phát hiện.
Thẩm Lục vừa mới mở cửa sổ, liền nhìn thấy Sùng Minh đọng ở dưới bệ cửa sổ, lật mình thì đã đi vào phòng.
Thẩm Lục một hồi lâu mới lại được tinh thần, Sùng Minh thì ra chính là đi vào đi ra như vậy sao?
Sùng Minh hoàn toàn không cảm thấy mình đi vào trong phòng là có cái gì không tốt, đưa thức ăn ở trong tay đặ ở trên mặt bàn, nói: Đây là bữa sáng mà tôi mang cho anh đấy, ăn một chút đi.
Thẩm Lục chớp mắt mấy cái: Anh gần đây rất rảnh rỗi?
Sùng Minh tà túy mà cười cười: Quả thật có chút rảnh rỗi.
Thẩm Lục tức giận nhìn anh ấy một cái, nói: Sau này không có việc gì đừng đến nữa. Anh là nhân vật nguy hiểm.
Sùng Minh đem bữa sáng mở ra, không tiếp lời nói của Thẩm Lục, lại nói: Có thể khiến Sùng Minh đích thân đưa bữa sáng đấy, anh là người đầu tiên đấy.
Anh có thể không đưa a! Thẩm Lục không thèm chịu nể mặt mũi: Tôi lại không có xin anh đưa.
Sùng Minh thở dài một tiếng: Được rồi, đừng hờn dỗi nữa. Em gái của anh đã ra cửa, đoán chừng hôm nay ban ngày sẽ không trở về rồi, anh nhất định muốn đói bụng đói cả ngày sao?
Thẩm Lục không nói chuyện.
Tôi lần này tới, là có tin tức muốn nói cho anh biết. Sùng Minh tự nhiên như người quen ngồi ở trên ghế sa lon, nói: Người của Charley, sẽ tham dự buổi tiệc tối từ thiện của lần này. Cụ thể là người của Charley, hay là bản thân Charley, trước mắt còn khó mà nói.
Biểu cảm của Thẩm Lục quả nhiên trầm trọng vài phần.
Hạ Nhật Ninh có lẽ cũng nhận được tin tức này rồi. Tôi ngược lại là muốn nhìn xem, Charley ở trong tay của Hạ Nhật Ninh có thể chiếm được lợi ích gì không. Sùng Minh nhìn có chút hả hê mà nói: Còn có, người của Hạ Nhật Ninh, đã đục động trộm rồi. Nghe nói đã tìm được vị trí xác thực rồi, chuẩn bị bắt tay vào làm. Chìa khoá vừa đến tay, Hạ Nhật Ninh liền sẽ trở thành mục tiêu công kích đấy. Anh có muốn đoán thử xem, Charley có thể ở trên buổi tiệc tối từ thiện ra tay không?
Biểu cảm của Thẩm Lục nặng trĩu mà nói: Chỉ mong là đừng.
Sùng Minh tà túy mà cười cười, nói: Mỏi mắt mong chờ đi.
Ở trong nước có một vùng núi nào đó ở Tây Nam bộ.
Thôi Nguyệt Lam dùng khăn lụa bụm mặt, xuất hiện ở trước mặt của một trạm gác, dùng tiếng Anh nói: Tôi là tới gặp quý ông Charley đấy, tôi có hẹn trước.
Đối phương lập tức cùng người ở bên trong liên hệ.
Chỉ chốc lát sau, Thôi Nguyệt Lam liền theo đối phương đi vào.
Đi qua nhiều cái sân, mới đến được nơi mục đích cuối cùng.
Thôi Nguyệt Lam nhìn thấy một ông già người da trắng, tóc đã rụng sạch, cả mặt cả người đều là nếp nhăn ngồi ở trên mặt ghế, trong ánh mắt mang theo sự hung tợn mà nhìn vào mình, Thôi Nguyệt Lam nhịn không được sợ run cả người.
Thế nhưng là cô không thể lùi bước.
Nhất là bây giờ.
Charley là cái thứ gì, Thôi Nguyệt Lam biết được không nhiều lắm, thế nhưng là biết rõ đối phương không phải là người tốt gì, cô còn là rõ ràng hiểu đấy.
Cho dù cô bây giờ cũng biết, làm như vậy là bảo hổ lột da, thế nhưng là cô thật sự nhịn không được!
Cô không có cách nào trơ mắt nhìn Thẩm Thất hưởng thụ sự chú ý của muôn người và sự cưng chiều của Hạ Nhật Ninh, mà không chút động lòng nào!
Quý ngài Charley, tôi là Lam. Thôi Nguyệt Lam đứng ở trước mặt của Charley, tự giới thiệu nói: Lúc trước cũng là tôi đem tin tức nói cho ngài biết đấy.
Ánh mắt của Charley lóe lên, trên dưới nhìn thoáng qua Thôi Nguyệt Lam, rồi mới lên tiếng: Ngồi xuống nói chuyện đi.
Thôi Nguyệt Lam ngồi trên mặt đất.
Ánh mắt của Charley sắc bén nhìn xem Thôi Nguyệt Lam, nói: Trạng thái bây giờ của cô hình như không được tốt lắm a!
Cho dù Thôi Nguyệt Lam luôn dùng mạng che bụm mặt và thân thể, thế nhưng là Charley là người nào a?
Cái mũi rất nhạy, thoáng chốc liền ngửi thấy được mùi thuốc ở trên người của Thôi Nguyệt Lam.
Chút xiu bệnh này của tôi, không là gì cả. Tôi chỉ hy vọng ngài Charley có thể sống lâu trăm tuổi. Thôi Nguyệt Lam nịnh nọt Charley mà nói.
Ha ha ha ha. Charley phát ra tiếng cười chói tai: Thật sự là một cô gái rất biết nói chuyện!
Charley hung ác nham hiểm nhìn xem Thôi Nguyệt Lam: Cô tại sao phải nói cho tôi biết, quan hệ của phần mộ Đại Đế cùng Hạ Nhật Ninh?
Thôi Nguyệt Lam nở nụ cười: Bởi vì, tôi cũng không ưa bọn hô a!
Thế nhưng là nghe nói, cô trước kia là rất ưa thích Hạ Nhật Ninh đấy! Ánh mắt băng lãnh của Charley nhìn vào Thôi Nguyệt Lam: Cô sẽ bán đứng hắn?
Ngài Charley cũng đã nói rồi, cái kia là chuyện của lúc trước, mà không phải là chuyện của bây giờ. Thôi Nguyệt Lam thoáng một phát nắm chặt lấy tay: Tôi là bị Hạ gia hủy rồi, cái thù này, làm sao có thể không trả? Tôi cái gì cũng không cần, tôi chỉ muốn Hạ Nhật Ninh cùng Thẩm Thất, đều không có kết cục tốt!