Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 357: Chương 357




Cảm ơn. Hạ Nhật Ninh nhanh chóng trả lời: Hôm nay muốn đi quét bản đồ nào? Tôi cùng cô!

Tôi là tiểu Thất: Được! Có một phó bản núi tuyết, tôi đã để mắt rất lâu rồi, để tôi kêu thêm tiểu Nghĩa, chúng ta cùng đi thôi!

Được. Hạ Nhật Ninh nhanh chóng gõ chữ, một bên gọi điện thoại cho Văn Nhất Phi: Tiểu Thất cùng Lưu Nghĩa online rồi, tốc độ đến!

Văn Nhất Phi nhận được cuộc điện thoại của Hạ Nhật Ninh, cơm cũng không lo ăn, một bộ dạng xun xoe liền chạy về, nhanh chóng online.

Trong chốc lát thời gian, bốn người ở trong trò chơi rất nhanh liền gặp mặt rồi.

Lưu Nghĩa khiêng một đao to khổng lồ, nói với Văn Nhất Phi: Anh tới cũng được rất nhanh! Tôi vừa mới gửi tin nhắn cho anh, anh liền tới rồi!

Văn Nhất Phi cười hắc hắc, nói: Đúng vậy đúng vậy! Tiểu Thất muốn đánh phó bản nào? Có anh ở đây, tuyệt đối không thành vấn đề a!

Lưu Nghĩa hướng về phía Văn Nhất Phi nói: Khoác lác cũng không ghi bản thảo! pvp anh là đã thua tôi đấy!

Thẩm Thất nhìn thấy hai người kia lại sắp cãi vã rồi, vội vàng nói: Chúng ta tranh thủ thời gian đi qua đó đi! Thừa dịp đêm nay có thời gian rảnh, đánh hạ cái phó bản này! Nghe nói, các trang bị mà phó bản này rớt cũng không tồi đây! Tôi đã đỏ mắt cay cú rất lâu rồi đây!

Hạ Nhật Ninh cũng hùa theo mà nói: Được, chúng ta bây giờ liền qua đó!

Bốn người thần hành qua đó, đi tới cổng vào của phó bản.

Nơi đây đã tụ tập một đám người rồi.

Tất cả mọi người tại chờ đội ngũ của mình tụ họp.

Lúc này, có một đại thần max level đi tới, muốn gia nhập đội ngũ của Thẩm Thất.

Thẩm Thất kinh ngạc một hồi.

Loại đại thần có trang bị max level, cơ bản đều là bánh trái thơm ngon a.

Vô số công đoàn đều muốn đoạt lấy đấy, làm sao lại chủ động gia nhập đội ngũ của mình đây?,

Mình là đến nhặt những gì sót lại đấy a!

Có thể đánh hạ thì đánh, đánh không được cũng sẽ không quá tiếc nuối.

Dù sao trên đường đi nhiều boss đấy.

Chỉ cần đánh hạ một boss, chuyến hôm nay đến này là không coi là uống đến đấy.

Đại thần chủ động nói chuyện riêng với Thẩm Thất: Anh có thể gia nhập đội ngũ của em không?

Thẩm Thất sửng sốt cả buổi mới trả lời: Anh là đại thần a!

Đại thần trả lời: Ngẫu nhiên mang mang mấy tay mơ cũng rất tốt a.

Thẩm Thất im lặng một hồi.

Nhìn thấy lời xin gia nhập đội ngũ của đối phương, Thẩm Thất hỏi những người khác: Đại thần này muốn gia nhập đội ngũ của chúng ta đấy, các bạn đồng ý không?

Lưu Nghĩa không chút nghĩ ngợi trả lời: Được, nếu có có đại thần mang, chúng ta nói không chừng còn có thể vọt tới chùm cuối ở sau cùng đây! Tôi cũng rất tò mò, chùm cuối này sẽ rớt ra trang bị gì! Cho dù là chúng ta chỉ có thể nhìn, cũng là được đấy.

Bên cạnh, Văn Nhất Phi hừ một tiếng, không có tỏ thái độ.

Hạ Nhật Ninh ngược lại là bình tĩnh trả lời: Tôi không sao cả. Đi xem thử chùm cuối cũng tốt. Nghe nói chùm cuối còn có một đoạn câu chuyện vô cùng thê mỹ đấy! Đi nghe thử chuyện cũng là tốt đấy.

Nếu như tất cả mọi người không phản đối, Thẩm Thất thân là đội trưởng, chấp nhận lời xin gia nhập đội ngũ của đối phương.

Vì vậy, một giây sau, mọi người đều thấy được những trang bị thần cấp của đại thần.

Thẩm Thất nhịn không được líu lưỡi một hồi.

Một thân trang bị này, không có hơn mười triệu là không được đấy!

Quả nhiên là game thủ nạp tiền a!

Không tiếc mà ép trang bị!

Thẩm Thất tuy rằng cũng không thiếu tiền, thế nhưng là ở trên chuyện tiêu tiền trong trò chơi này, cô vẫn là làm không được.

Đối với Thẩm Thất mà nói, trò chơi chỉ là trò chơi, là thứ để tiêu thời gian.

Nếu thật phải ở trên này mà tiêu tiền, Thẩm Thất cảm thấy không đáng.

Nạp thẻ mua thời gian còn có thể chấp nhận được, thế nhưng là hở một tí thì nện mười mấy triệu để đổi trang bị, Thẩm Thất thiệt tình không nỡ được.

Văn Nhất Phi lập tức nói chuyện riêng với Hạ Nhật Ninh: Nhật Ninh, chúng ta trở về đổi tài khoản chính đi vào! Đây là ai a! Chạy đến nơi này ra vẻ!

Hạ Nhật Ninh bình tĩnh mà nói: Không sao, cho hắn cùng theo là được rồi!

Nói thì nói như thế, Hạ Nhật Ninh lập tức cho tiểu Đông điều tra IP của game thủ này người.

Tiểu Đông cũng thật cần mẫn, trong chốc lát thời gian liền phản hồi tới: Địa chỉ IP này là ở Phùng gia đấy.

Hạ Nhật Ninh còn có cái gì không hiểu?

Người này rõ ràng là Phùng Mạn Luân không nghi ngờ gì rồi!

Anh ấy là làm sao biết được tiểu Thất gần đây đang chơi trò chơi đấy?

Hừ, mũi cũng rất nhạy đấy!

Nhưng mà vậy thì lại như thế nào?

Một lát xem biểu hiện thôi!

Thời gian bắt đầu mở ra phó bản cuối cùng cũng đã tới.

Một đám người chơi cùng nhau hướng về cổng vào chen chúc đi tới.

Thẩm Thất nhìn thấy nhiều đầu người như vậy, cũng tìm không thấy NPC rồi.

Hạ Nhật Ninh nói với Thẩm Thất: Tiểu Thất, đuổi kịp amj! Anh đi nhận nhiệm vụ!

Thẩm Thất nhanh chóng đuổi theo.

Thà phụ thiên hạ không phụ nàng, hay là tôi đem vị trí đội trưởng nhường lại cho anh? Thẩm Thất nhịn không được nói.

Không cần. Hạ Nhật Ninh trả lời: Cô làm đội trưởng cũng rất tốt.

Nói xong câu đó, Hạ Nhật Ninh liền qua tìm NPC nhận nhiệm vụ rồi.

Hạ Nhật Ninh tốc độ rất nhanh, mọi người rất nhanh liền nhận xong nhiệm vụ, chuẩn bị xuất phát rồi.

Phùng Mạn Luân gánh vá một thân trang bị đại thần, đương nhiên là phải đánh ở tiền đội rồi đấy.

Thẩm Thất thân là đội trưởng kiêm chức vú em, chịu trách nhiệm trù hoạch cả mặt, cùng chi viện hậu cần.

Hạ Nhật Ninh cùng Văn Nhất Phi là thê đội thứ hai đấy, Lưu Nghĩa ở phía sau làm bổ cứu.

Sau khi năm người phân phối xong công tác, rất nhanh liền theo đội ngũ hùng hùng dũng dũng mà đi qua đó rồi.

Đội ngũ được tùy mấy truyền đưa đến một chỗ.

Từng đội ngũ phải dùng thời gian ngắn nhất đánh xong boss con, mới có thể có cơ hội tiếp xúc với boss đầu tiên.

Nói ngắn gọn, đội ngũ không đủ thực lực, trên cơ bản xác suất có thể gặp được boss là rất thấp rất thấp.

Bởi vậy, Thẩm Thất vốn cũng không có ôm bao nhiêu hy vọng.

Chỉ cần có thể đánh hạ boss con, có thể nhặt được trang bị thật tốt, cũng đã thấy đủ rồi.

Bởi vì Thẩm Thất không tham lam, hệ thống cũng hình như suy đoán được nỗi lòng của cô, bởi vậy tùy máy truyền đưa đến một nơi chim hót hoa nở.

Nhưng mà, chớ coi thường chỗ này.

Đoán chừng boss ẩn dấu ở đây có đẳng cấp không thấp.

Năm người một đường đi về phía trước, ven đường không phải là đột nhiên vọt ra rắn độc thì là thú hoang có cây máu dài.

Lưu Nghĩa nhịn không được nói: Phó bản này cũng quá biến thái rồi chăng? Ngay cả cây máu của mấy con quái vật nhỏ cũng dài như vậy, nếu là boss còn chịu nổi sao?

Thẩm Thất nói: Không có cách nào. Phó bản này vốn chính là đối với đẳng cấp cao mới mở đấy. Chúng ta những người chưa max level cũng ráng sáp đến, đơn thuần chính là vì nhặt những canh thịt mà các đại thần ăn còn dư lại đấy!

Phùng Mạn Luân đi ở phía trước vừa vung vẩy lấy vũ khí thu gặt lấy những sinh mạng của những con quái vật nhỏ kia, vừa mở miệng nói: Cái trò chơi này chính là có lợi ở chỗ này. Level cao cùng level thấp đều có thể cùng nhau cày phó bản. Vì vậy, cũng là một trong những nguyên nhân tạo cho trò chơi này vô cùng náo nhiệt.

Văn Nhất Phi hừ một tiếng, nói: Công ty thiết kế cái trò chơi này, cũng đủ cẩu thả đấy. Rõ ràng là đại thần là có thể ỷ vào trang bị để ăn hiếp người, đây là không sợ làm kích động đến sự bất mãn những game thủ không phải là dân nạp tiền sao?

Phùng Mạn Luân nhìn thoáng qua Văn Nhất Phi, nói: Cho nên mới phân ra đẳng cấp. Không phải là game thủ nạp tiền cũng là có thể dựa vào cày level mà cày lên đấy. Thông qua những phương thức chế tạo vũ khí, vẫn có thể trở thành một tồn tại đỉnh cao.

Hạ Nhật Ninh lúc này mở miệng nói rồi: Anh đối với cái trò chơi này hiểu rất rõ?

Phùng Mạn Luân cười cười, không nói gì.

Phùng Mạn Luân mặc dù biết Thẩm Thất chính là Tôi là tiểu Thất, nhưng lại không biết Lưu Nghĩa, Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi cũng đang ở trong cái trò chơi này.

Anh đến chơi cái trò chơi này, chỉ là vì Thẩm Thất, là không phải vì người khác.

Vì vậy, Phùng Mạn Luân khó tránh khỏi đối với những người khác mà bắt đầu kiêu căng.

Phùng Mạn Luân không biết lai lịch của Hạ Nhật Ninh, Hạ Nhật Ninh lại biết rõ anh đấy!

Bởi vậy, Hạ Nhật Ninh từng bước một đặt bẫy cho anh ấy: Một thân trang bị này của anh, hình như dựa vào phương thức chế tạo vũ khí đơn thuần, là làm không được chăng? Tôi nhớ được món vũ khí phòng ngự này của anh, trên trang chủ game được ghi giá là 300 triệu a! Hơn nữa số lượng còn có hạn. Mỗi server game chỉ có năm món, chỉ hướng về game thủ nạp tiền.

Quả nhiên, những người khác nhao nhao nhìn về Phùng Mạn Luân.

Phùng Mạn Luân không ngờ tới đối mắt của đối phương có độc như vậy, một mắt liền có thể nhận ra chỗ đặc biệt của món trang bị này trên người của anh rồi.

Cho dù là Thẩm Thất, cũng bắt đầu cảnh giác rồi.

Đối phương một thân trang bị cực phẩm, lại cùng theo một đội ngũ còn chưa đủ level mà đánh nhiệm vụ.

Nói cái gì cũng rất khả nghi a!

Phùng Mạn Luân biết rõ giấu giếm không nổi nữa, chỉ có thể nói: Được rồi, ánh mắt quan sát của các người quá sắc bén rồi. Hoàn toàn chính xác, một thân trang bị này của tôi, đúng là chính server này cũng coi được tính là trang bị đỉnh cấp.

Vì vậy, anh là game thủ nạp tiền rồi! Văn Nhất Phi cũng cùng theo Hạ Nhật Ninh đặt bẫy: Anh đi theo đội ngũ của chúng ta, là có mấy ý gì?

Phùng Mạn Luân cười khổ một tiếng, nói: Một thân trang bị này đều là người khác tặng cho tôi đấy, tôi cũng không có ngờ tới trang bị này cực phẩm như vậy.

Hạ Nhật Ninh ngược lại là biết rõ nguyên nhân.

Bởi vì người khai phát ra cái trò chơi này, hoàn toàn chính là một trong những công ty chi nhánh ở dưới cờ của Phùng gia khai phát đấy!

Vì vậy, Phùng Mạn Luân thân là đại thiếu gia của Phùng gia muốn chơi trò chơi, công ty chi nhánh dám không cho trang bị cực phẩm?

Nhưng mà, Hạ Nhật Ninh là sẽ không làm rõ điểm này đấy.

Làm rõ thì không có thú vị rồi!

Cho dù ở trong thế giới của trò chơi, hắn Hạ Nhật Ninh cũng có thể khiến Phùng Mạn Luân lăn lộn không nổi!

Một thân trang bị cực phẩm, dúng là thủ đoạn và phương thức tán gái tốt nhất. Hạ Nhật Ninh thản nhiên tự đắc mà nói, sau đó nói với Lưu Nghĩa: Cậu nói đi?

Lưu Nghĩa hừ một tiếng.

Chỉ là mấy câu nói, toàn bộ người của đội ngũ, đều đối với Phùng Mạn Luân bắt đầu cảnh giác rồi.

Thẩm Thất thân là đội trưởng, cũng chỉ có thể gánh vác áp lực mà hỏi Phùng Mạn Luân: Anh đến đội ngũ của chúng tôi, tố cuộc là mang theo mục đích gì? Bởi vì level của đội ngũ chúng tôi quá thấp, đoán chừng cũng chỉ có thể đánh một hai cái boss con, đừng nói là boss đỉnh cấp rồi, chỉ mấy con boss lớn đó, chúng tôi đoán chừng cũng sờ không thấy cạnh. Anh lãng phí thời gian như vậy cùng theo chúng tôi, nếu như nói anh không có mục đích, chỉ sợ là không ai có thể tin a?

Phùng Mạn Luân cười khổ một tiếng: Nếu như các người không chào đón tôi, vậy tôi rời khỏi là được rồi. Nhưng mà, tôi là thật lòng muốn giúp các người một chút đấy! Dù sao phó bản này coi như là một trong những phó bản lớn nhất của server này rồi. Dù là hướng không tới trước mặt của boss đỉnh cấp, chỉ là xem đám đại thần đánh nhau, là có thể nhặt được không ít phúc lợi.

Thẩm Thất dù sao cũng là lương thiện đấy, cũng không muốn đi hoài nghi tính người, bởi vậy lại hỏi: Thế nhưng là, nếu như anh cùng theo đội ngũ của chúng tôi, có lẽ hoàn toàn chia không được ích lợi gì đấy.

Phùng Mạn Luân lập tức nói: Tôi không quan tâm đó a, tôi là nói, tôi hôm nay chỉ là đơn thuần là hỗ trợ, giúp các người đánh một cái phó bản này đấy. Tôi có thể không tham dự phân chia lợi ích gì đấy.

Hạ Nhật Ninh nở nụ cười: Tiểu Thất, nếu như mọi người đều nói đến trên phần này rồi. Em lại đuổi người nữa, thì không thích hợp rồi. Nếu như vị đại thần này đồng ý vì chúng ta mà hộ giá hộ tống, chúng ta còn sĩ diện cãi láo cái gì đây?

Đã có những lời này của Hạ Nhật Ninh, Phùng Mạn Luân cuối cùng là có thể ở lại trong đội ngũ rồi.

Thế nhưng là hạt giống hoài nghi một khi được gieo xuống, chỉ cần có hoàn cảnh thích hợp, thích hợp mà thức giục phát triển.

Như vậy sẽ sinh trưởng thành đại thụ che trời.

Hạ Nhật Ninh luôn rất có kiên nhẫn đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.