Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 370: Chương 370




Thôi Nguyệt Lam nhìn Charley nói: “Ngài Charley, đây là nội dung giao dịch của chúng ta. Ngài sẽ không đổi ý chứ?”

Charley nhìn Thôi Nguyệt Lam bằng ánh mắt cảnh giác, cười nói: “Đương nhiên là không. Đây chỉ là chuyện nhỏ, phất tay một cái là xong.”

“Vậy thì tốt rồi.” Thôi Nguyệt Lam gật đầu.

Cô ta đợi lâu như vậy cũng chỉ vì giờ khắc này.

Những chuyện làm trước đây cũng chỉ là bước đệm, chuyện lần trước kích động Thẩm Thất cũng chỉ như món khai vị.

Bây giờ cô ta mới dùng đến đòn trí mạng!

Cô ta muốn khiến cho Thẩm Thất không thể trở mình đứng dậy được nữa!

Vưu Tâm Nguyệt cũng không bị giam quá lâu.

Mới được nửa giờ, người của Charley đã mang một bộ công cụ đến.

“Các người muốn gì?” Vưu Tâm Nguyệt không hiểu nhìn đối phương.

“Ngài Charley muốn một thứ trong mộ. Bà đào được nó thì con tin cũng sẽ được thả ra. Đây chỉ là một nhiệm vụ đơn giản, không biết bà có làm được không?” Đối phương nói một cách hời hợt.

Đào mộ?

Tại sao bọn họ lại muốn một kẻ từng làm sát thủ đi đào mộ?

Lòng Vưu Tâm Nguyệt tràn đầy hoài nghi.

Hơn nữa chỉ là đào mộ, ai làm chẳng được?

Tại sao nhất định muốn bà đích thân đi?

“Charley rảnh rỗi như thế à? Dùng bao nhiêu mưu kế gọi tôi đến, chỉ để sai tôi đi đào mộ thôi sao? Tôi đâu phù hợp với việc đi trộm mộ?” Vưu Tâm Nguyệt cảnh giác nhìn đối phương nói: “Anh bảo Charley đến gặp tôi đi. Có chuyện gì thì cứ đổ lên đầu tôi là được!”

Lúc này Thôi Nguyệt Lam đột nhiên xông vào, thoáng cái quỳ xuống trước Vưu Tâm Nguyệt, ôm Vưu Tâm Nguyệt khóc lóc kể lể: “Mẹ, mẹ đồng ý đi! Chỉ là đào mộ thôi mà!

Giờ ngài Charley không thể tùy tiện xuất hiện trong nước được, chỉ cần ông ta xuất hiện thì sẽ bị truy sát ngay lập tức. Ông ta không còn cách nào khác nên mới phải dùng đến cách này. Mẹ, mẹ nhìn những vết thương trên người con xem, mẹ thực sự nhẫn tâm trơ mắt nhìn con bị người ta ngược đãi sao?”

Để làm cho Vưu Tâm Nguyệt tin, Thôi Nguyệt Lam quả thực đã để người khác đánh mình một chút.

Nếu như không khiến vết thương có vẻ thật một chút, Vưu Tâm Nguyệt chắc chắn sẽ không mắc lừa!

Để ép Vưu Tâm Nguyệt đi trộm mộ, Thôi Nguyệt Lam cũng phải liều một phen.

Vưu Tâm Nguyệt thấy người Thôi Nguyệt Lam đầy vết thương, vết máu loang lổ thì quả nhiên mềm lòng.

Năm ấy khi ở cạnh bà ta, Thôi Nguyệt Lam vẫn còn là một đứa trẻ yếu ớt.

Bà ta nuôi nấng Thôi Nguyệt Lam từng ngày.

Nên giờ thấy cô ta bị đánh như vậy, kể cả Vưu Tâm Nguyệt đã quen thấy cảnh máu chảy, bà ta cũng không khỏi mềm lòng.

Quả nhiên đích thân nuôi thì sẽ có tình cảm!

Thôi Nguyệt Lam thấy Vưu Tâm Nguyệt có vẻ buông lỏng phòng bị, tiếp tục kích động bà ta: “Mẹ à, chỉ là một ngôi mộ thôi mà. Mẹ giết nhiều người sống như vậy, còn ngại một người chết làm gì chứ? Charley nói chỉ cần mẹ lấy được thứ kia thì sẽ thả con ra! Mẹ, con chỉ là đứa trẻ vô tội! Con không biết gì cả, vậy mà người ta lại bắt con! Sao con lại khổ như vậy chứ! Tại sao cứ đổ lên đầu con những chuyện không hề liên quan đến con! Mẹ ơi, mẹ đã nuôi con từ nhỏ đến lớn, mẹ thương con một chút đi được không!”

“Mọi chuyện trước kia đã qua rồi. Chờ chúng ta rời khỏi nơi quái quỷ này, con nhất định sẽ đối tốt với mẹ, có được không? Từ nhỏ con không có ba mẹ, là mẹ nuôi con khôn lớn. Trên đời này con cũng chỉ có mẹ là người thân duy nhất! Mẹ ơi! Con không thể làm con dâu của mẹ, vậy con sẽ làm con gái mẹ, cả đời con sẽ gọi mẹ là mẹ! Mẹ ơi, mẹ đồng ý đi mà! Con không muốn bị đánh nữa đâu! Charley rất độc ác! Bọn họ bảo rằng nếu mẹ không đồng ý, bọn họ sẽ bán con sang Châu Phi.”

“Mẹ, mẹ đã từng lăn lộn ở Châu Phi rồi, mẹ biết ở Châu Phi như thế nào mà! Con không muốn đến đó đâu! Mẹ ơi! Chẳng lẽ mẹ nhẫn tâm nhìn con bị bán sang Châu Phi, bán làm nô lệ cho người da đen sao? Mẹ ơi! Con không muốn! Con không muốn đi Châu Phi, con không muốn làm nô lệ! Con chỉ muốn ở lại đây, ở bên cạnh mẹ!” Thôi Nguyệt Lam khóc lóc thảm thiết.

Thủ hạ của Charley nghe thấy cô ta khóc, trong lòng đều trầm trồ khen ngợi!

Cái gì gọi là kĩ năng diễn xuất ư?

Chính là thế này đây!

Quá xuất sắc, vô cùng xuất sắc!

Không ẵm giải Oscar thì thực đáng tiếc!

Vưu Tâm Nguyệt vẫn còn do dự: “Nhưng đây là trong nước, không thể bừa bãi như nước ngoài được. Hơn nữa, Lam Lam à, con cũng biết người Việt Nam rất coi trọng mộ phần, coi trọng hơn những đất nước khác nhiều. Ở Việt Nam, đụng đến mộ của người khác là chuyện rất lớn. Nếu đó chỉ là một của một người bình thường, thì ông ta dùng tiền thuê người khác làm là được, cần gì bắt mẹ làm?”

Mắt Thôi Nguyệt Lam đảo một vòng, lập tức nói dối: “Bởi đó không phải mộ của một người bình thường! Đó là mộ của một kẻ rất giàu có. Bình thường luôn có người trông coi! Người thường làm sao tránh được việc bị bọn họ phát hiện chứ? Chỉ có mẹ mới làm được chuyện này thôi!”

Vưu Tâm Nguyệt vẫn còn hoài nghi: “Thật sao?”

“Mẹ! Lẽ nào con lại nói dối mẹ ư?” Thôi Nguyệt Lam bỗng tức giận, buông tay ra nói: “Nếu mẹ không hề để ý đến sự sống chết của con, thì cứ để con chết là được! Con có sống nữa cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi! Ngay cả người hiểu rõ con nhất cũng không cần con nữa. Vậy con sống còn có ý nghĩa gì?”

Nói xong, Thôi Nguyệt Lam lập tức đâm đầu vào tường.

Từ nhỏ cô ta đã thích dùng chiêu này.

Chỉ cần gặp chuyện không vừa lòng.

Là sẽ lập tức đâm đầu vào tường.

Cô ta biết rõ làm cách nào để bị thương nhẹ nhất, nhưng nhìn bề ngoài lại tạo cảm giác vết thương rất nặng.

Quả nhiên, mặt cô ta đầy máu, nhưng vết thương cũng không sâu.

Thấy Thôi Nguyệt Lam tìm đến cái chết, lòng thương con của Vưu Tâm Nguyệt lại nổi lên, bà ta kéo Thôi Nguyệt Lam lại bảo: “Được rồi, được rồi, mẹ đi là được! Nhưng rốt cuộc ngôi mộ ấy là của ai?”

Thôi Nguyệt Lam thấy Vưu Tâm Nguyệt đã mắc bẫy, lập tức nói: “Con không biết! Làm sao con biết được! Đại loại chỉ là một kẻ giàu có thôi? Được rồi, mẹ à! Mẹ đi nhanh lên! Miễn là một kẻ không liên quan đến chúng ta là được! Mẹ đi nhanh về nhanh, vậy chúng ta có thể nhanh chóng rời khỏi chỗ quỷ quái này rồi!”

“Mẹ quan tâm chuyện này làm gì chứ? Mẹ à, hồi ở nước ngoài mẹ đâu có như vậy!” Thôi Nguyệt Lam không ngừng thúc giục Vưu Tâm Nguyệt: “Ở đây Charley không thể ra tay, nếu không sao phải nhờ đến mẹ chứ? Dù sao mẹ ra tay cũng dễ dàng hơn mà! Chỉ cần lấy được thứ ông ta muốn, là chúng ta có thể an toàn rời khỏi đây! Hơn nữa, mẹ thấy đấy, Charley có vẻ vẫn tôn trọng mẹ. Ông ta sẽ không nuốt lời! Ông ta chỉ muốn mượn tay mẹ một chút, giúp ông ta lấy thứ kia mà thôi!”

Vưu Tâm Nguyệt quả nhiên bị thuyết phục: “Được rồi. Mẹ sẽ đi nhanh về nhanh. Con cố gắng chịu đựng một chút.”

Trong mắt Thôi Nguyệt Lam hiện lên một tia đắc ý.

Người của Charley xem Thôi Nguyệt Lam diễn kịch xong thì lập tức đưa Thôi Nguyệt Lam rời đi một cách thô bạo.

Tuy Vưu Tâm Nguyệt vẫn cảm thấy có điểm đáng ngờ. Nhưng bà ta lại nghĩ, chỉ là mộ của một kẻ không liên quan đến bản thân, vậy cũng không sao cả.

Trước khi về nước, Hạ Quốc Tường còn nói cho bà ta biết rất nhiều chuyện.

Ví dụ những việc người Việt Nam kiêng kị nhất.

Nhưng giờ phút này, tình thương con của bà ta đã chiến thắng tất cả.

Vưu Tâm Nguyệt liều lĩnh cầm công cụ đào mộ và bản đồ do người của Charley đưa cho và bắt đầu xuất phát.

Trên thực tế, Vưu Tâm Nguyệt quả thực không biết vị trí cụ thể mộ của Lâm Vũ Tường.

Ở chỗ đó cũng toàn là mộ, trời lại tối, bà ta không thấy rõ tên trên bia mộ, sau khi tránh khỏi quản trang và những người canh gác, liền lập tức đào mộ của Lâm Vũ Tường.

Trước kia để ngăn người của Charley đào mộ, nên Hạ Nhật Ninh phái rất nhiều người trong coi ngôi mộ.

Nhưng hai ngày trước, sau khi Hạ Nhật Ninh cầm chìa khóa đi ra từ trong mộ một cách khoa trương, hắn cho rằng Charley cũng sẽ không để ý đến nơi này nữa, cho nên chỉ để lại vài người trông coi ở đây.

Hạ Nhật Ninh chưa từng nghĩ đến việc người đến đào mộ Lâm Vũ Tường lại không phải thủ hạ của Charley, mà là mẹ ruột của hắn, Vưu Tâm Nguyệt!

Dựa vào khả năng của Vưu Tâm Nguyệt, tránh khỏi mấy người canh gác và quản trang thực quá đơn giản!

Tuy rằng bà ta không biết trộm mộ, nhưng đào hầm thì biết.

Vì vậy, chưa đến một tiếng, Vưu Tẩm Nguyệt đã đào hết tro cốt của Lâm Vũ Tường và một vài vật bồi táng lên.

Tuy Vưu Tâm Nguyệt làm việc lỗ mãng, nhưng vẫn nhớ rõ những điều trước đây Hạ Quốc Tường đã nói với bà ta nên cũng không ném tro cốt của Lâm Vũ Tường đi.

Bà ta kiểm tra hũ đựng tro cốt, sau khi xác định không còn gì khác, thì đặt nó trở lại, mang những vật bồi táng khác nhanh chóng rời đi.

Cùng lúc ấy, Charley gọi điện tới cho Hạ Nhật Ninh: “Tổng giám đốc Hạ, đã lâu không gặp!”

Hạ Nhật Ninh cảm thấy rất bất ngờ khi đột nhiên nhận được điện thoại của Charley.

Hắn không nghĩ Charley lại dám liên lạc với hắn.

Bởi vì đây rõ ràng là địa phận Việt Nam.

Ai không biết thế lực của Hạ Nhật Ninh ở trong nước vô cùng lớn mạnh chứ?

Charley nói tiếp: “Từ lâu tôi vẫn luôn ngưỡng mộ Hạ tổng, nhưng lại không có cơ hội được gặp ngài. Nhưng cũng không sao, tuy không thể gặp Hạ tổng, nhưng tôi đã mời mẹ của ngài là Vưu phu nhân đến làm khách đây rồi.”

Nghe Charley nói vậy, Hạ Nhật Ninh vừa hoang mang vừa giận dữ.

Cái gì?

Mẹ hiện đang ở trong tay Charley?

Sao có khả năng đó chứ?

Hạ Nhật Ninh vẫn hoài nghi, nói: “Ngài Charley thật biết đùa. Mẹ tôi không quen biết ngài, sao có thể đến chỗ ngài làm khách được?”

Charley nở nụ cười độc địa: “Vậy sao? Trước đây không quen, nhưng bây giờ sẽ quen nhanh thôi.”

Thoáng chốc, Hạ Nhật Ninh che kín loa lại, nói với Tiểu Xuân: “Kiểm tra vị trí của mẹ tôi!”

Tiểu Xuân lập tức thực hiện mệnh lệnh của hắn, Hạ Nhật Ninh tiếp tục thăm dò Charley, hắn không định định vị Charley.

Nếu Charley đã dám gọi vào số điện thoại này, tức là đã chuẩn bị kĩ càng, chắc chắn không để hắn tìm được tung tích.

Giờ Thẩm Lục không có ở đây, cũng không có cách tìm ra Charley.

Hạ Nhật Ninh chỉ có thể kéo dài thời gian!

Charley cũng đâu biết Hạ Nhật Ninh định làm gì.

Charley không muốn nhiều lời vô ích với Hạ Nhật Ninh, nói thẳng: “Tôi biết cái lư hương và chìa khóa đều trong tay Hạ tổng. Mà vật này ở trong tay kẻ biết dùng thì nó mới có giá trị. Ở trong tay Hạ tổng, nó cũng chỉ là một thứ cũ kĩ vô dụng mà thôi. Hạ tổng không ngại thì có thể đưa cho tôi không? Tôi nhất định sẽ biết ơn Hạ tổng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.