Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 385: Chương 385




Charley hóa ma quỷ

Tất cả mọi người cùng chuyển hướng, nhanh chóng đi về phía sân khấu.

Mọi người vừa lao lên sân khấu, Hạ Nhật Ninh phát hiện Charley có điều gì đó không bình thường.

Các cơ trên khuôn mặt Charley đang kéo xệ xuống.

“Dừng lại!” Hạ Nhật Ninh xua tay ra ngăn cản bước chân của mọi người: “tên Charley có điều gì đó không bình thường!”

Tất cả mọi người đều dừng lại.

Quả nhiên, trong miệng Charley đang lẩm bẩm những câu nói bằng tiếng Anh.

Hai mắt hắn ta lồi ra, con người hắn như đang điên dại.

Giống như những người bị bệnh chó dại đang lên cơn, rất đáng sợ.

Không chỉ có Charley như vậy, những thuộc hạ của hắn cũng thế.

Tiếng Anh của Thẩm Thất không quá kém, năm đó đã thi lên 6 cấp rồi, nhưng tiếng Anh của Charley lại nặng tiếng địa phương, Thẩm Thất phải rất vất vả mới nghe hiểu hắn ta đang nói gì.

Charley luôn miệng nói đi nói lại mấy câu: “khó khăn lắm ta mới đi được đến bước này, ta sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu, không một ai có thể ngăn cản ta, ta muốn bất tử. Ta muốn trở thành người thống trị thế giới này! Người lợi hại đến vậy, tại sao người lại không chịu, không chịu cho ta sức mạnh! Dù sao thì người cũng không thể rời khỏi đây. Hãy để ta thay người xưng bá thế giới này nào!”

Thẩm Thất rung rung khóe miệng, Charley đúng là điên thật rồi.

Lại còn muốn xưng bá thế giới nữa.

Xin ông đi, đại chiến thế giới lần thứ hai đã qua rồi mà?

Những thuộc hạ của Charley, ai nấy đều bò về hướng chiếc quan tài màu bạch kim.

Nhưng có một điều rất kinh sợ, những người đó không thể lại gần chiếc quan tài được, nét mặt của họ càng lúc càng ghê tởm.

Thẩm Thất nói với Hạ Nhật Ninh: “anh nói xem, người đó có ở trong quan tài này không?’

Hạ Nhật Ninh lắc đầu: “anh không biết. Khi lần đầu những người khác xuống mộ, ông ta xuất hiện quá nhanh, sau đó cũng biến mất quá nhanh. Anh luôn cảm thấy, ở nơi này, bất kỳ một ngóc ngách nào ông ta cũng có thể xuất hiện.”

Thẩm Thất gật đầu tán thành.

Lúc này Thôi Nguyệt Lam đột nhiên đi về phía Charley, Vưu Tâm Nguyệt không kịp kéo cô ta lại.

Nhìn thấy Thôi Nguyệt Lam đi về đó, Vưu Tâm Nguyệt cũng đi theo sau.

Cô ta vừa lên đến sân khấu, những người khác cũng lại lên theo.

Vừa bước lên sân khấu đó, những người khác đều xuất hiện cảm giác rất khó chịu như đang bị vật gì đó chèn ép, cảm giác đó càng tiến lên trên càng tăng lên.

Cảm giác đó như áp suất đột nhiên tăng lên, cảm giác như muốn ép cơ thể con người thành một tấm ảnh.

Duy chỉ có Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất hoàn toàn không có điều gì bất thường.

Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh cùng nhìn sang đối phương, họ lại nhìn sang những người khác, càng thấy khó hiểu.

Hai người mặc kệ mọi thứ, bước những bước chân rộng đi về phía quan tài.

Người của Charley nhìn thấy Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh có thể bước đi nhẹ nhàng như vậy, càng thêm nóng vội, họ càng đẩy nhanh tốc độ, vì áp suất quá mạnh, khiến các cơ quan trên khuôn mặt họ bắt đầu chảy máu, hình ảnh đó trông rất kinh sợ,.

Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng đi đến bên cạnh chiếc quan tài màu bạch kim, hai người cùng nhau chuẩn bị mở chiếc quan tài ra xem trong đó có gì.

Đã đến nơi này rồi, tất nhiên sẽ xem xem vị Đại Đế thần bí đó rồi.

Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất cùng nhau đẩy nắp quan tài ra.

Nhưng hình ảnh tiếp, đã khiến tất cả mọi người tại hiện trường sựng lại.

Trong quan tài không có ai.

Không có một thứ gì.

Những người đang vật vã cũng dừng ngay chân lại, tất cả đều với vẻ mặt không thể tin nổi.

Vẻ mặt Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất cũng ngơ ngác.

Vừa đúng lúc này, con người Charley đột nhiên như phát cuồng, lao thẳng về phía vệ sĩ của Hạ Nhật Ninh và Hạ Quốc Tường.

Hạ Quốc Tường giật mình, ông phản đòn lại rất nhanh.

Hạ Quốc Tường là thủ lĩnh đánh thuê, chiêu thức giết người tất nhiên là không ít rồi.

Nhưng lúc này chuyện quái dị đã xảy ra.

Rõ ràng là những người kia đã bị giết chết rồi, nhưng họ lại đột nhiên đứng dậy, lại một lần nữa lao về phía Hạ Quốc Tường.

Tất cả các vệ sĩ đều lùi lại phía sau, quay sang cứu Hạ Quốc Tường..

Nhưng, trong lúc này, chuyện đáng sợ hơn đã xảy ra.

Lớp màng vô hình đó đột nhiên biến mất, dưới sân khấu cùng lúc bò lên hàng trăm cái xác chết dáng đi loạng choạng.

“Sao lại có thể thế được?” Thẩm Thất thất thanh kêu lên: “rõ ràng là đã chết rồi mà!”

Xác sống!

Câu trả lời này lóe lên trong đầu Thẩm Thất.

Thẩm Thất lấy tay túm lấy cánh tay cả Hạ Nhật Ninh nói: “anh nhanh chạy đi giúp bố đi! Nhiều xác chết đến vậy, chúng ta chỉ có hơn ba mươi người, không thể đánh lại được đâu!”

“Nhưng mà em” Hạ Nhật Ninh hơi do dự.

“Em ở chỗ này, rất an toàn!” Thẩm Thất vội vàng trả lời nói: “anh mau đi cứu bố đi, chỉ cần những xác chết đó không bò qua đây, em sẽ không sao đâu! Bố đang rất nguy hiểm, anh đi nhanh đi! Với lại, còn có mẹ ở đây mà!”

Thẩm Thất cố tình nói nhu vậy, để Hạ Nhật Ninh yên tâm.

Hạ Nhật Ninh không hề biết Vưu Tâm Nguyệt đang có ý định giết chết Thẩm Thất ở đây, nghe Thẩm Thất nói vậy, anh bắt đầu lung lay, nói: “vậy được rồi, em ở đây nhé, không được đi đâu đấy! Chờ anh đi cứu bố.”

Thẩm Thất liền gật đầu.

Hạ Nhật Ninh gọi thêm những người khác, lao về phía Hạ Quốc Tường.

Hạ Nhật Ninh còn trẻ tuổi, sức chiến đấu mạnh, kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú.

Nếu những xác chết đó còn có thể bò dậy được, thì hãy đánh đến khi chúng không bò dậy được nữa.

Rất nhanh Hạ Nhật Ninh đã tìm được cách chiến đấu hiệu quả.

Như vậy sẽ có thể đánh cho chúng nát thành vũng thịt.

Như vậy, chúng có muốn bò cũng không bò dậy được nữa.

Thấy phương pháp của Hạ Nhật Ninh rất hiệu quả, tất cả mọi người đều làm theo.

Tất cả các loại vũ khí cùng dùng một lúc, mọi thứ bắt đầu nổ tung lên.

Charley ngồi trên chiếc xe lăn, ánh mắt điên dại, hắn muốn lao lên, nhưng hắn muốn động đậy cũng không động đậy được, chỉ có thế trợn đôi mắt đỏ au, không ngừng phát ra tiếng rên” ợ ợ ợ ợ”.

Thẩm Thất không biết trước khi họ đến, Charley và người của ông ta đã gặp chuyện gì.

Nhìn dáng vẻ ông ta bây giờ, thật sự rất là không ổn.

Thôi Nguyệt Lam và Vưu Tâm Nguyệt đứng im tại chỗ, ánh mắt cứ nhìn về phía Thẩm Thất.

Thôi Nguyệt Lam nói nhỏ với Vưu Tâm Nguyệt: “mẹ ơi, đây chính là cơ hội tốt nhất đấy. Ra tay đi! Nhân lúc này Hạ Nhật Ninh không ở đây, giết chết Thẩm Thất đi, giết cho xong chuyện, như vậy chúng ta sẽ thật sự được giải thoát rồi.

Sau một hồi bị cái bóng trách mắng, Vưu Tâm Nguyệt đã bình tĩnh hơn.

Bà không hề bị câu nói của Thôi Nguyệt Lam làm kích động.

Vưu Tâm Nguyệt nói với Thôi Nguyệt Lam: “Lam Lam, con ở bên mẹ bao nhiêu năm rồi?”

“Cũng mười mấy năm rồi.” Thôi Nguyệt Lam hơi cau mày, hỏi: “mẹ, sao tự nhiên mẹ lại hỏi thế này? Việc này có liên quan gì đến việc giết Thẩm Thất đâu? Không phải mẹ ân hận rồi chứ? Mẹ đã quên Hạ lão phu nhân đã chèn ép mẹ như thế nào sao? Mẹ quên mất Thẩm Thất chính là vũ khí đánh bại Hạ lão phu nhân tốt nhất sao?”

Vưu Tâm Nguyệt không trả lời vấn đề này, tiếp tục hỏi Thôi Nguyện Lam: “đúng rồi, mười mấy năm này, mẹ đối xử với con ra sao?”

“Mẹ đối xử với con rất tốt. Mẹ ơi, mẹ bị sao vậy” Thôi Nguyệt Lam lập tức cảm thấy khó chịu: “có phải mẹ không muốn giúp con nữa không?”

“Vậy con đã bao giờ đối xử với mẹ như mẹ đẻ của con chưa” Vưu Tâm Nguyệt tiếp tục hỏi.

“Tại sao lại hỏi như vậy?” Thôi Nguyệt Lam chớp mắt, nhưng không trả lời vấn đề này,

Vưu Tâm Nguyệt nhìn Thôi Nguyệt Lam vẻ mặt rất bất ngờ.

Vấn đề này, sao con lại trốn tránh chứ?

“Mẹ vẫn luôn đối xử với con như con đẻ của mình, nhưng liệu con có coi mẹ như mẹ đẻ của con không? Vưu Tâm Nguyệt lại hỏi thêm lần nữa.

Thôi Nguyệt Lam vẫn không trả lời vấn đề này, cô hỏi ngược lại Vưu Tâm Nguyệt: “vậy Trình Thiên Cát trong lòng mẹ, là vị trí như thế nào?”

“Cái gì?” Vưu Tâm Nguyệt giật mình: “tại sao con lại hỏi như vậy?”

Ánh mắt Thôi Nguyệt Nam lóe lên chút trách móc: “chẳng lẽ mẹ không phát hiện, mẹ rất quan tâm đến tên Trình Thiên Cát kia sao, thậm chí còn quan tâm anh ta hơn con đấy?”

Vưu Tâm Nguyệt không hiểu lắm hỏi lại: “tại sao con lại so sánh với nó? Con và nó sao có thể giống nhau được?’

“Đúng đấy, khác nhau mà! Mẹ coi Trình Thiên Cát như con đẻ của mình!” Cuối cùng Thôi Nguyệt Lam cũng không kìm chế nổi, hét lên với Vưu Tâm Nguyệt: “lúc đó, mẹ nhất mực bảo Trình Thiên Cát giả mạo thân phận của Hạ Nhật Ninh hồi nhỏ đi lừa Thẩm Thất. Kết quả sao chứ? Trình Thiên Cát nói không làm là không làm luôn! Làm lãng phí một cơ hội tốt như vậy! Nếu lúc đó mẹ để cho người khác đi làm, hoặc bắt Trình Thiên Cát phải hoàn thành nhiệm vụ này, Thẩm Thất giờ này đã thân bại danh liệt rồi, cô ta đã hoàn toàn bị hủy hoại rồi!”

“Nhưng mẹ thì sao chứ? Khi Trình Thiên Cát nói không làm nữa, mẹ không hề có chút ngăn cản anh ta! Tại sao chứ! Một cơ hội tốt như vậy tại sao mẹ lại bỏ qua! Đây chả phải đã chứng minh rõ mọi chuyện? Trong lòng của mẹ, Trình Thiên Cát quan trọng hơn con sao!” Thôi Nguyệt Lam gào thét lên: “Trình Thiên Cát không làm nữa, mẹ lại nghĩ cách đẩy cho con! Mẹ tìm mấy tên côn đồ vớ vẩn làm nhục Thẩm Thất! Nếu cách này tốt đến thế, sao mẹ không sớm dùng đi! Sao lại đúng lúc Trình Thiên Cát không chịu làm nữa, mẹ mới nghĩ ra cách này! Chả phải mẹ đang đùa con đấy sao?”

“Nếu như, cách này có tác dụng, thì con cũng không nói thế làm gì! Nhưng Thẩm Thất đâu phải con ngốc, cô ta sẽ không bị rơi vào bẫy! Kết quả làm liên lụy đến con! Bây gờ con bị hủy hoại thành như thế này, mẹ thấy vui chưa?” Nhìn Thôi Nguyệt Lam nói năng không chút kiêng kị, Vưu Tâm Nguyệt cảm thấy hoàn toàn bị sốc.

Vưu Tâm Nguyệt không ngờ tới, cô con gái nuôi yêu quý mà bà chiều chuộng từ bé tới lớn, đã nhìn nhận mình như vậy.

Vưu Tâm Nguyệt thấy lòng mình, như đột nhiên rơi vào vực thẳm, đau nhói lạnh buột.

Hóa ra, nuôi một đứa ăn cháo đá bát, cảm giác lại là như vậy!

Bà đã làm bao nhiêu việc cho Thôi Nguyệt Lam, đã cho đi rất nhiều, ngay lúc này, con bé không hề có chút biết ơn nào, thậm chí còn oán hận những việc làm của bà!

“Lam Lam, trong lòng của con, hóa ra luôn nhìn nhận mẹ như vậy sao?” Vưu Tâm Nguyệt không chịu nổi hỏi tiếp.

Thôi Nguyệt Lam cười nhạt một tiếng, nói: “vậy mẹ muốn con nhìn nhận mẹ như thế nào? Chính mẹ bất nhân với con trước, con mới nhìn nhận mẹ như vậy đấy!”

Vưu Tâm Nguyệt thật sự thất vọng đến tột đỉnh!

Tiếng cãi vã của hai người càng lúc càng lớn, khiến Thẩm Thất không muốn nghe cũng không được.

Thẩm Thất đứng im tại chỗ, không biết phải làm gì.

Những vấn đề họ đang nói với nhau, tốt nhất là mình không nên tham gia.

Thẩm Thất âm thầm lùi lại mấy bước, cô lựa chọn cách im lặng đứng ngoài sự việc.

Hành động này của Thẩm Thất bị Thôi Nguyệt Lam nhìn thấy, Thôi Nguyệt Lam cười đểu một tiếng: “nhìn xem, nhìn xem con dâu tốt của mẹ đi. Trong lúc mẹ đang bị con chất vấn, chả phải cô ta cũng trốn tránh sao?”

Thẩm Thất giật mình: “tôi không phải như vậy, chỉ là tôi không muốn nghe lén hai người nói chuyện thôi.”

“Đừng có mà ra vẻ kiểu này nữa!” Thôi Nguyệt Lam mỉa mai nhìn Thẩm Thất: “mày đừng tưởng tao không biết mày đang nghĩ gì? Không phải mày đang cười tao sao? Thẩm Thất, có một việc tao chưa nói cho mày biết. Chờ sau khi tao nói những chuyện này cho mày nghe, chắc mày không còn cười được nữa đâu?”

Thẩm Thất mặc kệ Thôi Nguyệt Lam, quay người đi không nhìn cô nữa.

Thôi Nguyệt Lam cười một tiếng, nói: “Thẩm Thất, mày có muốn biết xem, mộ của bố mày, còn nữa hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.