Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 487: Chương 487




Thuộc hạ lập tức cúi đầu đáp: Vâng, trước khi Phạm Thành Phạm Ly rời đi, có nói rằng nếu anh có hứng thú, có thể liên lạc với Hạ Nhật Ninh hoặc bất cứ ai trong bọn họ. Bốn người bọn họ là một.

Ờ, biết rồi. Sùng Minh quay người bỏ đi: Xem ra sau này phải thưởng thức khuôn mặt khó coi của Phùng thiếu gia rồi. Ha, thật là mong chờ quá đi!.

Trong lúc tất cả mọi người đều đang bận rộn, Văn Nhất Phi sao có thể nhàn rỗi được?

Hắn sớm đã biết Lưu Nghĩa ở cách vách.

Thẩm Thất vừa đi ra, hắn đã lập tức qua gõ cửa.

Lưu Nghĩa tưởng Thẩm Thất để quên đồ, liền trực tiếp mở cửa.

Vừa trông nhất Văn Nhất Phi, theo bản năng Lưu Nghĩa định đóng sập cửa.

Văn Nhất Phi cố gắng chen nửa người vào: Tiểu Nghĩa, em nghe anh nói đã!.

Lưu Nghĩa vươn tay đầy ra: Nói gì mà nói? Chẳng phải tôi đã nói rõ với anh rồi sao? Tôi có bạn trai rồi! Anh vào phòng tôi như vậy không phải phép đâu.

Văn Nhất Phi dùng hết sức lực, ôm chặt lấy khung cửa, sống chết không chịu đi.

Thấy Văn Nhất Phi chơi xấu, Lưu Nghĩa suýt nữa tức đến mức phải bật cười.

Lúc này có người đi ngang qua, Lưu Nghĩa không tiện đẩy tiếp, đành phải mở cửa nói: Vào đi.

Dù sao Văn Nhất Phi cũng không đánh lại cô!

Sợ quái gì!

Văn Nhất Phi vội vàng lỉnh vào phòng, chỉ sợ lại bị đuổi ra.

Tiểu Nghĩa. Văn Nhất Phi tội nghiệp nhìn Lưu Nghĩa, giang tay ra định ôm cô.

Lưu Nghĩa lùi lại một bước nói: Nếu anh không muốn bị tôi ném qua vai, thì ngoan ngoãn đứng đó mà nói.

Văn Nhất Phi liền nghiêm chỉnh hẳn lên, không dám ôm bừa nữa, nhưng ngón tay vẫn cố chấp ngoắc cổ tay Lưu Nghĩa.

Lưu Nghĩa không cho ngoắc, hắn vẫn cứ ngoắc, dù sao hắn cũng thừa nhẫn nại.

Cuối cùng Lưu Nghĩa bị hắn làm cho phiền phức quá, liền mặc kệ hắn kéo cổ tay.

Sau khi sờ được cổ tay Lưu Nghĩa, lúc này Văn Nhất Phi mới yên vị.

Nói đi, chuyện gì?. Lưu Nghĩa không thèm nhìn Văn Nhất Phi: Chuyện gì thì nói nhanh lên, lát nữa Tiểu Thất về đấy.

Tiểu Nghĩa, có phải em giận không?. Văn Nhất Phi hỏi.

Hỏi thừa! Không giận, chẳng lẽ lại vui chắc?

Lưu Nghĩa thực sự muốn chửi um lên.

Để anh giải thích cho em hiểu. Lý do vì sao hôm qua không đu cùng Hạ Nhật Ninh. Văn Nhất Phi nói.

Hắn không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới, Lưu Nghĩa càng tức giận hơn.

Vốn dĩ anh định tới rồi, nhưng lúc ra sân bay, lại nhận được điện thoại, Phùng Khả Hân ở trong điện thoại khóc rất thảm thết. Cô ấy nói nếu anh không đến, cô ấy sẽ không chịu nổi nữa. Văn Nhất Phi nói tiếp: Vì vậy anh đành phải qua đó trước.

Được rồi, không cần giải thích nữa. Lưu Nghĩa cắt lời hắn: Anh đã đưa ra sự lựa chọn, không phải sao? Quả thực là Phùng Khả Hân hợp với anh hơn. Nhà họ Phùng và nhà họ Văn coi như là môn đăng hộ đối. Bố mẹ của Lưu Nghĩa tôi chẳng qua chỉ thuộc tầng lớp trung lưu, chưa với tới tầng lớp thượng lưu, sao có thể xứng với công tử nhà giàu như anh? Cứ như vậy đi. Thực ra cũng không nhất thiết phải giải thích làm gì. Anh có Phùng Khả Hân của anh, tôi có Trần Chí Khuê của tôi. Vậy cũng rất tốt. Chúng ta không làm người yêu vẫn có thể làm bạn.

Anh không muốn làm bạn với em, anh muốn ở bên em cả đời. Văn Nhất Phi tội nghiệp nhìn Lưu Nghĩa.

Bạn bè cũng có thể cả đời. Lưu Nghĩa nhấn mạnh: Mà bây giờ tôi hết thích anh rồi, Văn Nhất Phi, anh nghe đây, tôi không có hứng thú với anh. Tôi đã có người mình thích rồi.

Em nói dối! Em không hề thích anh ta!. Văn Nhất Phi quát lên: Anh nhìn là biết! Lúc em nhìn anh ta, ánh mắt không hề có tình yêu!.

Đó cũng là chuyện của tôi, không liên quan đến anh. Lưu Nghĩa cũng cao giọng.

Sao lại không liên quan?. Văn Nhất Phi không nhịn được ngang ngược nói: Em là vợ chưa cưới của anh!.

Ai là vợ chưa cưới của anh? Phùng Khả Hân kia mà!. Lưu Nghĩa phát hỏa: Anh có thể sửa cái tật xấu của mình không hả? Ăn trong bát nhìn trong nồi! Anh nghĩ Lưu Nghĩa tôi là hạng người gì? Kẻ thứ ba? Nhân tình? Lượn đi! Lưu Nghĩa tôi không thèm!.

Văn Nhất Phi cũng bùng phát: Anh coi em là kẻ thứ ba, nhân tình lúc nào hả? Anh luôn đối xử với em như bạn đời nhé!.

Hơ! Đây là chuyện nực cười nhất mà tôi từng nghe đó! Nếu anh coi tôi là vợ chưa cưới, vậy nửa đường anh đi tìm Phùng Khả Hân phải giải thích thế nào?. Lưu Nghĩa cao giọng nói.

Không phải anh nói với em rồi sao? Anh đơn giản chỉ là qua xem cô ấy thế nào, cô ấy ở trong điện thoại khóc thảm thiết như vậy! Anh có làm gì đâu!. Văn Nhất Phi càng lúc càng tức.

Thế à? Có phải anh còn muốn làm gì hay không? Vậy anh đi đi! Ở đây gầm gừ cái gì?. Cơn giận của Lưu Nghĩa đã không thể kìm chế nổi.

Anh muốn làm gì ấy à? Anh muốn ngủ với em đấy! Em cho anh ngủ không?. Văn Nhất Phi bắt đầu ăn nói không giữ miệng.

Ngủ cái con mẹ anh ấy! Cút đi!. Lưu Nghĩa giận tím mặt, giơ tay định đẩy Văn Nhất Phi ra ngoài.

Mặc dù Văn Nhất Phi không đánh lại Lưu Nghĩa, nhưng hắn lại biết tranh thủ cơ hội, lập tức ôm thốc Lưu Nghĩa lên xoay người ngã ra ghế sofa, gặm miệng Lưu Nghĩa.

Lưu Nghĩa chưa từng gặp thứ khốn kiếp nào chơi xấu như vậy!

Cô giơ tay lên định đánh người, lại nghe thấy Văn Nhất Phi tức giận nói: Em đánh đi! Đánh chết anh cũng không buông ra!.

Lưu Nghĩa thực sự giận điên lên.

Văn Nhất Phi ôm chặt thân thể Lưu Nghĩa, tỏ rõ là muốn chơi đến cùng!.

Anh có dậy không thì bảo!. Lưu Nghĩa đe dọa hắn: Anh có tin là tôi phế anh luôn không?.

Phế anh thì em cả đời làm quả phụ!. Văn Nhất Phi gân cổ lên đáp: Cứ không dậy đấy!.

Anh!. Lưu Nghĩa tức chết rồi.

Văn Nhất Phi giận dỗi ôm cổ Lưu Nghĩa gặm cắn: Anh muốn em, anh chính là muốn ngủ với em, anh không muốn cô gái nào khác, không muốn ngủ với ai ngoài em hết!.

Hai người cứ náo loạn như vậy, áo Lưu Nghĩa chẳng mấy đã bị tốc lên, lộ ra mảng lớn da thịt.

Văn Nhất Phi vốn chỉ giận dỗi, nhưng càng gặm càng có cảm giác.

Động tác của hắn ngày càng nhẹ nhàng, ngày càng dịu dàng hơn.

Chết tiệt!

Thế này là thế nào?

Rõ ràng hắn đã công khai quan hệ với Phùng Khả Hân rồi, giờ còn làm như vậy với cô!

Ghê tởm!

Đúng lúc đó cửa phòng cạch một tiếng mở ra.

Thẩm Thất vừa đẩy cửa, đã nhìn thấy Lưu Nghĩa và Văn Nhất Phi đang nằm trên ghế sofa tiến hành một số hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi.

Thẩm Thất á lên một tiếng: Có phải mình đến không đúng lúc rồi không? Mình chưa nhìn thấy gì cả! Mình không nìn thấy, mình đi đây! À đúng rồi, hai người nên vào phòng trong đi! Ở đây rất nguy hiểm!.

Nói xong câu đó, Thẩm Thất đóng sầm cửa, chạy mất dạng.

Lưu Nghĩa ở trên ghế sofa kêu to: Không phải đâu! Tiểu Thất! Cậu về đi! Cậu nghĩ nhiều rồi! Bọn mình không làm gì cả!.

Văn Nhất Phi cũng sững người, không ngờ Thẩm Thất trở vầ nhanh như vậy.

Chỉ thoáng chốc thất thần, hắn đã lập tức bị Lưu Nghĩa đạp ra.

Lưu Nghĩa quần áo xốc xếch định chạy ra ngoài, Văn Nhất Phi phản ứng nhanh kéo cô lại: Em như vậy mà ra ngoài, Tiểu Thất còn hiểu lầm hơn!.

Lưu Nghĩa cúi đầu nhìn, nhất thời hoảng hốt kêu lên, lập tức sửa sang lại quần áo.

Sau đó nhìn thấy bộ mặt vô tội của Văn Nhất Phi, nhất thời hận đến ngứa cả răng, nhấc chân đạp vào cẳng chân hắn một cái.

Sức lực của Lưu Nghĩa không giống người bình thường, nhận một cước này, Văn Nhất Phi lảo đảo một chút rồi ngã lăn ra đất.

Ái, anh bị thương rồi!. Văn Nhất Phi ôm chỗ bị đá đau, vẻ mặt khổ sở kêu gào: Tiểu Nghĩa, em thật nhẫn tâm!.

Lưu Nghĩa ngờ vực nhìn hắn.

Mình đạp mạnh vậy sao?

Văn Nhất Phi cũng đâu phải dạng vừa, sao có thể vừa ăn một đạp đã bị thương được?

Không đúng, mình rất biết khống chế sức lực mà.

Một phát vừa rồi, cùng lắm là cảm thấy đau, nhưng không đến mức bị thương được.

Nhưng trông Văn Nhất Phi có vẻ đau thực sự.

Lưu Nghĩa không nhịn được ngồi xổm xuống, chọc chọc tay vào chân Văn Nhất Phi: Ê, anh không sao chứ?.

Có sao. Anh bị thương rồi!. Văn Nhất Phi ai oán nhìn Lưu Nghĩa: Em phải chịu trách nhiệm đấy nhé?.

Tôi chịu trách nhiệm gì?. Lưu Nghĩa trợn tròn mắt.

Ê ê ê, em vừa đá anh bị thương rồi mà! Tối nay anh sẽ ngủ ở đây, em phải chăm sóc anh!. Văn Nhất Phi mặt dày nói như đúng rồi.

Không được, còn Tiểu Thất thì sao?. Lưu Nghĩa thẳng thắn từ chối.

Em ngáo à, tất nhiên Tiểu Thất sẽ sang phòng bên ngủ! Người ta là một đôi với Hạ Nhật Ninh, bọn họ không ở cùng nhau thì ai ở cùng nhau nữa?. Văn Nhất Phi nói một cách hiển nhiên: Đừng quên rằng bọn họ còn chưa ly hôn! Vẫn được pháp luật bảo vệ đó!.

Nhưng mà.... Lưu Nghĩa vẫn xoắn xuýt.

Nhưng nhị gì! Em không thấy là tối qua Tiểu Thất cũng không về phòng à!. Văn Nhất Phi tăng thêm ngữ khí: Điều đó cho thấy cái gì? Em không muốn làm bóng đèn! Muốn chủ động tác hợp hai vợ chồng bọn họ! Anh ở lại đây rồi, Tiểu Thất mới có thể sang phòng Hạ Nhật Ninh! Nếu không thì cô ấy sẽ xấu hổ! Em là chị em tốt của cô ấy, phải suy nghĩ cho người nhà mình chứ! Được rồi. Cứ quyết như vậy đi!.

Lưu Nghĩa mờ mịt bị Văn Nhất Phi lừa vào tròng.

Đến khi cô thấy Văn Nhấy Phi khập khiễng đi vào phòng ngủ mới tỉnh hồn lại.

Chết tiệt! Văn Nhất Phi, anh lăn ra đây cho tôi!

Đó là phòng của ông!

Anh ngủ ghế sofa!

Lưu Nghĩa chạy vào, đúng lúc nhìn thấy Văn Nhất Phi vén ống quần lên, trên bắp chân quả thực có một vế bầm to tướng.

Lưu Nghĩa không nói ra lời.

Há miệng, lời định nói ra lại nuốt vào, đổi thành: Đàn ông gì mà cứ như cành vàng lá ngọc, không thấy mất mặt à!.

Văn Nhất Phi thở dài: Một chưởng của em đã đánh bay một lực sĩ rồi! Chân anh không gãy còn phải thắp thương tạ ơn ấy chứ! Em thấy rồi đấy, anh bị thương! Hơn nữa rất nghiêm trọng! Em phải kề cận chăm sóc cho anh! Đến tận khi anh khỏi hẳn mới thôi!.

Ô ô ô, anh có ý gì? Anh còn định tiếp tục ở lại đây?. Lưu Nghĩa trừng mắt.

Đúng vậy, mọi người ở bao lâu thì anh ở bấy lâu!. Văn Nhất Phi trả lời một cách hiển nhên: Không thì anh sang đây làm gì?.

Anh!. Lưu Nghĩa thực sự không biết nói gì cho phải.

Lưu Nghĩa và Văn Nhất Phi dây dưa không rõ trong phòng, Thẩm Thất và Hạ Nật Ninh có vẻ cũng không khá hơn là mấy.

Sau khi Thẩm Thất đóng cửa chạy ra ngoài, lúc này mới ổn định lại tinh thần.

Ôi mẹ ơi, có vẻ Văn Nhất Phi định ở lì trong đó không đi rồi.

Tối nay mình ngủ ở đâu đây?

Thẩm Thất gọi điện cho quầy lễ tân, định đặt thêm một phòng.

Khéo làm sao, hôm nay phòng nào cũng đầy khách rồi.

Sao giờ? Đêm nay mình ngủ ở ghế sofa trong đại sảnh sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.