Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 502: Chương 502




Hạ Nhật Ninh rầu rĩ trả lời: “Nghe thấy những lời con trai và con gái nói, anh ghen tị quá.”

Thẩm Thất hơi bất ngờ nhìn hắn.

“Trong lòng bọn chúng, em là người quan trọng nhất.” Hạ Nhật Ninh bỗng nhiên ôm lấy Thẩm Thất: “Trong lòng anh, em cũng là người quan trọng nhất.”

Lúc này, Thẩm Thất thật sự nở nụ cười: “Này, anh đừng làm loạn nữa.”

Hạ Nhật Ninh không bỏ tay ra, hắn tựa cằm lên vai Thẩm Thất rồi nói một cách buồn bực: “Muốn nhận được sự đồng ý của bọn trẻ đúng thật là không dễ dàng nhỉ! Thấy con trai con gái mình thông minh như thế, anh rất áp lực! Đột nhiên anh cảm thấy rằng, bọn trẻ quá thông minh cũng không phải là chuyện hay!”

Thẩm Thất liếc hắn một cái: “Thôi! Đi ngủ thôi nào! Tối nay ngủ thế nào đây?”

Hạ Nhật Ninh dùng ánh mắt chờ mong nhìn Thẩm Thất: “Đêm nay không đắp chăn riêng được không?”

“Không được!” Thẩm Thất cau mày nhìn hắn: “Anh không nghe thấy à? Bây giờ bọn trẻ vẫn chưa chấp nhận anh! Ngoan ngoãn đắp chăn riêng đi nhé!”

Gương mặt Hạ Nhật Ninh trở nên rất đáng ghét.

Rốt cuộc thì đến khi nào hắn mới có thể sống hòa thuận, vui vẻ với vợ và con mình!

Vì sao nhưng người bình thường có thể sống thoải mái mà hắn thì lại chật vật thế này!

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thất thức dậy một cách khoan khoái, cô không thèm liếc nhìn gương mặt đầy trách móc và không cam lòng của Hạ Nhật Ninh mà chuẩn bị ra ngoài chạy một vòng để hít thở không khí trong lành.

Thời tiết đẹp thế này mà không ra ngoài vận động một chút thì thật đáng tiếc.

Vừa ra khỏi cửa, Thẩm Thất đã nhìn thấy Lưu Nghĩa đang chạy bên ngoài rồi.

Thẩm Thất chỉ hứng thú nhất thời còn Lưu Nghĩa ngày nào cũng cũng kiên trì chạy bộ.

Thấy Thẩm Thất, Lưu Nghĩa liền chạy đến bên cạnh cô rồi cả hai cùng nhau chạy bộ.

“Hôm qua cậu ngủ có ngon không?” Thẩm Thất hỏi Lưu Nghĩa: “Đột nhiên lên núi ở cậu có thấy quen không?”

“Không có gì không quen cả.” Lưu Nghĩa trả lời: “Ngược lại, tớ muốn hỏi cậu, tối qua cậu đã nói gì với Tiểu Hà? Làm gì mà sáng sớm hôm nay Tiểu Hà đã nhắn tin cho tớ bảo tớ trông nom cậu thật kỹ thế?”

Thẩm Thất bỗng nhiên sầm mặt: “Không có gì, tối qua tớ nói chuyện video với Tiểu Hà, tớ hỏi rằng nếu như bọn trẻ tìm được ba ruột của mình thì bọn chúng sẽ thế nào. Sau đó, Tiểu Hà khóc ầm cả lên. Khúc mắc của nó với ba ruột không phải là loại khúc mắc bình thường. Tiểu Nghĩa, cậu nói xem tớ phải làm thế nào đây!”

Lưu Nghĩa bất đắc dĩ lắc đầu: “Tớ đã lường trước được sẽ có một ngày như thế rồi mà. Tiểu Hà là một đứa bé quá nóng nảy!”

Thẩm Thất thở dài một tiếng: “Không phải sự nóng nảy này được di truyền từ tính cách tồi tệ của Hạ Nhật Ninh à?”

Lưu Nghĩa gật đầu: “Đúng thế thật! Hạ Nhật Ninh là một người vừa bá đạo vừa cương quyết. Con đường mà anh ta đã vạch ra, dù có chết cũng phải đi đến cùng. Tính cách cứng đầu, liều mạng của Tiểu Hà giống hệt như ba ruột nó vậy.”

“Vậy nên tớ mới đau đầu. Tính cách của hai ba con nhà này giống hệt nhau, bây giờ lại còn muốn đối đầu với nhau.” Thẩm Thất thở dài một tiếng: “Chỉ mong sao đến lúc đó đừng như sao chổi đâm vào trái đất thôi!”

“Sẽ không đâu.” Lưu Nghĩa an ủi cô: “Dù sao thì Tiểu Hà vẫn còn là một đứa bé, có thế nào đi nữa thì Hạ Nhật Ninh cũng sẽ không nổi giận với con gái mình đâu.”

“Mong là vậy.” Thẩm Thất cười khổ một tiếng rồi tiếp tục chạy cùng Lưu Nghĩa.

Hai người phụ nữ chạy một vòng quanh núi, lúc quay về thì vừa khéo nhìn thấy Mạc đại ca đang tập boxing.

Lưu Nghĩa lập tức thấy hứng thú, cô tiến lại gần: “Mạc đại ca, em có thể nhờ anh chỉ bảo một chút không?”

Mạc đại ca nhìn thấy Lưu Nghĩa, liền quay người lấy một đôi găng boxing từ trên giá xuống rồi ném cho Lưu Nghĩa.

Lưu Nghĩa vô cùng vui vẻ, cô vội vàng đeo găng tay vào rồi chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu.

“Mạc đại ca, anh đừng mạnh tay quá nhé! Dù sao Tiểu Nghĩa cũng là một cô gái!” Thẩm Thất không an lòng nên dặn dò một câu.

“Yên tâm đi, anh hiểu rõ mà.” Mạc đại ca phất tay về phía Thẩm Thất: “Em đứng sang một bên đi, đừng có làm ảnh hưởng đến bọn anh!”

Một khi đã đeo găng boxing vào thì khí chất trên người Lưu Nghĩa liền thay đổi.

Nghiêm túc, chú tâm, các bắp thịt trên người đều tỏa ra ý chí chiến đấu.

Mạc đại ca ra hiệu cho Tiểu Nghĩa xuất quyền, Lưu Nghĩa cũng không khách khí, cô đánh thẳng về phía Mạc đại ca.

Hai người họ cứ đánh qua đánh lại, đánh say sưa đến nỗi mồ hôi nhễ nhại cả người.

Thẩm Thất đứng ở một chỗ khá xa, cô cực kỳ căng thẳng.

Dù sao Mạc đại ca cũng xuất thân từ lính đánh thuê!

Một cú đánh của anh ấy vô cùng uy lực!

Cho dù Lưu Nghĩa là một võ sĩ chuyên nghiệp thì sức mạnh của họ cũng không cân bằng!

Nếu như bị Mạc đại ca đánh trúng, Lưu Nghĩa không gãy xương thì cũng thương tích đầy mình.

Hạ Nhật Ninh đi đến, hắn choàng thêm cho Thẩm Thất một chiếc áo khoác rồi vỗ về cô: “Em yên tâm đi, Mạc đại ca biết điểm dừng mà! Năm đó, anh ấy là người xuất sắc nhất trên bảng xếp hạng võ sĩ quyền anh đấy. Có Mạc đại ca tập luyện cùng, chỉ có lợi chứ không có hại với Tiểu Nghĩa.”

Thẩm Thất gật đầu, lúc này cô mới yên tâm hơn một chút.

Thành phố H nằm trong khu vực ôn đới, bây giờ đang là mùa sương phủ khắp nơi. Hơn nữa mọi người lại đang ở trên núi, nhiệt độ ở đây rất thấp, rất gần với điểm đóng băng.

Dù vậy nhưng Lưu Nghĩa vẫn đánh đến nỗi mồ hôi nhễ nhại cả người.

Nhưng nhìn vẻ mắt của cô là biết cô say sưa đến mức nào.

Lúc này, xe của Phạm Thành và Phạm Ly cũng đến, vừa xuống xe, hai người họ đã nhìn thấy hình ảnh vô cùng kịch liệt này.

Phạm Thành và Phạm Ly há hốc miệng tiến lại gần, bọn họ đứng bên cạnh Hạ Nhật Ninh rồi đồng thanh nói: “Ôi, mạnh mẽ quá! Có phải chúng ta có thể tưởng tượng ra hình ảnh Nhất Phi sẽ bị Tiểu Nghĩa đánh tơi tả trong tương lai không nhỉ?”

Hạ Nhật Ninh không nhịn nổi cười: “Chắc vậy đó.”

Hạ Nhật Ninh lại liếc mắt nhìn bọn họ: “Sao các cậu đến muộn vậy?”

Gương mặt của Phạm Thành và Phạm Ly lộ vẻ không vui: “Đừng nói nữa, bọn tôi bị một người kỳ lạ níu chân. Khó khăn lắm mới giải quyết được phiền phức, vì thế nên mới đến muộn.”

Hạ Nhật Ninh không nhịn nổi sự tò mò, hắn hỏi: “Ai thế?”

Phạm Ly mất hứng trả lời: “Một người phụ nữ kỳ quái. Là nghệ sĩ trong ty của chúng tôi. Tự nhiên cô ta chạy đến rồi lại còn muốn dùng quy tắc ngầm với bọn tôi nữa.”

Thẩm Thất không nhịn nổi nữa, cô cười phì một tiếng: “Cái gì? Dùng quy tắc ngầm với các anh ạ?”

“Đúng thế!” Phạm Thành cũng tỏ ra mất hứng: “Cô ta tự cho rằng mình nắm rất rõ quy tắc của làng giải trí. Không hiểu cô ta biết được khách sạn mà bọn anh ở bằng cách nào, sau đó cô ta đến gõ cửa phòng bọn anh.”

Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh đều bật cười: “Sau đó thì sao?”

“Người phụ nữ này còn mang theo cả một đám phóng viên nữa.” Sắc mặt của Phạm Thành và Phạm Ly trở nên xanh ngắt: “Đầu óc của cô ta được làm từ đậu phụ à? Dám mang bọn tôi ra đánh bóng tên tuổi của bản thân!”

Hạ Nhật Ninh không hề nể mặt bọn họ mà cười ha ha.

Thẩm Thất cũng đã từng nghe thấy những chuyện như thế trong làng giải trí.

Rất nhiều nghệ sĩ không nổi tiếng sẽ tìm cơ hội để tiếp cận với các ảnh đế và ảnh hậu, cố ý tung ra những tin tức mập mờ để đánh bóng bản thân.

Đây là thủ đoạn rất phổ biến trong làng giải trí, nó không phải điều gì mới mẻ nữa.

Nhưng lá gan của cô nghệ sĩ bé nhỏ này cũng lớn thật!

Có ai không biết cuộc sống của hai vị thiếu gia của công ty giải trí Phạm Thị trong sạch đến mức khiến người khác cho rằng bọn họ gay chứ?

Hai người họ có rất nhiều bạn bè là phái nữ nhưng chưa một ai được bọn họ mang về nhà.

Hơn nữa, bọn họ cũng tỏ rõ thái độ, nhất định sẽ không yêu đương!

Vậy nên người nghệ sĩ nhỏ bé kia chắc chắn sẽ gặp bi kịch!

Lúc mấy người bọn họ nói chuyện phiếm thì Mạc đại ca và Lưu Nghĩa đã đánh xong mấy vòng rồi.

Đến khi Lưu Nghĩa mệt quá ngồi bệt xuống đất không dậy nổi nữa thì Mạc đại ca mới nói: “Không tệ, một cô gái mà có thể lực như vậy quả thực rất khá! Xem ra, trình độ của em cũng nằm trên mức cơ bản rồi.”

Gương mặt Lưu Nghĩa đẫm mồ hôi: “Nhưng em vẫn thua loạn cả lên.”

“Ha ha ha ha, dã tâm của em lớn thật!” Mạc đại ca cười ồ lên: “Hạng cân của chúng ta không bằng nhau, hơn nữa anh đã luyện boxing cả đời rồi, còn em thì mới luyện được mấy năm?”

Mạc đại ca giơ tay kéo Lưu Nghĩa đứng dậy: “Cố gắng lên, rồi sẽ có ngày em vượt qua cả anh!”

Lưu Nghĩa ra sức gật đầu: “Em sẽ không từ bỏ đâu!”

Mạc đại ca nhìn mấy người đang đứng xem phía xa, sau đó hắn vẫy chào Phạm Thành và Phạm Ly rồi nói: “Này, anh đi rửa mặt một chút, lát nữa anh có chuyện muốn nói với mấy đứa.”

Hạ Nhật Ninh kéo Thẩm Thất về phòng để rửa mặt, Phạm Thành và Phạm Ly đi trêu chọc Văn Nhất Phi, còn Lưu Nghĩa cũng quay về phòng để tắm rửa, sau đó mới thoải mái ra ngoài.

Ăn sáng xong, Mạc đại ca nghiêm mặt nói với Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất: “Chuyện mà bọn em nhờ anh dò la đã có manh mối rồi.”

Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất liền dùng gương mặt mong chờ nhìn Mạc đại ca.

Mạc đại ca hơi xấu hổ nên ho khan một tiếng, hắn nói: “Chuyện này thực sự khá nan giải.”

“Có phải cô em đã xảy ra chuyện gì rồi không ạ?” Thẩm Thất vội vàng hỏi.

“Cũng không phải.” Mạc đại ca nói: “Chú của anh nói rằng cô của em đã lấy trộm bảo vật gia truyền của Mạc gia. Cách đây rất lâu, bảo vật gia truyền đã được mai táng theo linh cữu. Nghe nói là để tránh sự cướp đoạt của hoàng đế triều Nguyên.”

“Cô em chắc chắn không phải kẻ trộm! Cô ấy chỉ là một nhà khảo cổ học thôi!” Thẩm Thất vội vàng giải thích: “Chắc chắn có hiểu nhầm gì đó, em có thể đến gặp cô được không?”

Mạc đại ca gật đầu nói: “Chuyện này thì được. Nếu như anh đưa bọn em về thì bọn em có thể vào được.”

Cuối cùng thì Thẩm Thất cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.

Vì sao cô lại cứ cố chấp với thứ này thế nhỉ?

Ba chỉ còn duy nhất một người thân là cô, dù phải làm gì thì cũng không thể để cô xảy ra bất trắc được!

Hạ Nhật Ninh lại hỏi Mạc đại ca: “Vậy rốt cuộc chuyện về chiếc áo tơ vàng đấy là sao thế ạ?”

Mạc đại ca nở nụ cười: “Thì ra mọi người cũng nghe được chuyện này. Nhắc tới chiếc áo tơ vàng này, thực ra có một câu chuyện cổ liên quan đến nó. Năm đó, lúc Đường Minh Hoàng đang vô cùng sủng ái Dương quý phi, ông đã ra sai người làm một bộ áo tơ vàng mỏng như cánh ve. Tương truyền rằng, bộ áo tơ vàng này khác hoàn toàn với những bộ áo tơ vàng khác. Những bộ áo tơ vàng khác sẽ dùng chỉ vàng để kết nối vô số viên ngọc với nhau. Còn bộ áo tơ vàng này thì lại dùng những viên ngọc để kết những sợi tơ vàng lại với nhau, rồi dệt thành áo hoàng kim. Hơn nữa chất liệu ngọc cũng rất đặc biệt. Nó là một loại ngọc ấm được sinh ra ở Miêu Cương. Mặc nó lên người không chỉ khiến cho da dẻ trắng sáng, mịn màng hơn, mà còn có thể giữ gìn tuổi thanh xuân mãi mãi.”

Những người xung quanh lập tức bật ra một tiếng kinh ngạc.

“Lúc Đường Minh Hoàng bị buộc phải hạ lệnh bức tử Dương Quý Phi trên núi Mã Nguy, Dương Quý Phi đã đưa bộ áo này cho tổ tiên của Mạc gia tạm thời bảo quản. Sau đó, Dương Quý Phi mất tích, người của Mạc gia không hề truyền câu chuyện này ra ngoài mà chỉ âm thầm giao lại cho đời sau. Đến thời điểm cuối nhà Minh, đầu nhà Nguyên, quân đội nhà Nguyên đã chém giết cướp đoạt tàn bạo, tổ tiên của Mạc gia lo lắng về việc không thể giữ nổi thứ này nữa nên quyết định chôn nó theo linh cữu của tộc trưởng. Chuyện này chỉ có tộc trưởng của Mạc gia mới có thể truyền dạy lại cho đời sau.”

“Chỉ không ngờ rằng, cách đây mấy hôm, có một nhóm trộm mộ đã đào một cái động bí mật thông vào trong mộ rồi trộm bộ áo tơ vàng đi mất. Đến lúc chú anh truy tra thì được mật báo rằng, nó đang nằm trong tay của một giáo sư đại học. Cho nên, chú anh định lừa vị giáo sư đại học đó đến đây để tiến hành khảo cổ, sau đó giữ bà ấy lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.