Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 510: Chương 510




“Tôi không có rung động mà! Tôi không hề thật lòng với những hotgirl đó!” Văn Nhất Phi biện hộ.

“Vậy còn Phùng Khả Hân thì sao?” Hạ Nhật Ninh không hề nể mặt lật tẩy anh ta.

“Tôi…” Văn Nhất Phi trả lời một cách xấu hổ: “Lúc ấy tôi cũng chỉ rung động khi còn nhỏ mà thôi! Còn bây giờ thì đã không còn nữa rồi!”

“Nhất Phi, nể mặt mọi người đều là bạn bè của nhau, tôi mới nhiều lời với anh như vậy.” Hạ Nhật Ninh lắc đầu một cách bất lực: “Bài học kinh nghiệm của tôi với Tiểu Thất chẳng lẽ vẫn còn chưa đủ sao? Năm đó tại sao Tiểu Thất lại chia tay tới tôi, anh đều quên hết rồi sao? Dù anh không hề rung động với Phùng Khả Hân, nhưng liệu anh có thể đảm bảo Phùng Khả Hân không có ý gì khác với anh sao?”

“Người mà cô ta yêu thích trước kia là anh mà! Cô ta có thể có ý gì với tôi được chứ?” Văn Nhất Phi vẫn chưa chịu tin.

“Thích tôi sao? Hơ hơ.” Hạ Nhật Ninh vừa cười vừa lắc đầu: “Anh đó, anh vẫn cần phải chịu thiệt thòi hơn nữa mới chịu tin chứ gì.”

Sau khi nói xong thì Hạ Nhật Ninh bèn xoay người đi tìm Thẩm Thất.

Để lại Văn Nhất Phi tại đó, cứ nhíu đôi chân mày lại, vẫn không chịu tin sự thật.

Thẩm Thất nhìn thấy Hạ Nhật Ninh đi tới, chợt mỉm cười nghênh đón hắn: “Anh bàn xong rồi sao?”

Hạ Nhật Ninh mỉm cười gật đầu: “Cũng là chuyện nhỏ mà thôi.”

Lưu Nghĩa nhìn thấy Hạ Nhật Ninh đã tới nên chủ động đi tìm người khác nói chuyện.

Bởi vì Lưu Nghĩa bảnh bao, nên cô đi đến đâu cũng đều có vô số cô gái chạy đến làm quen.

Khi họ biết Lưu Nghĩa là con gái, đều vô cùng kinh ngạc, sau đó tụ tập càng nhiều người hơn nữa.

Có rất nhiều cô gái mạnh dạn bóp cánh tay của Lưu Nghĩa, cảm nhận sức mạnh từ cơ bắp của cô.

Dù sao thì bọn họ không thể sờ mó đàn ông một cách quang minh chính đại, nhưng sờ mó con gái thì được mà.

Lưu Nghĩa đối với những cô gái không có ý xấu, đều rất khoan dung độ lượng, cứ mặc cho họ sờ cơ bụng và bắp tay của mình.

Văn Nhất Phi từ xa nhìn thấy cảnh này, cảm thấy quả thật là tức chết đi được.

Anh cũng muốn bóp thử.

Phạm Thành Phạm Ly cùng nhau cười phá lên khi nhìn thấy cảnh này, nhưng ánh mắt họ vẫn không hề lay động chút nào cả.

Đối với họ mà nói, tình yêu cũng chỉ là thứ lãng phí sinh mạng mà thôi, không hề có chút ý nghĩa gì cả.

Khi mọi người đều đang tiếp khách, thì Mạc đại ca đang chán chường ngay trong thị trấn.

Suy đi nghĩ lại, ông ấy vẫn nảy sinh chút hứng thú đối với người con gái đã lấy đi chiếc áo choàng vàng đó.

Có cần phải đi xem thử, rốt cuộc người đó là người như thế nào không nhỉ?

Mạc đại ca là một người chủ động, nếu đã nghĩ như vậy rồi, thì sẽ quyết định làm như vậy!

Anh hất người lên, nhảy một cái từ giường xuống đất, mặc lại quần áo rồi đi qua đó.

Với thân thủ của Mạc đại ca, ông ấy trực tiếp né khỏi những người canh giữ, đi đường vòng ra sau, sau đó trèo qua tường đi mất.

Vừa đi đến cửa sổ, thì Mạc đại ca đã nhìn thấy một người con gái trẻ trung xinh đẹp, đang chăm chú đọc sách.

Khí chất của cô ấy khác hoàn toàn với vẻ bảnh bao của Lưu Nghĩa.

Lưu Nghĩa là không cách nào phân biệt được gái hay trai.

Nhưng cô ấy lại là anh hùng của các nữ nhi.

El đọc rất say sưa, vừa đọc vừa viết vẽ gì đó.

Cô ấy không hề phát hiện bên ngoài đang có người đang nhìn trộm cô.

Sự thật là, cô ấy bị nhốt ở đây, những cử động hằng ngày của cô ấy đều bị giám sát chặt chẽ bởi người khác.

Cho nên, cô ấy cũng không hề quan tâm khi có thêm ánh mắt của một người nhìn cô.

May là những người trong Mạc Gia Trấn không hề làm khó cô, chỉ là hạn chế những cử động của cô mà thôi.

Cho nên, những công việc thường ngày của cô không hề bị tạm ngưng.

Bây giờ, El đang làm công việc sửa chữa những lỗ hỏng của lịch sử.

Đây là công việc cuối cùng mà cô ấy hứa sẽ hoàn thành với đại học H.

El đã làm trong một thời gian rất lâu, cảm thấy cơ thể mệt mỏi vô cùng.

Cô bỏ cây viết trong tay xuống, ngồi tại chỗ làm những động tác thả lỏng cho cổ tay, cổ, và những động tác kéo gân đơn giản nữa.

Động tác này của cô, bộc lộ hết những ưu điểm đẹp đẽ trên cơ thể ra ngoài.

Mạc đại ca nhìn thấy cô ấy phơi bày hết những ưu điểm trên cơ thể mình trong vô giác, chợt ôm lấy bắp tay của mình lại.

Mạc đại ca phải ra chiến trường nhiều năm, cơ bắp khắp toàn thân của ông quả thật là có thể so sánh với những nam chính trong phim gián điệp của Hollywood.

Ai cũng nói những người thích thể thao đều trẻ trung.

Mạc đại ca tuy đã bốn mươi bốn tuổi rồi, nhưng thời gian vẫn thiên vị với ông, nhìn ông trông chỉ ba mươi năm, ba mươi sáu tuổi mà thôi.

Hèn gì Hạ Nhật Ninh nói hai người họ rất thích hợp với nhau.

Nếu cho họ ở bên nhau lúc này, thì đúng là rất xứng đôi vừa lứa.

El đang dự định đứng dậy để làm những động tác thể dục đơn giản, nhưng vừa ngước đầu lên thì đã nhìn thấy Mạc đại ca đang đứng ngoài cửa sổ.

El vô cùng bất ngờ, cứ đứng ngây ra tại chỗ.

Khóe miệng của Mạc đại ca cong lên, nhưng vẫn thản nhiên đứng đó nhìn cô.

El nhìn sang bên trái sau đó lại nhìn sang bên phải, khi xác nhận đối phương đang nhìn mình, thì mới lấy tay chĩa vào mũi của mình. Ám chỉ anh tìm tôi sao?

Mạc đại ca chợt hiểu được ngôn ngữ cơ thể của El, khẽ gật đầu với cô.

El làm một tư thế nhún vai mà người Mỹ thích nhất, sau đó làm một động tác xin mời vào.

Mạc đại ca lúc này mới từ từ đi tới, sau đó nhảy thẳng vào trong từ cửa sổ.

“Anh tìm tôi có chuyện gì sao?” El hỏi.

“Sao cô không hỏi xem tôi là ai?” Mạc đại ca hỏi ngược lại.

El mỉm cười nói: “Còn phải hỏi sao? Tại sao tôi lại ở đây chứ? Lí do không phải đã rất rõ ràng rồi sao?”

Mạc đại ca mỉm cười một cái nói: “Nếu không tận mắt chứng kiến thì tôi cũng khó lòng tin được.”

“Thấy rồi thì cũng khó tin như vậy, có đúng không?” El không hề bận tâm hỏi.

“Đúng vậy. Nếu không nhìn thấy tận mắt, thì tôi rất khó tin được cô đã là người bốn mươi mấy tuổi rồi.” Mạc đại ca nói.

El tự mỉa mai nói: “Nếu là lúc trước, khi tôi nghe thấy câu này, thì nhất định tôi sẽ đánh anh!”

Mạc đại ca cười phì một tiếng nói: “Còn bây giờ thì sao?”

“Bây giờ thì tôi có thể tự hào mà nói, không sai, tôi đã bốn mươi mấy tuổi rồi. Không phục sao? Có ngon thì đánh tôi đi!” El cười nói.

Mạc đại ca giơ ngón tay cái lên: “Tôi xin chịu thua.”

El cười: “Mời anh ngồi, ở đây tôi cũng không có gì tốt để tiếp đãi cả. Có muốn uống ly trà không?”

“Được.” Mạc đại ca ngồi lên chiếc ghế ở một bên, nhìn đống văn bản và những nét chữ thanh tú chất đầy trên bàn, bèn hỏi: “Thật không ngờ cô ở nước ngoài nhiều năm, mà tiếng việt của cô vẫn viết đẹp được như vậy.”

“Dù sao thì tôi cũng là người Việt Nam mà.” El trả lời.

“Đúng rồi, tôi vẫn chưa biết được tên của cô.” Mạc đại ca ngước đầu lên nhìn El.

“Tôi là El, tên là Lâm Lâm. Đương nhiên là bây giờ hầu như không có ai biết được tên của tôi. Vì mọi người đều gọi tôi là El.” El không hề do dự trả lời: “Cái tên Lâm Lâm này, là tôi tự đặt cho mình. Lúc tôi còn rất nhỏ rất nhỏ, sau trận động đất lớn ở Đường Sơn, thì tôi đã qua nước ngoài với ba mẹ nuôi của tôi. Cho nên không ai nhớ đến việc đặt tên cho tôi cả.”

“Tôi xin lỗi, tôi không cố ý.” Mạc đại ca hổ thẹn nói.

El mỉm cười lắc đầu: “Không sao, tôi không để tâm đâu. Tôi vừa sinh ra không lâu thì đã có trận động đất, chỉ có anh trai và tôi còn sống. Sau này, chúng tôi đều bị nhận nuôi từ hai gia đình khác nhau. Con đường của hai người cũng trở nên khác nhau từ đó.”

“Ba mẹ nuôi đối với tôi rất tốt, cho tôi ăn học đầy đủ. Cũng cho tôi phát triển theo hứng thú của mình. Cho nên tôi mới lựa chọn ngành khảo cổ này. Ngành này nghe có vẻ rất thú vị, nhưng thật ra, rất nguy hiểm và khô khan. Không có những buổi khảo cổ thực tế, thì tất cả đều là tấm màn giả dối mà thôi.” El tiếp tục nói: “Cho nên ít nhiều gì tôi cũng có liên lạc với các tập đoàn đào mộ khắp nơi trên toàn cầu. Họ cần kiến thức của tôi, tôi cần sự bảo vệ của họ. Bằng cách này, tôi mới đi được không ít hầm mộ. Hầm mộ ở Việt Nam, ở Trung Quốc, ở Châu Phi, Châu Âu, Châu Mỹ vv…”

“Tôi biết mức độ nguy hiểm của ngành này, cho nên tôi quyết định không kết hôn. Tôi không muốn để lại nguy hiểm và tai nạn cho người thân của tôi. Đương nhiên, lúc đó tôi vẫn chưa có người thân trong nước, người thân mà tôi nói có nghĩa là những ba mẹ nuôi ở nước ngoài của tôi. Sau đó thì tôi mới vô tình biết được những chuyện của anh tôi, tôi mới đi theo Thomas tới đây, nhưng chỉ kịp vào đến xem mộ của anh ấy thôi, và cũng vì thế mà quen biết được đứa cháu gái duy nhất của tôi - Thẩm Thất. Sau đó nữa thì có quá nhiều quá nhiều chuyện xảy ra, khiến tôi dần dần nảy sinh ra cảm giác như đang ở nhà và tinh thần trách nhiệm. Cho nên tôi mới quyết định làm một cô giáo bình thường, sẽ không đi lung tung khắp nơi theo người khác nữa.

“Nhưng điều trùng hợp là, tôi đã nhìn thấy những miêu tả về chiếc áo choàng vàng này tại trường học. Tôi cảm thấy chắc đây không phải điều hư cấu của lịch sử, mà là một đoạn lịch sử thật sự. Tôi thân là một nhà khảo cổ, việc mà tôi phải làm, là phải tìm hiểu chân tướng của nó. Thú thật là ngay từ lúc bắt đầu, tôi vẫn không hề có chút dã tâm gì cả. Lúc đó suy nghĩ của tôi rất đơn giản, nếu như tôi lấy được chiếc áo choàng vàng đó, thì tôi sẽ làm một bảng báo cáo khảo cỗ, và chiếc áo này thì tôi sẽ hiến dâng cho viện bảo tàng quốc gia.”

“Lúc bắt đầu thì đúng là đã làm theo những lối đi mà tôi đã vạch sẵn. Nhưng dần dần đã đi lệch hướng mất rồi.” El nhìn Mạc đại ca nói: “Khi tôi phát hiện có điều bất thường, thì đã quá muộn rồi. Chắc anh cũng đã nghe qua giải thích và lời khai của tôi từ tộc trưởng rồi. Dù anh có hỏi tôi bao nhiêu lần thì câu trả lời của tôi cũng như vậy mà thôi. Tôi thật sự không thể trả lại được. Dù tôi có chết cũng không cách nào trả được.”

Mạc đại ca nhéo chóp mũi của mình nói: “Cho tôi giải thích một chút, tôi đến đây không phải muốn đòi lại đồ từ cô.”

“Vậy sao?” El cười đau khổ: “Dù mục đích của anh có như vậy hay không, thì tôi đều phải giải thích một lần. Đây dường như đã là một bản năng của tôi rồi.”

“Được thôi, là lỗi của tôi.” Mạc đại ca khẽ cười nói: “Cô hãy nói tiếp đi.”

“Thật ra, tôi đã từng nhắc qua với tộc trưởng, tôi có thể làm những chuyện khác để bù đắp cho việc này không. Tôi rất xin lỗi vì những việc tôi đã làm tổn thương cho mọi người. Nhưng mà, lúc đó, tôi thật sự không cách nào cưỡng lại sự mê hoặc đó được. Nhưng tộc trưởng vẫn chưa trả lời câu hỏi đó của tôi. Thật ra ông ấy nhốt tôi ở đây cũng không có ích gì đâu. Tôi cũng không hiểu tại sao ông ấy biết rõ sẽ không có ích gì, nhưng lại kiên quyết làm như vậy chứ?”

Mạc đại ca nhún vai: “Tôi cũng rất muốn biết.”

El giơ tay lên: “Uống miếng trà cho bớt khô miệng nào, trà nguội rồi thì sẽ không ngon nữa đâu.”

Mạc đại ca cười lên.

Người phụ nữ trước mặt này, chính chắn, thông minh, quyết đoán, xinh đẹp.

Quả thật rất phù hợp với gu của ông.

Vốn dĩ, El lớn hơn Mạc đại ca mấy tuổi.

Nhưng xem ra bây giờ, có vẻ như còn nhỏ hơn Mạc đại ca mười mấy tuổi lận.

“Sức khỏe của cô có vấn đề gì không?” Mạc đại ca hỏi.

“Không sao, khỏe như trâu vậy.” El cười đau khổ: “Tôi đã làm qua rất nhiều xét nghiệm rồi, các chỉ số khắp cơ thể của tôi, đều đang trong thời kỳ sung túc nhất. Tôi cứ cảm thấy chắc có lẽ là ông trời xót thương cho tuổi trẻ của tôi đã trôi đi không đáng, nên mới chuẩn bị cho tôi một cơ hội để làm lại từ đầu.”

“Có lẽ là như vậy cũng không biết chừng.” Mạc đại ca uống một ngụm nước nói: “Nhật Ninh đã thực hiện một giao dịch với tộc trưởng rồi, tin rằng không bao lâu, thì vấn đề của cô sẽ được giải quyết.”

El dường như không hề ngạc nhiên, mà chỉ cười đau khổ một tiếng nói: “Vốn dĩ tôi không muốn làm phiền đến mọi người, nhưng không ngờ, lại làm phiền nhiều người hơn nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.