Thẩm Thất nâng cằm nói: Đúng vậy a. Nếu như qua một kỳ nghỉ, có thể tác thành cô, cũng là không tệ đấy.
Những người khác nhao nhao gật đầu.
Hạ Nhật Ninh cả người sang trọng mà thêm lấy lá trà, nếu như không nói là người đẹp mắt, nhân viên xúc phân cũng giống như đang đánh Golf.
Công việc pha trà bình thường như vậy, ở trên người của Hạ Nhật Ninh, thì khiến cho người ta cảm thấy hắn là đang điêu khắc tác phẩm nghệ thuật.
Hạ Nhật Ninh nói: Đêm nay có lẽ là cơ hội tốt. Cô nhiều năm như vậy, có lẽ cho tới bây giờ cũng chưa có nghỉ ngơi như vậy qua chăng?
Thẩm Thất gật gật đầu: Đúng vậy a, cô luôn là bận bận bận, lúc còn trẻ bận đi học, trung niên thì bận đi khắp nơi trên toàn cầu khảo cổ. Hèn chi cô mãi độc thân đến bây giờ, mỗi ngày cùng phần mộ giao tiếp, quả thật rất ít có cơ hội tiếp xúc người đàn ông phù hợp.
Hạ Nhật Ninh cũng nói: Hơn nữa, cô rất độc lập, đàn ông bình thường, cô là không để vào mắt đấy. Điều kiện quá được đấy, lại rất ít thích hợp độ tuổi độc thân đấy.
Thẩm Thất cảm khái một tiếng, nói: Đúng vậy a. Nhưng mà các người nói, Mạc đại ca cùng cô thật sự có khả năng sao?
Theo trước mắt mà xem, hình như có chút đầu mối a. Lưu Nghĩa cười ha hả mà nói: Dù sao cô bây giờ cũng từ chức rồi, không có chuyện gì có thể làm, ở chỗ này trải qua kỳ nghỉ cũng rất tốt đấy.
Văn Nhất Phi cũng hùa theo nói: Đúng vậy a. Bận rộn nửa đời người rồi, là nên nghỉ ngơi một chút. Nếu như bọn họ thật có thể thành đôi, cũng là một chuyện tốt. Mạc đại ca tuy rằng nhìn cao to thô kệch đấy, thế nhưng là kỷ tính lắm, nhiều năm sóng gió đã đi tới như vậy, cũng đủ vững vàng. Anh ấy là phù hợp mắt thẩm mỹ của cô đấy. Vừa rồi cô lúc rời đi, là ngượng ngùng rồi đấy.
Những người khác nhao nhao gật đầu.
Lúc vào đêm, tộc trưởng Mạc quả nhiên phái người đến mời rồi.
Mọi người thay một bộ trang phục bình thường hưu nhàn, đê điều cùng theo các tộc trường đi tham gia náo nhiệt rồi.
Đợi lúc mọi người đến nơi, phát hiện đã có rất nhiều du khách đang chờ rồi.
Thẩm Thất nói: Người đến chơi nơi này đúng là thật không ít a!
Mạc đại ca giải thích: Nơi này làm thành cảnh khu du lịch đã được nhiều năm rồi. Bởi vì trong thời kỳ loạn lạc chiến tranh, phá hoại cũng không phải nghiêm trọng, vì vậy vào thời kỳ sau được sửa chữa phục hồi rất nhanh. Hơn nữa nơi này vẫn rất có chỗ đặc sắc riêng của nó, bởi vậy hấp dẫn du khách vẫn là rất nhiều đấy. Nhất là một loại rượu của bản xứ, là duy nhất có một tiệm, không có chi nhánh. Muốn uống, cũng chỉ có thể tới nơi này.
Văn Nhất Phi lập tức hứng thú: Rượu gì? Huyền bí như vậy?
Là một phương thức bí truyền mà chế riêng đấy. Nghe đồn là tổ tiên của Mạc gia từ trong cung đình mang ra ngoài. Năm đó Nguyên phi Ỷ Lan chính là thích loại rượu này nhất, nghe nói sau khi bà ấy đã uống, thân thể sẽ mang theo một luồng mùi hương dị thường, Hoàng Đế Lý Thánh Tông đối với bà ấy say đắm không thôi. Mạc đại ca vừa cười vừa nói: Đây chỉ là truyền thuyết a, cụ thể có thần kì như vậy hay không, vậy cũng khó mà nói rồi.
Mọi người nhao nhao nở nụ cười.
Ella nói: Chuyện này, có lẽ không phải là lời đồn. Mà là sự thật.
Mọi người nhao nhao quay đầu nhìn về phía ella.
Ella giải thích: Nguyên phi Ỷ Lan vốn là cũng là một tồn tại thiên phú dị bẩm. Chúng ta không thể dùng tư duy của người bình thường đi đánh giá một người khác thường. Cũng giống như, những người này không thể dùng tư duy của bọn họ, đánh giá trí óc của mấy vị đại thiếu gia các người. Người không có ở chung một cái thế giới, là vĩnh viễn không cách nào nhận thức được phương thức tư duy lô-gích của một cái thế giới khác đấy.
Hạ Nhật Ninh, Văn Nhất Phi, Phạm Thành Phạm Ly đồng thời gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Đúng là như thế.
Chỉ có người thật sự đứng ở vị trí này hoặc là cấp độ này, mới có thể thật sự hiểu được định nghĩa tầng lớp này.
Thẩm Thất nhịn không được có sự say mê: Nếu quả thật có chuyện như vậy, hèn chi Hoàng Đế Lý Thánh Tông lại say mê Nguyên phi Ỷ Lan như thế, vì bà mà quyết đánh tan bằng được quân Chiêm Thành. Ngẫm lại cũng khiến cho người ta cảm thấy mê mẩn a.
Lúc này Văn Nhất Phi nhịn không được lại chen vào nói: Không đúng a! Tôi thấy thế nào, trên dã sử nói, Nguyên phi Ỷ Lan rõ ràng là có mùi hôi cơ thể đấy? Không phải nói, vị cô gái đứng tựa gốc lan, là có mùi cơ thể quá nồng?
Phụt, Thẩm Thất cùng Lưu Nghĩa đồng thời nhịn không được, cười ha ha ha.
Ella cũng cười theo, nói ra: Những cách nói này đều là truyền thuyết của dã sử, cụ thể là như thế nào, chúng ta đều cũng không biết được rồi. Tôi chẳng qua là cảm thấy, thân là Hoàng Đế, chắc có lẽ không ngược đãi mũi của mình phải không? Trừ phi ông ấy bị viêm mũi quá mức nghiêm trọng, ngửi không ra mùi hương thối.
Phạm Thành Phạm Ly nói: Kiểu dã sử này, đủ loại lời đồn đều có. Con đường tin tức vào thời đó thật ra là không bằng bây giờ mà phát triển đấy, đừng nhìn thời đó tiêu chuẩn văn minh rất cao, nhưng hệ thống tình báo vẫn là có nghiên về trọng điểm đấy, không giống như bây giờ xuất hiện một số thợ săn ảnh chuyên tám chuyện minh tinh, đem chuyện riêng tư của minh tinh đều bới ra ngoài. Còn vào thời đó, cho dù có người biết nội tình, có lẽ cũng sẽ không dám nói ra bên ngoài chăng? Bởi vậy, rất nhiều tài liệu về sự thật lịch sử, thật ra đều không có cách nào khảo chứng đấy.
Ella gật đầu tỏ vẻ đồng ý: Đúng là như thế. Là tư cách một nhà khảo cổ học, quan trọng nhất chính là dùng số liệu nghiêm cẩn nhất để hoàn nguyên sự thật của năm đó. Trước khi chưa có đủ các chứng cứ chứng minh, là không thể dễ dàng mà đưa ra quyết định đấy. Mặc kệ mùi vị của Nguyên phi Ỷ Lan là như thế nào, đều không có chúng cứ kỹ càng cụ thể minh xác, bởi vậy cũng không thể coi là kết luận.
Mạc đại ca khen ngợi mà nhìn thoáng qua ella.
Mọi người vừa trò chuyện vừa đi tới một chỗ ở trước đống lửa.
Đám người bọn họ liền nhận thầu một cái đống lửa.
Bọn họ vừa mới ngồi xuống, lập tức đã có người tới đây đưa đến rượu và đồ ăn.
Thẩm Thất tò mò, lấy qua bình rượu ngửi một hồi, nói với ella: Cô, rượu này thật sự không tệ đấy, có muốn uống một chút không? Cô bây giờ dù sao cũng không cần làm khảo cổ và cũng không cần đi làm rồi, hay là uống một chút?
Được. Ella cười trả lời: Nghe con đấy.
Thẩm Thất niềm nỡ lần lượt cho mọi người rót một ly, mình cầm lấy ly nhấp một ngụm, nói: Đây là một loại rượu trái cây phải không? Mang theo mùi thơm ngát của trái cây đây.
Đúng, chính là một loại của rượu trái cây. Mạc đại ca khẳng định mà trả lời: Chỉ là chính giữa bỏ thêm rất nhiều phụ liệu, cô có thể nếm ra được, nói rõ là vị giác của cô rất kén chọn a.
Thẩm Thất cười tủm tỉm nhìn lấy Mạc đại ca.
Ella nhẹ nhàng nếm thử một ngụm, hai má trong nháy mắt đỏ thắm cả lên, dưới sự chiếu rọi của ánh lửa, hết sức lộ ra vẻ đẹp quyến rủ.
Một giây sau, một chuyện khiến người ngạc nhiên đã xảy ra.
Trên người của ella trong nháy mắt truyền đến một luồng mùi hương dị thường, mùi thơm lượn lờ không tiêu tan, là một loại mùi nước hoa hoàn toàn khác với tất cả các nhãn hiệu khác.
Thẩm Thất là nhà thiết kế, đối với mùi hương của nước hoa là mẫn cảm nhất.
Cô đều không thể phán đoán mùi hương ở trên người ella là thuộc về mùi gì.
Hòa lẫn với mùi hương của trái cây và mùi hương của hoa, nhưng mang theo một chút mùi thơm cơ thể của thiếu nữ.
Ánh mắt của ella mang theo một ý say nhìn lấy mấy người ở xung quanh: Các người làm gì mà đều dùng ánh mắt kỳ lạ như vậy mà nhìn tôi? Làm sao rồi?
Lưu Nghĩa há to miệng, sau một hồi lâu mới lên tiếng: Cô, mùi hương trên người của cô.
Mùi hương? Mùi hương? Tôi không có dùng nước hoa a! Con nói là mùi của dầu gội đầu sao? Ella không hiểu mà nhìn lấy Lưu Nghĩa.
Thẩm Thất lập tức cầm lên một hộp mù-tạc đưa cho ella: Cô, cô ngửi thử mùi này xem.
Ella cúi đầu ngửi một hồi, lập tức nhíu mày nói: Mù-tạc này là chuyện như thế nào? Một chút cũng không cay, có phải không hợp tiêu chuẩn không?
Thẩm Thất trong nháy mắt bó tay rồi, qua một hồi lâu mới lên tiếng: Cô, là mũi của cô mất nhạy rồi! Mù-tạc này rất cay đấy!
Ella dường như trong phút chốc tỉnh tảo được một chút, lúc này nói: Cái gì? Làm sao có thể?
Ella lập tức đứng lên, thân thể lay động một cái, hướng về phía sau lưng ngã tới.
Cẩn thận. Mạc đại ca tay mắt lanh lẹ, lập tức đỡ lấy ella.
Thế nhưng là một giây sau, cả người của ella lại như mềm mại không xương vậy, bỗng chốc tựa vào người của Mạc đại ca.
Mạc đại ca tâm thần cự chấn!
Mùi hương dị thường kia chui vào chóp mũi của ông, vậy mà khiến năng lực tự kiềm chế vẫn lấy làm tự hào của ông, trong nháy mắt mất đi hiệu lực!
Thực xin lỗi, chân của tôi mềm nhũn rồi. Ella mở miệng nói xin lỗi: Tửu lượng của tôi trước kia rất tốt đấy, lần này không biết chuyện gì xảy ra.
Bà ấy vừa mới mở miệng nói xong, mọi người ở xung quanh lại lần nữa hóa đá rồi!
A a a, vậy còn là cô ella sao?,
Tại sao giọng nói của bà ấy trở nên biếng nhác kiều mị như vậy?
Nữ cường nhân nữ hán tử kia của trước kia đã đi đâu rồi?
A a a, nhân vật được thiết lập đã sụp đổ a!
Đôi mắt của Mạc đại ca trong nháy mắt thâm sâu thêm vài phần, tiếng nói cũng cùng theo trầm thấp thêm vài phần: Không sao, tôi đỡ cô đi nghỉ ngơi một chút.
Mạc đại ca đỡ lấy ella lại một lần nữa ngồi xuống, ella thật sự là ngại, luôn tựa ở trong ngực của Mạc đại ca, chỉ có thể khó khăn mà tựa vào trên bờ vai của Thẩm Thất: Tiểu Thất, cho tôi mượn bờ vai dựa vào một cái.
Cảm nhận thấy ella rời khỏi, tay của Mạc đại ca theo bản năng mà nắm thật chặt lại, sau đó buông lỏng ra.
Hạ Nhật Ninh cùng Văn Nhất Phi làm một dấu hiệu, hai người trong nháy mắt liền hiểu ngay.
Thẩm Thất đỡ lấy ella: Cô, cô không sao chứ?
Không sao. Chỉ là thật kỳ lạ, tửu lượng của tôi kém đi rất nhiều. Ella không giải thích: Tửu lượng trước kia của tôi rất tốt đấy. Độ rượu của rượu trái cây kia rốt cuộc là cao bao nhiêu? Tại sao tôi vừa mới uống một ly thì đã say rồi?
Thẩm Thất đúng là không có cách nào giải thích.
Lời nói này, cô không có cách nào tiếp được!
Cùng với số lượng du khách tăng nhiều, bắt đầu có người ở giữa bãi sân vừa múa vừa hát, không ngừng lôi kéo du khách gia nhập vào.
Cũng có người muốn tới đây kéo Thẩm Thất bọn họ, nhưng mà, đều bị tiểu Xuân mấy người bọn họ từ chối một cách nhã nhặn rồi.
Sau khi trôi qua nửa tiếng đồng hồ, mùi hương dị thường nồng nặc ở trên người của ella cuối cùng cũng đã tiêu tán đi không ít, cả người cũng tỉnh táo rất nhiều rồi.
Ella đỡ lấy trán nói: Xem ra, sau này cũng không thể uống rượu rồi, lần này thay đổi không chỉ là vẻ bề ngoài của tôi, ngay cả tửu lượng cũng thay đổi rồi.
Mạc đại ca lo lắng mà nói: Có cần tôi đưa cô quay về nghỉ ngơi một chút không?
Ella lắc đầu: Không cần. Mọi người chơi được vui vẻ như vậy, đừng bởi vì tôi mà mất đi hứng thú.
Lúc này, một đám du khách đi tới, mấy người cô gái ở thật xa liền thấy được Hạ Nhật Ninh cùng Thẩm Lục bọn họ rồi, trực tiếp thoát khỏi đội ngũ chạy tới: Chúng tôi có thể cùng các người với nhau không?
Hạ Nhật Ninh vừa định cự tuyệt, Sùng Minh đã mở miệng trước: Không thể.
Biểu cảm ở trên mặt của những cô gái kia cứng đờ.
Có lẽ là vẫn chưa có bị người cự tuyệt qua như vậy chăng?
Tiểu Xuân mấy người kia cố nén cười, quay mặt ra chỗ khác.
Phong cách gần đây của Sùng Minh có chút hướng về phía con người bình thường mà rảo bước tiến lên a.
Lưu Nghĩa đối với cô gái luôn là không đành lòng đấy, bởi vậy mới giải thích: Thật có lỗi, chúng tôi đều là một cái đoàn đội đấy. Vì vậy không thói quen có người ngoài gia nhập.
Đã có lời giải thích của Lưu Nghĩa, sắc mặt của mấy cô gái kia cuối cùng cũng không có khó coi như thế rồi, trong lòng không cam tâm mà nhìn thoáng qua Hạ Nhật Ninh cùng Thẩm Lục, quay người đi một bước thì quay lại ba lần mà rời đi.
Sùng Minh tình ý sâu xa mà nói với Thẩm Lục: Anh nhìn thấy không? Loại cô gái tầm thường này, anh chẳng lẽ định sau này muốn cùng người như vậy đi chung cả đời sao?
Thẩm Lục liếc xéo qua anh ấy một cái: Tôi có nói qua là tôi muốn cùng các cô ấy đi chung cả đời sao?