Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 528: Chương 528




Sau khi ăn cơm xong, ánh mắt mọi người đều phát hiện, giữa hai người Mạc đại ca và cô, hình như có chút gì đó khan khác.

Tuy rằng hai người đã cố gắng tỏ ra bình thường.

Nhưng càng cố thì càng không bình thường!

Những người có mặt có ai không phải người thông minh chứ?

Chỉ cần nhìn lướt qua thôi, là đã biết xảy ra chuyện gì rồi!

Mạc đại ca tranh thủ lúc el và mọi người không chú ý, đã nhanh tay gắp một khúc bắp để vào chén của el.

El nhanh chóng ngẩng đầu nhìn những người khác.

May quá may quá, bọn họ không phát hiện.

El len lén nhìn trộm Mạc đại ca, sau đó ăn khúc bắp đó mà đỏ cả mang tai.

Những người khác giả vờ như không thấy gì hết, ai nói chuyện thì cứ nói chuyện, ai ăn thì cứ ăn tiếp.

El len lén nhìn trộm Mạc đại ca, sau đó nhanh như chớp gắp một miếng thịt gà để vào chén Mạc đại ca.

Sau đó nhanh chóng cuối đầu xúc cơm vào miệng, ăn một hơi.

Mạc đại ca nhìn El với ánh mặt thắm thiết, sau đó ăn ngấu nghiến miếng thịt gà mà El gắp cho.

Thẩm Thất cuối đầu ăn cơm.

ÔI trời, chịu đựng hết nổi rồi!

Thì ra giả vờ không thấy gì, lại khổ sở như vậy!

Các bạn ơi, ngày xưa đã vất vả cho mọi người rồi!

Hạ Nhật Ninh cũng chịu không nổi, anh cứ cuối đầu vờ như không thấy.

Nhưng bọn họ đang ở trước mặt anh mà!

Chỉ cần hơi ngẩng đầu lên, là có thể nhìn thấy rất rõ ràng!

Những người khác cũng không khá hơn.

Khả năng diễn xuất của Lưu Nghĩa hơi kém chút, cứ giả vờ giả vờ là lộ ra, sau đó Văn Nhất Phi phải gắp chút thức ăn để vào chén Lưu Nghĩa, phối hợp với cô để diễn tiếp vở kịch.

Cuồi cùng, hai người lo lén lút tình tứ kia, đã tự dừng lại rồi.

El nhìn ra xung quanh, phát hiện Thẩm Lục chưa về, nên đã hỏi: “Tiểu Thất, anh con đâu? Sao còn chưa về?”

Thẩm Thất vẻ mặt hết sức buồn bã, cô à, cuối cùng cô cũng nhớ hỏi con rồi à.

Nếu không con thật sự không diễn tiếp được nữa đâu!

“Anh hai có gọi cho con, nói là, mấy hôm nay sẽ không qua đây nữa. Anh hai vốn nghĩ rằng tình hình của cô sẽ rất nguy hiểm, lo lắng đám người Mạc Gia Trấn sẽ làm khó cô, nên mới qua đây. Dạ, con cũng nghĩ vậy đó.” Thẩm Thất thấp thoáng vẻ ngại ngùng, nói: “Nhưng mà xem ra, bây giờ có Mạc đại ca ở đây, cô sẽ không bị thiệt thòi gì đâu.”

Mặt của El chuyển sang màu đỏ rực ngay lập tức.

Bị đứa cháu gái nói như thế, có chút xấu hổ!

“Tiểu Lục không sao chứ? Mạc đại ca chủ động hỏi.

Dù sao sự việc cũng được xảy ra ở Mạc Gia Trấn, nên Mạc đại ca cũng phải hỏi thăm.

“Không sao. Sùng Minh bị thương, anh tôi đang chăm sóc cho anh ấy.” Thẩm Thất trả lời.

Hạ Nhật Ninh nghe được câu này, mắt lóe sáng lên, cảm thấy buồn cười.

Văn Nhất Phi không nói gì chỉ lắc đầu, cái tên đó vì muốn theo đuổi Thẩm Lục, mà dám làm cả chuyện này!

Phạm Thành Phạm Ly cười hí hửng nhìn Thẩm Thất, không nói gì thêm.

El gật đầu: “Vậy được rồi. Không sao là tốt rồi.”

Ngay lúc này Tiểu Xuân hối hả đi vào, nói nhỏ với Hạ Nhật Ninh: “Tổng tài, Phùng thiếu gia gửi thiệp mời đến.”

Lời nói của Tiểu Xuân, mọi người đã nghe thấy, tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn anh ta.

Tiểu Xuân nói tiếp: “Tất cả thiệp mời của mọi người đã được gửi đến cùng một lúc ạ.”

Tiểu Xuân đưa thiệp mời trong tay mình cho Thẩm Thất.

“Tôi cũng có à? Thiệp mời gì vậy?” Thẩm Thất tò mò nhận lấy, vừa mở ra xem, toàn thân đã bất động.

Phùng Mạn Luân đính hôn à?

Đính hôn với ai?

Thẩm Thất xem tiếp, lúc ánh mắt của cô nhìn xuống đến tên Triệu Văn Văn, đã rất bất ngờ.

Sao có thể được?

Chẳng phải họ nói nhất định sẽ không đến với nhau sao?

Đây rốt cuộc là chuyện gì đây?

Văn Nhất Phi, Lưu Nghĩa và cả Phạm Thành Phạm Ly đã nhận lấy thiệp của mình, xem qua nội dung.

Lưu Nghĩa kinh ngạc đến không chịu được, nói: “Sao hai bọn họ lại đến được với nhau chứ? Thật là kỳ lạ.”

“Không có gì lạ. Là chuyện sớm đã đoán ra được.” Văn Nhất Phi nói: “Xem ra, chúng ta phải về nhà rồi.”

Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Phải đó, đến lúc về nhà rồi.”

Thẩm Thất ngẩng đầu nhìn Mạc đại ca: “Mạc đại ca, cô của tôi, cô ấy.”

莫哥转头看着el:“你想回h市吗?”

Mạc đại ca quay đầu nhìn el: “Cô có muốn về thành phố Vinh không?”

El suy nghĩ rồi nói: “Thật ra tôi đi đâu cũng thế thôi. Tôi đã nghĩ việc rồi, tạm thời không có gì làm hết. Thật ra chỗ này cũng không tệ, hoàn cảnh rất tốt, rất thích hợp với phong cách khảo cổ của tôi.”

Câu nói này của el, đã thể hiện rõ tâm ý của mình rồi.

Những người có mặt, đều nghe hiểu hết.

Mạc đại ca liền cười: “Được, nếu cô muốn quay về, tôi sẽ đến trước mặt tộc trưởng để nói giúp cô.”

Gương mặt El lại đỏ nữa rồi.

Ăn cơm tối xong, Thẩm Thất đã kể lại tình hình bên đây cho Thẩm Lục nghe, Thẩm Lục dặn dò Thẩm Thất nhất định phải cẩn thận và không nói gì thêm.

Lần này việc đính hôn của Phùng Mạn Luân diễn ra quá đột ngột.

Vả lại thời gian quá gấp rút, buổi lễ được diễn ra vào ngay thứ sáu tuần này.

Hôm nay đã là thứ ba rồi, tính ra thì chỉ còn thời gian hai ngày.

Mọi người ăn cơm xong, đã lập tức khởi hành rời khỏi chỗ này.

Hạ Nhật Ninh dẫn Thẩm Thất đi cáo biệt tộc trưởng Mạc, tộc trường Mạc cười vui vẻ tiễn rồi lại tiễn. Làm cho Thẩm Thất không nhịn được phải hỏi Hạ Nhật Ninh: “Rốt cuộc anh đã cho tộc trưởng Mạc lợi ích gì mà khiến ông ấy vui thế?”

Hạ Nhật Ninh đưa tay lên ngắt vào chóp mũi Thẩm Thất: “Chuyện này thì em khỏi lo, đó chắc chắn liên quan đến chuyện kinh doanh, có qua có lại thôi mà.”

Thẩm Thất không hiểu lắm: “Vậy có lợi cho cô không vậy?”

“Chỉ có lợi chứ không có hại! Em yên tâm rồi chứ?” Hạ Nhật Ninh cười vui vẻ nhìn Thẩm Thất: “Yên tâm đi, đó cũng là cô của anh mà!”

Thẩm Thất giờ mới cười: “Này, em tin anh! Vậy tối nay chúng ta khởi hành à?”

“Đúng vậy, chúng ta phải tranh thủ về sớm, để chuẩn bị cho tốt. Phải rồi, khi nào mấy đứa nhỏ qua đây?” Hạ Nhật Ninh hỏi: “Để anh chuẩn bị trước.”

Thẩm Thất than nhẹ một tiếng, nói: “Chắc là khoảng tháng sau. Em đang liên hệ với trường mẫu giáo bên này, nhưng điều kiện không tốt cho lắm.”

Thẩm Thất ngẩng đầu nhìn Hạ Nhật Ninh, nói: “Anh cũng biết, hai đứa nhỏ sinh ra vốn rất thông minh lanh lợi, trường mẫu giáo bình thường, không có tác dụng với chúng đâu.”

Hạ Nhật Ninh cố tình nhăn mặt nhìn Thẩm Thất: “Có phải em đã quên, bọn nhỏ còn có ba không?”

Thẩm Thất ngơ ngác, rồi phản ứng lại, thế là che miệng cười suốt: “Xin lỗi, ba của bọn nhỏ, lỡ quên mất anh rồi! Cũng không trách em được! Tối qua em mới nhớ lại mọi chuyện! Cho nên, vẫn chưa quen thôi mà.”

Hạ Nhật Ninh mạnh tay ngắt vào chóp mũi Thẩm Thất: “Phạt em nè!”

Thẩm Thất không ngừng cầu xin: “Được rồi được rồi, anh Nhật Ninh, tùy cho anh phạt em thế nào cũng được, được chưa?”

Hạ Nhật Ninh nhướng mày, hôn Thẩm Thất: “Vậy mới được chứ. Được rồi, chuyện trường học cứ giao cho anh. Chừng đó rước Tiểu Duệ Tiểu Hà qua đây, anh sẽ bù đắp lại tình cảm với chúng!”

“Thế anh định nói thẳng thân phận của mình ra luôn à?” Thẩm Thất chớp chớp mắt nhìn Hạ Nhật Ninh.

“Không, phải có tình cảm rồi mới nói được.” Hạ Nhật Ninh tự tin nói: “Đừng quên, hiện giờ tiểu Hà thích anh lắm đó! Phần tình cảm này không thể lãng phí được!”

“Tự tin quá há!” Thẩm Thất nhìn anh với ánh mắt kiêu ngạo: “Để em xem đến lúc sự thật được nói ra, anh sẽ như thế nào!”

“Đến chừng đó nói tiếp!” Hạ Nhật Ninh mỉm cười trả lời: “Rồi cũng sẽ có cách thôi!”

Về đến cảnh viên, mọi người đều đi thu dọn đồ đạc.

El đang ở một bên giúp đỡ Mạc đại ca.

Không biết có phải vì họ đã phải lòng nhau mà làm việc gì cũng rất ăn ý.

El nhìn thấy Thẩm Thất, liền nói với Thẩm Thất: “Tiểu Thất, con đừng lo cho bên cô, con tự lo cho mình đi.”

“Con biết rồi. Có chuyện gì thì cứ gọi cho con nhé.” Thẩm Thất nói: “Đừng giấu con nữa nhe!”

“Biết rồi!” El vỗ vỗ vào vai Thẩm Thất nói: “Cô ở đây tránh mặt người quen cũng tốt. Dù sao gương mặt này nhìn đúng là có chút kinh khủng.”

Thẩm Thất gật đầu mỉm cười: “Được rồi, chúng con đi trước nhé! Anh hai nói, anh ấy sẽ ở cùng với Sùng Minh thêm một thời gian nữa, nếu cô có việc gì thì cứ gọi cho anh ấy cũng được.”

“Biết rồi.” El vẫy tay chào mọi người: “Mọi người bảo trọng nhé!”

“Tạm biệt cô!” Những người khác cũng vẫy tay chào el và Mạc đại ca: “Tạm biệt Mạc đại ca!”

Sau khi Mạc đại ca và el tiễn mọi người rời khỏi, đã cùng quay đầu nhìn đối phương.

E là hai người không ai cần nói chữ nào, thì vẫn có thể rất ăn ý với nhau.

Quay lại với Phùng Mạn Luân, nhân vật chính trong các chủ đề bàn tán hiện nay, hiện đang nhốt mình trong phòng, và đã ở trong đó rất lâu.

Anh không ngừng làm tắt điều thuốc trên tay mình, mắt thì nổi hết các gân đỏ lên.

Cái gạt tàn trên bàn, đã được nhét đầy tàn thuốc, không còn đếm nổi đã hút bao nhiêu điếu thuốc rồi.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, tiếng trợ lý vọng vào: “Thiếu gia, đám người Hạ Nhật Ninh đã cùng nhau quay về rồi ạ.”

“Biết rồi.” Phùng Mạn Luân hạ giọng trả lời, mở cửa sổ ra, khí trời bên ngoài thật là thanh khiết và ấm áp. Làm cho đầu óc mê man của Phùng Mạn Luân lập tức tỉnh táo hẳn.

Anh ta đã suy nghĩ rất kỹ rồi.

Đã không còn gì phải do dự nữa.

Anh nhất định phải đính hôn cùng Triệu Văn Văn!

Mới có cơ hội lấy lại giang sơn!

Hạ Nhật Ninh, tôi không chịu thua đâu!

Phùng Mạn Luân nắm chặt lấy hai nắm đấm tay, gân xanh trên tay đểu nổi lên hết, đốt ngón tay cũng trắng lên, cho thấy anh đang gồng hết sức của mình.

Mùi thuốc lá trong phòng, đột nhiên được hút ra một cách sạch sẽ.

Phùng Mạn Luân xông thẳng vào bồn tắm, tắm sạch sẽ, thay quần áo, mở cửa phòng và đi ra ngoài.

Trợ lý thấy Phùng Mạn Luân ra ngoài, liền đi theo ngay.

“Phùng Khả Hân đi đâu rồi?” Phùng Mạn Luân hỏi.

“Từ lần trước. Đại tiểu thư đã không còn xài thẻ của gia đình nữa.” Trợ lý trả lời.

“Hừ, đúng là có chí khí thật. Để xem nó chịu được bao lâu.” Phùng Mạn Luân vẻ mặt điềm đạm, không có cảm xúc gì hết, đương nhiên cũng không cảm cảm tình gì rồi.

“Vậy, có cần phải tìm đại tiểu thư không ạ?” Trợ lý hỏi một cách cẩn thận.

“Không cần. Nó muốn đi đâu thì đi, thích làm gì thì làm.” Phùng Mạn Luân bước nhanh ra ngoài: “Liên lạc với Triệu Văn Văn, chỉ còn thời gian hai ngày nữa là đính hôn rồi, cô ấy phải ra đây, để mà thể hiện chút tình cảm chứ. Nếu không thì, cổ phiếu của hai nhà làm sao mà tăng lên được?”

“Dạ.” Trợ lý nhanh chóng đi chấp hành mệnh lệnh.

Phùng Mạn Luân nhanh chóng rời khỏi, trạng thái uể oải lúc nãy đã biến mất.

Anh ta như được bơm đầy máu để hồi sinh, ý chí chiến đấu đã được quật dậy.

Cho dù là diễn kịch, cho dù là diễn với người phụ nữ mình không thích, chỉ cần lấy lại được giang sơn, chỉ cần có thể tự kiểm soát được nguồn vốn, thì tất cả đều đáng để hi sinh!

Phùng Mạn Luân không ngừng thuyết phục bản thân, nói đi nói lại.

Anh ta chỉ có thể dựa vào cách này, để tự thôi miên mình, và không phải tưởng nhớ Thẩm Thất đến điên cuồng.

Và cũng chỉ có thể dựa vào cách này, để trốn tránh tình cảm, đối mặt với hiện thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.