Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 562: Chương 562




Thấy vậy, chân của Thẩm Duệ và Thẩm Hoà thật sự mềm nhũn rồi.

Hai đứa nhóc lập tức ôm lấy nhau.

Không hổ là làm anh, mặc dù rất sợ hãi nhưng Thẩm Duệ vẫn không quên bảo vệ em gái, ôm chặt Thẩm Hoà trong ngực.

Thẩm Hà rúc trong ngực anh trai, cơ thể không ngừng run rẩy.

Thẩm Duệ run lập cập mở miệng nói: “Bà ơi, bọn con sai rồi, bọn con không cố tình xông vào đây! Nếu muốn phạt thì phạt một mình con thôi. Em gái con không biết gì cả, con bắt nó vào cùng con đấy.”

Bàn tay của bà lão dừng lại giữa không trung.

“Hứ?” Bà lão cười cười.

Bà ấy không cười còn đỡ, cười lên càng thêm âm trầm khủng bố.

Thẩm Duệ tiếp tục nói trong run sợ: “Bọn con biết sai thật rồi! Bọn con không nên đi lung tung. Bà tha cho em gái con đi.”

“Còn rất có tinh thần trách nhiệm.” Bà lão rút tay về, giọng nói vẫn âm trầm như vậy: “Hai đứa là con nhà ai? Sao lại tới đây?”

“Bọn con tới đây chơi.” Thẩm Duệ cắn môi trả lời, bà lão này thật đáng sợ!

Thẩm Hà đã sợ tới mức hồn phách cũng bay đi mất rồi.

Từ nhỏ tới lớn, cô bé toàn nhìn thấy trai xinh gái đẹp, kém nhất cũng là người bình thường.

Đã khi nào cô bé gặp được một người có tướng mạo kinh khủng như vậy đâu?

Một cô nhóc ngày ngày nhìn vẻ đẹp đẳng cấp của các cậu mình, bỗng nhiên gặp được sự chênh lệch to lớn này, quả thật không thể chấp nhận được.

“Ta đã nói mà, nòi giống nhà họ Phùng không thể có cốt khí như vậy được.” Bà lão trào phúng nói, nhìn Thẩm Hà đang run sợ, con mắt mù của bà nhíu lại, càng trở nên đáng sợ.

“Cô nhóc này thật xinh đẹp! Lớn lên chắc chắn sẽ là một mỹ nhân nghiêng nước. Mỹ nhân? Ha ha ha! Mỹ nhân thì có tác dụng gì?” Tiếng cười khô khốc của bà ta như tiếng kim loại cọ vào nhau, chói tai vô cùng.

Thẩm Hà trốn trong lòng Thẩm Duệ không dám nhúc nhích, như một con đà điểu vậy.

Nhưng Thẩm Duệ cũng chỉ mới ba tuổi, ôm cũng không ôm được.

“Hai đứa sợ ta đến thế à?” Cuối cùng bà lão đó cũng hỏi: “Đã sợ còn tới làm gì?’

Thẩm Duệ lấy can đảm trả lời: “Bọn con cảm thấy tò mò tại sao phong cách kiến trúc của căn phòng này lại khác với những nơi khác bên ngoài. Bọn con thực sự không có ý quấy rầy bà.”

“Hừ! Tiểu tử đúng là biết nhìn hàng! Đi theo ta!” Bà lão xoay người đi: “Ta họ Tiền, chỉ là một bà lão côi cút, hai đứa cứ gọi ta là bà Tiền là được.”

“Vâng, bà Tiền.” Thẩm Duệ không dám không nghe, kéo tay của Thẩm Hoà chầm chậm theo sau.

Bà Tiền dẫn hai đứa trẻ vào trong phòng.

Thẩm Duệ và Thẩm Hoà sợ hãi nhìn lướt qua xung quanh, vừa nhìn Thẩm Hà liền phát hiện một bức tranh chữ trên tường, cô bé ồ lên, hô theo bản năng: “Đây là tác phẩm của Hoà Thân năm Càn Long thời nhà Thanh.”

Bà Tiền bất ngờ nhìn Thẩm Hà: “Ánh mắt rất khá.”

Thẩm Hà lại cúi đầu, không dám nhìn bà ta nữa.

Thẩm Hà là thành viên chuẩn của hội nhìn bề ngoài.

Cho dù không phải kiểu trông mặt mà bắt hình dong, nhưng cô bé vẫn rất sợ bà Tiền.

“Xem ra xuất thân của hai đứa không thấp, có kiến thức như vậy, nhất định là con nhà giàu.” Bà Tiền ngồi lên một chiếc ghế cực kì cũ nát, nói: “Ngồi đi.”

“Cám ơn bà Tiền.” Thẩm Duệ kéo Thẩm Hà ngoan ngoãn ngồi lên chiếc ghế đối diện.

Hai đứa bé ngồi cùng trên một chiếc ghế an ủi lẫn nhau.

“Hai đứa tên là gì?” Bà Tiền hỏi.

“Con tên là Thẩm Duệ, đây là Thẩm Hà. Bọn con là một cặp song sinh.” Thẩm Duệ nhu thuận trả lời.

“Họ Thẩm.” Bà Tiền nghĩ một hồi cũng không tìm ra ở bản địa có nhà nào họ Thẩm có thể sinh ra đứa bé tinh xảo như thế.

“Bọn con là người Đông Bắc.” Thẩm Duệ bổ sung một câu.

Lúc này bà Tiền mới nhớ ra gật đầu: “Thì ra là Thẩm gia ở Đông Bắc, trách nào. Trong thời dân quốc, đó chính là gia tộc lớn.”

Bà Tiền bưng chén trà lên nhấp một ngụm, nói: “Sao hai đứa lại tới đây?”

“Bọn con theo mami tới đây chơi.” Thẩm Duệ làm người phát ngôn cho cặp song sinh, chủ động trả lời vấn đề: “Mami là bạn tốt của chú Phùng.”

“Chú Phùng?” Bà Tiền hơi khựng lại, lập tức nhớ ra: “Phùng Mạn Luân? Ha! Thằng nhóc đó!”

Thẩm Duệ và Thẩm Hà không dám lên tiếng.

“Hai đứa tìm được tới đây cũng coi như có bản lĩnh.” Bà Tiền hừ một tiếng: “Chỗ này của ta sắp thành nhà hoang bị bỏ quên rồi. Bao nhiêu năm rồi không có người tới đây.”

Thẩm Thất và Phùng Mạn Luân nói chuyện nhà, tiện đà lại nói về những sắp xếp công việc.

Nói một hồi, Thẩm Thất nhìn đông nhìn tây, không nhịn được nói: “Hai cái đứa này thật là nghịch ngợm, chạy đi đâu rồi?”

Phùng Mạn Luân vừa cười vừa nói: “Không sao, chỉ cần không ra ngoài thì sẽ không có chuyện gì. Nhà anh nhiều người giúp việc như vậy, sẽ không để hai đứa xảy ra chuyện gì. Anh đã dặn bọn họ phải để mắt tới chúng rồi, không để chúng tới gần hồ và giếng nước.”

Nghe Phùng Mạn Luân nói như vậy, Thẩm Thất mới yên tâm nói: “Thật ngại quá, hai đứa này rất nghịch ngợm.”

“Không sao. A, hỏng rồi, anh quên mất một chuyện.” Phùng Mạn Luân đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Anh quên dặn dò một chuyện!”

Thấy Phùng Mạn Luân thay đổi sắc mặt, Thẩm Thất vừa yên tâm được phần nào giờ lại lo lắng: “Sao vậy?’

“Chắc bọn nhóc sẽ không tới đó chứ?” Sắc mặt của Phùng Mạn Luân càng trở nên quái dị: “Đi, chúng ta đi xem sao!”

Thẩm Thất nghe xong suýt chút nữa thì phát hoảng: “Chỗ nào?”

“Nói ra rất dài. Dựa theo bối phận thì anh phải gọi đó là bà nội. Nhưng bà ấy cũng không phải bà nội ruột của anh, hơn nữa cũng đã bị xoá tên trong gia phả. Nhà ngoại của bà ấy họ Tiền, năm nay đã già cả rồi.” Phùng Mạn Luân giải thích nói: “Bà ấy luôn ở trong sân sau của Phùng gia, nhiều năm qua chưa từng có người quấy rầy.”

Từ trước tới này Thẩm Thất chưa từng nghe Phùng Mạn Luân nhắc tới chuyện hắn có bà nội, cô chỉ biết Phùng Mạn Luân có ông nội, lại không biết còn có cả bà nội.”

“Đi đi, vừa đi vừa nói. Chỉ mong hai đứa không bị hù doạ!” Phùng Mạn Luân không chút do dự dẫn Thẩm Thất ra ngoài.

“Hù doạ?” Thẩm Thất lo lắng không thôi.

“Ừ.” Phùng Mạn Luân vừa dẫn Thẩm Thất đi theo hướng đó, vừa giải thích nói: “Năm đó bà ấy với ông nội anh gặp tiếng sét ái tình, một người là đại thiếu gia nhà giàu, một người là nghệ sĩ nổi tiếng một vùng. Ông nội hứa sẽ dùng tám cỗ kiệu cưới bà về, nhưng lúc đó chưa có thành công gì, nên không thể cưới được. Bà ấy tin lời ông nội, từ giã sân khấu, trở thành người phụ nữ đứng sau ông. Nhưng sau khi ông nội dẫn bà về nhà, bà mới phát hiện ông đã lừa bà. Nhưng bà đã giải nghệ, lại còn mang thai, không thể trở lại thế giới của bà được nữa, chỉ có thể đồng ý làm vợ bé của ông nội.”

“Lúc đó đất nước mới giải phóng chưa được bao lâu, chuyện như vậy rất nhiều.” Phùng Mạn Luân giải thích: “Hơn nữa thời điểm đó trọng tâm của Phùng gia chủ yếu là ở nước ngoài, vì thế chẳng ai để ý tới mặt này cả.”

Thẩm Thất gật đầu.

“Nhưng mà bà chẳng thể thuận lợi sinh con. Mang thai tháng thứ sáu, bà đột nhiên bị xảy thai, là một đứa bé trai đã thành hình. Bà nội ruột của anh có hiềm nghi là người gây án. Bà nội ruột là vợ cả, gia đình có căn cơ sâu, môn đăng hộ đối với ông nội anh. Bà nội thừa nhận chuyện này là bà làm, nhưng cũng đưa ra điều kiện với ông nội, chỉ cần ông không truy cứu chuyện này, bà nội sẽ bỏ ra một khoản tiền lớn từ nhà mẹ đẻ ủng hộ việc ông nội về nước lập nghiệp. Ông nội anh đồng ý.”

Bước chân Thẩm Thất khựng lại, cô đã nhìn thấy sự bi ai rồi.

Quả nhiên, Phùng Mạn Luân nói tiếp: “Ông nội và bà nội ruột của anh đã có giao dịch, vụ xảy thai cứ thế bị đè xuống. Bà ấy gần như phát điên, dùng thân thể suy nhược ôm thi thể của đứa bé tới hỏi ông nội vì sao lại nhẫn tâm huỷ hoại đứa con của bọn họ, ông nội nói bây giờ quả thực ông đã phụ bà, nhưng tương lai sẽ bù đắp cho bà. Người nghệ sĩ một thời ấy nghe được câu trả lời này vô cùng thất vọng, ném thi thể đứa bé cho ông nội, lấy một chiếc kéo trong người ra rạch lên mặt mình.”

Thẩm Thất kêu a một tiếng: “Đúng là một người phụ nữ cứng cỏi!”

“Bà nói: Họ Tiền tôi có mắt như mù mới tin tưởng loại vong ân phụ nghĩa như anh. Năm đó chẳng phải anh thích khuôn mặt này của tôi sao, bây giờ tôi huỷ dung mạo xinh đẹp này đi, anh có còn yêu tôi không?” Phùng Mạn Luân tiếp tục nói: “Lúc đó ông nội không tỏ vẻ gì cả, bà tuyệt vọng nói với ông nội: Nếu đã mắt mù mới yêu anh, vậy còn cần con mắt này để làm gì? Bà lại đưa tay đâm mù một con mắt của mình.”

Thẩm Thất lại kêu sợ hãi: “Trời ạ!”

“Đang lúc bà chuẩn bị tự sát trước thi thể của đứa bé, thì người trong nhà ngăn cản bà lại. Bà không tự sát thành không. Bà nội ruột của anh tới nói chuyện riêng với bà ấy một buổi tối. Không ai biết hai người họ rốt cuộc đã nói những gì, nhưng người nghệ sĩ đã huỷ dung ấy cũng không còn tiếp tục tự sát nữa. Bà không còn nơi nào để đi, vì vậy bà nội anh đứng ra xây một khu nhà cho bà.”

“Trải qua mấy chục năm, Phùng gia đã sớm thay đổi rồi. Ngay cả biệt thự Phùng gia cũng từ lối kiến trúc Việt Nam biến thành kiến trúc Châu Âu. Nhưng cho dù Phùng gia có thay đổi thế nào, khu nhà đó lại chưa từng có ai chạm vào. Lúc bà nội ruột của anh sắp qua đời đã từng nói, đời này bà có lỗi nhất với đứa bé kia, nhưng bà không có cách nào khác. Bởi vì lúc đó vợ bé mang thai, bà thì chưa, nếu vợ bé sinh con trước bà, địa vị của bà trong nhà và quyền kế thừa của con bà sẽ bị dao động.”

“Vì thế, bà nội của anh mới dùng bất cứ giá nào huỷ đứa bé đó, hơn nữa còn thuận lợi sinh ra ba anh, địa vị của bà được củng cố triệt để. Có lẽ vì thấy có lỗi, nên trước lúc lâm chung bà nội đã căn dặn bọn anh, mặc kệ Phùng gia có thế nào cũng phải phụng dưỡng bà ấy tới cuối đời. Suốt mấy chục năm, rõ ràng ông nội anh và bà ấy đều ở trong căn nhà này, nhưng lại chưa từng gặp mặt nhau. Cũng có vài năm rồi anh chưa gặp bà ấy. Bình thường người giúp việc mang những vật dụng thường ngày tới cổng, bà sẽ tự ra lấy. Bà ấy chưa từng bước ra khỏi khu nhà đó, cũng chưa từng giao tế với bất kì người nào bên ngoài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.