Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 742: Chương 742




Văn Nhất Phi ấm ức nói: “Em có thể đừng liên lạc với Hàn Tấn nữa không?”

“Tại sao?” Lưu Nghĩa nhìn Văn Nhất Phi với vẻ kỳ lạ: “Có phải anh uống nhầm thuốc rồi không? Người ta nhỏ hơn em nhiều tuổi lắm.”

Văn Nhất Phi ấm ức nói: “Dù sao anh cũng không thích em quá thân thiết với cậu ta.”

“Em thân thiết với cậu ta ở đâu?” Lưu Nghĩa càng ngày càng thấy kỳ lạ: “Cậu ấy chỉ nói với em về tình hình gần đây của sư phụ và sư huynh thôi. Em biết rồi, anh vẫn còn ghen với sư huynh à? Chẳng phải em đã giải thích rõ ràng với anh rồi sao?”

“Vấn đề không phải là sư huynh của em!” Văn Nhất Phi càng ấm ức hơn nhưng anh lại không nói rõ ra được.

Lưu Nghĩa nhìn Văn Nhất Phi nói: “Sao lại nhiều chuyện như vậy? Em đã nói rồi em chỉ chăm sóc bình thường cho Hàn Tấn. Người ta ở thành phố này không dễ dàng, hoàn cảnh gia đình không tốt, điều kiện quá kém, ngay cả tiền về nhà cũng không nỡ tiêu. Em chỉ giúp đỡ cậu ấy thôi, giống như mẹ em giúp đỡ trẻ em thất học vậy, anh đã hiểu chưa?”

Văn Nhất Phi vẫn rất ấm ức: “Mẹ chúng ta giúp đỡ trẻ em còn em là giúp đỡ sinh viên đại học.”

“Có gì khác nhau à?” Lưu Nghĩa càng thấy kỳ lạ hơn: “Chẳng phải đều là giúp đỡ sao?”

Văn Nhất Phi bất lực.

Anh có thể nói anh ghen rồi không?

Nhưng mà ghen thế này cũng kỳ lạ quá!

Bởi vì Hàn Tấn đó ngoài báo cáo tình hình công việc với Lưu Nghĩa ra cũng không nói gì khác cả.

Hơn nữa Lưu Nghĩa luôn thẳng thắn công khai nhật ký trò chuyện của cô ấy và Hàn Tấn, cô chưa bao giờ giấu diếm Văn Nhất Phi.

Nhưng chính vì như vậy anh mới điên lên!

Rõ ràng là có vẻ không có vấn đề gì, nhưng Văn Nhất Phi lại cứ thấy không bình thường!

Nhưng anh lại không nói rõ ra được!

Ông chồng quốc dân từng rong ruổi trên tình trường cuối cùng lại thất bại thảm hại!

Thua thảm thương trước mặt Lưu Nghĩa!

Lưu Nghĩa đưa điện thoại cho Văn Nhất Phi, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh nói: “Nhất Phi, em thật sự chỉ đang giúp cậu ấy, chỉ như vậy thôi. Hoàn cảnh gia đình của cậu ấy không tốt, không tin anh điều tra đi!”

Văn Nhất Phi còn có thể nói gì? Anh đã điều tra kĩ từ lâu rồi được không?

Hoàn toàn không phải tình địch có trọng lượng!

Nhưng chính vì điều lại làm anh có nỗi khổ không thể nói ra!

“Sư phụ em cũng rất coi trọng cậu ấy, ông coi cậu ấy là vãn bối của mình. Tuy cậu ấy không thể là võ sĩ đấm bốc, nhưng tương lai chưa chắc không có thành tựu. Sư phụ bằng lòng dạy cậu ấy đạo lý làm người, đó là phúc khí của cậu ấy. Em làm học trò đương nhiên phải giúp sư phụ rồi. Em xưa nay luôn quang minh chính đại, anh xem, điện thoại của em ở đây, anh muốn xem cái gì thì xem đi! Em không có gì phải giấu anh cả!” Lưu Nghĩa nghiêm túc nói.

Văn Nhất Phi đẩy điện thoại về: “Anh không xem, anh tin em.”

Nhưng anh không tin được thằng giả lợn ăn thịt hổ kia!

Anh cứ cảm thấy Hàn Tấn đó không tốt đẹp gì!

Ai bảo Tiểu Nghĩa của anh xuất sắc như vậy?

Người vừa sáng chói lại còn phong cách!

Người đẹp trên thế giới này thì nhiều rồi, nhưng mấy ai có phong cách?

Ngộ nhỡ Hàn Tấn đó cũng thích con gái phong cách thì sao?

Mẹ nó, cứ nghĩ đến là thấy không vui!

Lưu Nghĩa nhìn Văn Nhất Phi: “Anh cứ kỳ lại như vậy! Lần sau gặp Hàn Tấn em dẫn anh đi cùng được chưa?”

Lúc này Văn Nhất Phi mới vui vẻ một chút.

Ừ, quả nhiên Tiểu Nghĩa của anh luôn hướng về anh!

Lưu Nghĩa quay người muốn đi, Văn Nhất Phi liền lập tức dùng thủ đoạn kéo cô lại.

“Làm gì vậy?” Lưu Nghĩa hỏi thẳng.

“Tối nay chúng ta phải ngủ riêng rồi.” Mang tai của Văn Nhất Phi có vệt đỏ khả nghi: “Anh muốn ôm em.”

Lưu Nghĩa quay người cười trộm sau đó chủ động ôm Văn Nhất Phi.

Cảm nhận được sự chân thành của người trong lòng Văn Nhất Phi lập tức vui vẻ, cái gì mà ghen với Hàn Tấn gì đó đều bay sang một bên hết.

Phải nhanh chóng ôm lấy bà xã mới được!

Buổi tối mọi người cùng nhau ăn một bữa tối cực kỳ đơn giản nhưng dinh dưỡng cực kỳ phong phú.

Biết sao được đều là người có tiền mà.

Không ai thiếu tiền cả.

Cho nên bữa tối cho dù đơn giản nhưng dinh dưỡng chắc chắn phải đầy đù!

Ăn cơm tối xong Thẩm Thất đến một căn lều khác, cô nhìn thấy Tiểu Thu và Tiểu Đông đang điều chỉnh máy móc.

Nhìn thấy Thẩm Thất đi vào, Tiểu Thu và Tiểu Đông liền vẫy tay với cô.

Thẩm Thất gật đầu cười, cô không quấy rầy công việc của họ mà im lặng đứng ở một bên nhìn mô hình đường hầm 3D đã hoàn thành.

Vừa nhìn Thẩm Thất ngay lập tức khen ngợi.

Thật là một thần tích khéo léo tuyệt vời!

Từ mô hình thu nhỏ hoàn toàn dựa trên tỉ lệ thực tế có thể nhìn ra sự ngoằn ngoèo của hang núi này không phải là tùy ý mà hoàn toàn phù hợp với quy luật cơ học và kiến trúc học.

Ở thời đại đó lại có người có tầm nhìn xa trông rộng như vậy thật là hiếm có!

Thảo nào người ta phải dùng từ thần tích để gọi tên!

Tiểu Thu làm xong việc trong tay liền đi đến chỗ Thẩm Thất chào hỏi: “Cô chủ, chúng tôi sẽ dùng người máy mở đường ở phía trước, chúng ta đi phía sau, tiếp theo cũng sẽ có người tiếp tục theo vào như vậy sẽ bảo đảm an toàn.”

Thẩm Thất gật đầu, cô cúi lưng xuống nhìn kỹ mô hình này nói: “Đây là mô hình của toàn bộ đường hầm? Phải đi bao lâu mới đến vị trí mộ của Đại Đế?”

Tiểu Thu lập tức trả lời: “Nếu dùng tính toán tốc độ trên lý thuyết thì cần thời gian 3 ngày.”

“3 ngày?” Thẩm Thất lập tức đứng thẳng người,cô nói với vẻ mặt không thể tin được: “Sao lại thế được? Đây là miền bắc! Khoảng cách bề mặt từ chỗ này đến mộ của Đại Đế chắc chắn phải hơn nghìn dặm! Sao lại có thể chỉ cần thời gian 3 ngày là đến đó được?”

Lúc này Hạ Nhật Ninh từ bên ngoài đi vào, vừa hay nghe thấy lời của Thẩm Thất, anh lập tức cười nói: “Đó chính là công lao của mô hình này!”

Thẩm Thất quay đầu nhìn Hạ Nhật Ninh.

Hạ Nhật Ninh đón lấy gậy thuyết trình Tiểu Xuân đưa cho, chỉ vào vị trí trung tâm của mô hình nói: “Đây là một dòng sông ngầm dưới lòng đất, tốc độ nước chảy cực kỳ nhanh. Tốc độ tối đa có thể bằng với tốc độ của động cơ xe trong một giờ.”

Thẩm Thẩm lập tức mở to mắt, cô hoàn toàn không dám tin!

Đùa cái gì vậy!

Tốc độ của động cơ xe là 300km một giờ đấy!

Một dòng sông sao có thể có tốc độ nhanh như vậy được?

Việc này hoàn toàn đi ngược lại với khoa học!

“Câu đố này bọn anh cũng chưa nghĩ ra được.” Hạ Nhật Ninh lắc đầu nói: “Nhưng kết quả tính toán của máy móc là như vậy. Cho nên chúng ta phải đi thực tế xem mới có thể biết tình hình cụ thể là thế nào.”

Những người khác lần lượt gật đầu.

Thẩm Thất đứng trân trân ở đó rất lâu mới nói: “Em sắp không nhịn được phải đi xem rồi! Quả thật là lật đổ tam quan của em!”

“Đâu chỉ như vậy!” Hạ Nhật Ninh đưa gậy thuyết trình cho Tiểu Xuân rồi kéo ngón tay của Thẩm Thất nói: “Có lẽ bên trong còn có thứ bất ngờ hơn nữa. Con đường chúng ta đi đã có quá nhiều việc khác thường xảy ra rồi, không chỉ có lần này đâu! Anh luôn cảm thấy lần này đến ngôi mộ sẽ có thu hoạch lớn hơn!

Thẩm Thất chạm vào Lưu Ly Bảo Kính sau lưng, ánh mắt cô sáng lên: “Em cũng có dự cảm, lầy này thật sự sẽ mở rộng thế giới của em!”

“Được rồi, thời gian không sớm nữa, chúng ta nghỉ ngơi sớm thôi, ngày mai phải vào đó rồi.” Hạ Nhật Ninh kéo Thẩm Thất ra ngoài, anh nói với những người khác: “Các cậu cũng đều phải sắp xếp thời gian, bắt đầu từ ngày mai sẽ là một chuyến đi xinh đẹp!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.